Chương 18

"Con nói xem, con..."

Lâm Phó Niên ngắt lời Ninh Lê: "Mẹ, ba con đâu?"

Ninh Lê cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt: "Ba con đang ở công ty."

Lâm Phó Niên há miệng, do dự nói: "Vậy... Anh ấy có tới đây không?"

Động tác trên tay Ninh Lê dừng lại: "Cậu ta tới hay không tới thì có gì khác nhau nhau?"

"Nếu ngày đó cậu ta không kéo con ra ngoài thì con làm sao có thể bị thương được?"

Trong mắt Lâm Phó Niên lộ ra vẻ thất vọng: "Mẹ, không phải do anh ấy, mẹ đừng trách anh ấy, anh ấy bị trách oan cũng rất oan ức rồi."

Ninh Lê nói: "Đúng vậy, cậu ta oan ức, vậy con thì không oan ức à? Chúng ta không lo lắng sao? Niên Niên, tại sao con lại yêu cậu ta như vậy?"

"Nó có cái gì tốt? Suýt nữa con đã mất mạng đấy con có biết không?"

Lâm Phó Niên siết chặt chăn: "Anh ấy rất tốt, trước đây anh ấy rất yêu con, là lỗi của con."

Ninh Lê hơi tức giận: "Sao con lại tự nhận hết lỗi lầm về mình như thế? Mẹ biết trước đây cậu ta đối với con rất tốt, nhưng bây giờ cậu ta đã thay đổi rồi."

"Cậu ta đã không còn là Giang Dư Trì mà con thích nữa! Con hiểu không?"

Đôi mắt Lâm Phó Niên hơi đỏ lên, cậu khóc: "Mẹ, con thích anh ấy, con vẫn luôn thích anh ấy, cho dù anh ấy thay đổi, con có thể trở thành người mà anh ấy thích."

Ninh Lê nặng nề đặt táo lên đĩa trái cây: "Mẹ mặc kệ, con nhất định phải cắt đứt quan hệ với cậu ta, đợi khi xuất viện chúng ta sẽ ra nước ngoài, đến một nơi không có cậu ta!"

"Con biết cậu ta đã nói với mẹ cái gì không? Cậu ta nói sẽ hận con đến chết, vì hận nên không thể buông tha cho con!"

“Mẹ…!” Lâm Phó Niên hét lên.

"Mẹ đừng ép con nữa được không? Con... rất yêu anh ấy, con không thể rời đi, anh ấy đã rất hận con rồi."

"Anh ấy sẽ ghét con nhiều hơn nữa nếu... con bỏ đi mất."

"Lâm Phó Niên! Con có sự lựa chọn tốt hơn mà! Cậu ta không còn yêu con nữa, con có hiểu không, cậu ta không còn yêu con nữa!"

"Con phải hướng về phía trước, con vẫn phải sống một cuộc sống bình thường chứ!"

Giọng điệu của Ninh Lê cũng bắt đầu run rẩy.

Lâm Phó Niên không thể ngừng khóc: "Con yêu anh ấy! Con yêu anh ấy! Con chỉ muốn ở bên anh ấy thôi!"

"Tại sao mẹ lại muốn con rời xa anh ấy! Nếu như có ai đó buộc mẹ phải rời xa ba…"

Ninh Lê ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt tuôn rơi: "Mẹ không muốn cãi nhau với con nữa, con nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong bà quay người rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Phó Niên cúi người ôm lấy chân mình, giọng nói nghẹn ngào: "Nhưng... con, thật sự yêu anh ấy..."

*

"Bạn có một tin nhắn văn bản mới."

Thẩm Chi Ức đang ở cùng mẹ, cậu ta đặt bát canh xuống cầm điện thoại lên rồi mở tin nhắn.

Nội dung:

Cậu Thẩm, tôi là Lâm Phó Niên, cậu có thể đến bệnh viện lúc mười giờ tối được không? Tôi có một số chuyện muốn nói với cậu.

Thẩm Chi Ức liếc nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi rồi, cậu ta tắt điện thoại, mỉm cười nghĩ: "Anh Lâm tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tốt, chắc anh ấy muốn nói chuyện với mình về Giang tổng."

Mẹ cậu ta nằm trên giường hỏi: “Tiểu Ức, tin nhắn của ai vậy?”

Thẩm Chi Ức bưng canh lên tiếp tục đút cho mẹ: “Bạn của con, mẹ yên tâm, anh ấy là người rất tốt.”

Mẹ Thẩm nở một nụ cười hiền từ: "Người con thích à."

Động tác trên tay Thẩm Chi Ức dừng lại: "Mẹ, không phải đâu."

Mẹ Thẩm nắm tay Thẩm Chi Ức: "Tiểu Ức à, mẹ có thể nhìn ra sự yêu thích trong ánh mắt của con, là con trai hay con gái vậy.”

"Là cậu trai Tiểu Trì kia sao?"

Thẩm Chi Ức vội vàng lắc đầu: “Không, không, anh ấy tên là Lâm Phó Niên, là con trai, con… thật ra con cũng không biết mình có thích anh ấy không nữa.”

"Khi con nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, con đã bị mê hoặc rồi, nụ cười của anh ấy thật sự rất dịu dàng, anh ấy cũng là một người rất tốt."

"Con luôn nghĩ về khuôn mặt đó."

Mẹ Thẩm nói: “Con cũng không còn trẻ nữa, đã là người con thích thì con phải tranh giành.”

Thẩm Chi Ức chậm rãi đặt canh xuống: "Mẹ, con không thể ở bên anh ấy..."

Mẹ Thẩm hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Chi Ức xoa xoa tay nói: "Con... hại anh ấy, con... không xứng để thích anh ấy."

"Anh ấy đã bị oan rất nhiều, nhưng anh ấy vẫn tươi cười đối mặt với con, anh ấy chưa từng nặng lời với con chứ đừng nói là chỉ trích con."

"Con... không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào."

Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay Thẩm Chi Ức, nói: "Tiểu Ức, mẹ nói với con cái này, loại người này bình thường không thể hiện ra bên ngoài chỉ giấu tất cả mọi chuyện vào trong lòng, nhưng khi đến một thời điểm nhất định, họ sẽ bùng phát. Nếu nhẹ thì suy sụp tinh thần, nặng thì sẽ thay đổi tính cách một cách chóng mặt, thậm chí còn làm tổn thương chính mình. Loại người này rất đáng sợ, nhưng cũng rất đáng thương."