Chương 7

Trên mặt An Vân lộ ra vẻ rối rắm nhìn thoáng qua quả trứng, lại nhìn thoáng qua kích động của Lộ Cảnh, không nhịn được giội nước lã:

- Cảnh ca, đây là Bạch Vân quả, tuy rằng rất ngon, nhưng không thể ăn.

Lộ Cảnh đột nhiên bình tĩnh lại, hắn đã quên, đối với thú nhân dị thế Nguyên Thuỷ mà nói, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là có thể ăn được hay không, hắn kéo quả trứng ra, giải thích với An Vân:

- Cái này, trong quả Bạch Vân này chính là bông, có thể lấy ra xe chỉ, cũng có thể dùng da thú khâu vá coi như là tường kép bỏ vào, làm như vậy quần áo hoặc là chăn sẽ rất ấm áp, có cái này, Tuyết Quý chúng ta gặp qua càng thêm thoải mái.

An Vân vừa nghe không chút nghi ngờ, lập tức ôm lấy quả cười của Bạch Vân, cười đến xán lạn, lại mang chút kiêu ngạo nhỏ:

- Thật vậy sao? Chúng ta sẽ điểm danh trở về, ta sẽ làm xe chỉ, còn sẽ dệt vải, vải trắng quả dệt ra nhất định cũng là màu sắc xinh đẹp như mây trắng!

An Vân nói nhẹ nhàng, Lộ Cảnh lại hoảng sợ, bẻ qua vai An Vân, kích động nói:

- Tiểu Vân, ngươi nói cái gì? Ngươi biết dệt vải? Còn biết lái xe à?

An Vân bị doạ đến mức có chút sững sờ, sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại:

- Đúng vậy, bộ lạc chúng ta giống cái cùng với người máy, chúng ta còn dùng vải bố để đổi đồ ăn, nhưng không đổi được quá nhiều, dù sao đồ ăn cũng rất trân quý, so với vải bố còn trân quý hơn.

An Vân nói xong thì tiếp tục nói.

- Được, sau này đều sẽ tốt hơn.

Lộ Cảnh ôm An Vân vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn, chờ hắn bình tĩnh trở lại mới tiếp tục hỏi:

- Ngươi biết dệt, vậy guồng quay tơ và cơ chế dệt vải ngươi biết làm như thế nào không?

An Vân gật đầu thật mạnh:

- Trong bộ lạc chúng ta, guồng quay tơ và cơ chế dệt đều là do người máy làm, giống cái sức lực quá nhỏ, ngày thường thú nhân lại vội vàng đi săn, những thể lực này cũng chỉ có người máy của chúng ta mới làm, nhưng mà ta thấy hai thứ này đều là một cái giống cái dạy cho chúng ta, nàng cũng thật lợi hại, nhưng có thể nghĩ được một chút.

Trong lòng Lộ Cảnh quay lại, đánh giá kỹ thuật dệt mà con cái dạy bọn họ hẳn là cũng là một con cái:

- Giống như là đột nhiên học được những thứ này sao?

An Vân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, châm chước nói:

- Ta nghe nói, cái kia giống cái vốn bị bệnh nặng, cả người đều nóng lên, nhưng đột nhiên thì tốt rồi, lúc bắt đầu, cái kia giống cái luôn nói chuyện rất kỳ quái, sau lại không biết tại sao, đột nhiên lại trở nên tốt hơn, sau đó nàng dạy chúng ta làm guồng quay tơ và cơ chế dệt, dạy chúng ta làm, lại mang chúng ta nhận thức vài loại thực vật có thể ăn, nhưng cái kia giống cái không sống được bao lâu, a mỗ nói nàng mấy năm sau lại sinh ra bệnh, hiến tế cũng không cứu sống nàng.

Bạch Vân quả phát hiện làm Lộ Cảnh vô cùng vui sướиɠ, qua lại mấy lần tranh bối không ít lần trở về, An Vân thì ngoan ngoãn ở trong sơn động đợi thu thập xong Bạch Vân quả Lộ Cảnh mang về, buổi tối ăn thịt thú mà Lộ Cảnh mới vừa đi săn về xong, hai người bắt đầu làm việc.



Lộ Cảnh bỏ quả ngọt ở phía trước vào trong nồi, bỏ thêm một chút nước vào, sau đó trực tiếp đặt lên trên bếp lửa, sau đó giúp đỡ An Vân bắt đầu thu thập quả trứng trắng, trong quá trình nấu trứng yêu cầu không ngừng quấy, còn làm hai lần lọc đơn giản, chờ đến trước khi ngủ, trong nồi đá đã nấu ra đường, chẳng qua là tương mứt kẹo trái cây sền sệt, Lộ Cảnh đổ đường vào trước mặt mình làm mấy cái bánh bao nhân vật nhỏ chờ làm lạnh, chờ sáng sớm ngày hôm sau, pha một cốc nước trái cây với nước cho An Vân rồi lập tức bắt được.

Lúc đầu, Lộ Cảnh cảm thấy mình là một con thú nhân, dựa theo điều kiện sơn động trước mắt, Tuyết Quý hoàn toàn sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng hiện tại không được, hắn có á thú nhân, hắn không thể làm tiểu á thú của mình lạnh, cho nên khi phân cách phòng ra hắn đã suy nghĩ qua nên làm đệm giường hoặc là phòng ấm hơn.

Bởi vì mặt tường của phòng ngủ chính và cửa lớn sơn động đều có bố trí hàng chữ yên, nhưng đời trước của Lộ Cảnh cũng không có giường đệm, tuy rằng khi đi du lịch bởi vì ngủ quá thần kỳ nên hỏi mấy câu, nhưng nếu làm thật thì hắn lại không có đầu mối. Hắn chỉ biết, hàng chữ yên là cần thiết, sau đó phía dưới giường cũng phải có hàng chữ yên hợp lý, hắn suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng quyết định làm theo ý nghĩ của mình trước.

Trước dùng gạch đất xây ra giường đất, bên ngoài có một cái bệ bếp tiện cho việc gia hỏa, vì tiết kiệm gạch đất, giường đất một bên liền xây ở ven tường sơn động, bên ngoài trên tường lao động tạc ra hai khối gạch đất làm ống khói, làm cho An Vân nhìn thấy mặt tường bị phá động đau lòng một hồi lâu.

Dưới giường đất dùng gạch đất giống như mê cung xây ra mấy cái khói, làm cho hơi nước từ lòng bếp đến miệng ống khói dựa theo khói đạo hạnh tiến vào, đưa nhiệt lượng từng bước đưa tới mặt ngoài giường đất, gạch đất không đủ, lộ cảnh ngày hôm sau lại đốt không ít.

Dưới giường đất có một tầng cát, lại có một tầng đá vụn, sau đó mới dùng gạch đất lớn hơn nữa lót lên mặt giường. Nếu giường đất tốt thì còn phải đi ra bên ngoài làm ống khói, ống khói để lộ một người cao hơn một chút, chờ sau khi phơi khô thì đốt một phen thử lửa, không ngờ lại bị hắn làm cho thành như vậy, tuy không quá nóng, nhưng không có đốt lửa, trước mắt khói cũng rất thông thuận, ở trong tuyết quý quả thật là rất tốt.

Trên bệ bếp có một khối đá phiến, khi nhóm lửa có thể điểm lên đồ vật ở trên đó, khi lửa lớn còn có thể nướng bánh, vì phòng ngừa ngày thường không cẩn thận bị phỏng, Lộ Cảnh lại một mình chuẩn bị một khối đá dày, thay đổi độ ấm truyền lên cũng chỉ thừa lại nhiệt độ, nhưng hắn lại dùng gạch đất xây đầu giường ở trên giường cùng với bếp, để tránh ngủ không lo bị phỏng.

An Vân ở trên giường đất trải chiếu lau qua mấy lần, cảm nhận được sự ấm áp dưới thân, kinh ngạc đến không khép miệng được:

- Cái giường này thật sự rất thần kỳ nha, lúc nhóm lửa trên giường lại ấm áp như vậy, ta, ta phải nhanh chóng làm ra chăn bông mà Cảnh ca ngươi nói, nhất định mềm mại và ấm áp giống như ngươi nói!

Nói xong thì kêu kêu quát chạy ra ngoài bắt đầu phơi bông.

Lộ Cảnh nhìn tiểu á thú hấp tấp, chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng hoạt bát, cười mở cái nút mở bếp làm giường đất chậm rãi làm lạnh.

Giúp An Vân phơi khô quả bạch vân, lại nhìn hắn tiến vào sơn động, bắt đầu gõ gõ chế tạo guồng quay tơ và cơ chế dệt.

- Cảnh ca, ngươi đóng cửa lớn sơn động lại rồi đi săn đi, mưa to lại có hai ba ngày nữa sẽ tới, chúng ta đi chuẩn bị chút đồ ăn tươi mới.

An Vân ngẩng đầu dặn dò Lộ Cảnh:

- Nhìn thấy có Vũ thú Oa nói thuận tiện nhìn xem có trứng Vũ thú hay không, vậy có thể đặt nhiều hơn mấy ngày, dùng nước nấu qua có thể đặt một quả mưa to.

- Được, ta đã biết, vậy ngươi ở trong sơn động cẩn thận một chút.

Lộ Cảnh nói xong ôm An Vân, sau đó đi ra cửa.

Bởi vì An Vân dặn dò, cho nên sau khi Lộ Cảnh đi săn một con thú hoang lớn, hắn lại đi đào mấy tổ chim và ổ gà, thuận tiện bắt được năm sáu con gà rừng dùng cây mây cột hai chân, sau đó đi về sơn động, còn chưa rời khỏi cánh rừng thì hắn đã ngửi thấy một mùi thú nhân xa lạ, mùi thú nhân bá đạo làm hắn không tự giác nhíu mày, bước nhanh về phía sơn động, xa xa đã thấy đá lớn ở cửa sơn động bị dọn mở, tâm của Lộ Cảnh lập tức nhấc lên, giống như quên cả hô hấp, hắn buông lỏng con mồi ra, chạy như điên về phía sơn động.

- An Vân, ngươi chờ ta, nhất định ngươi sẽ không có chuyện gì!

Trong lòng Lộ Cảnh không tiếng động hò hét, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh.



Khi chạy nhanh đến cửa động thì có người đi ra khỏi sơn động, là một thiếu niên với mái tóc bạc, nhìn tuổi tác đại khái 1314 tuổi, vẻ mặt căng thẳng, nhưng cũng không giống như là bị thương người, tâm tư của Lộ Cảnh vừa chuyển, có chút hoài nghi thiếu niên này có thể là An Á hay không, nhưng tốc độ vẫn không giảm bớt, quả nhiên sau lưng thiếu niên lại có một người đi ra, lại là An Vân.

An Vân nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của Lộ Cảnh, vội vàng đi ra phía trước, lại quay đầu nhìn thoáng qua tảng đá lớn ở cửa động, đại khái biết Lộ Cảnh sợ mình xảy ra chuyện gì cho nên hoảng loạn như vậy, lúc bị Lộ Cảnh ôm lấy, hắn còn có thể cảm nhận được ngực của Lộ Cảnh truyền đến tiếng tim đập nhanh chóng, giọng nói này làm hắn cảm thấy càng an tâm hơn.

- Đây là An Á, hôm nay sau khi ngươi rời khỏi không lâu hắn đã tới rồi, chúng ta vốn định chờ lát nữa sẽ đến cửa chờ ngươi, không ngờ ngươi đã trở về trước, còn bị doạ sợ.

An Vân nói xong hơi hơi nhếch miệng, trong lòng lại có chút ý cười nho nhỏ, bởi vì Lộ Cảnh quan tâm đến mình, nhưng trên tay hắn không ngừng thu thập trứng Vũ thú còn có thể ăn, vừa rồi Lộ Cảnh ném một cái, vỡ hơn một nửa, may mắn là vỏ trứng Vũ thú cứng rắn hơn trứng gà kiếp trước của Lộ Cảnh rất nhiều, trứng cũng không rơi xuống đất toàn bộ, gà rừng trước đó bị An Á bắt sống đã bị nhốt ở sơn động nhỏ bên cạnh sơn động.

An Á là một thú nhân, dáng người mảnh khảnh mang theo chút cơ bắp, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thân cao cũng đã không khác biệt lắm với An Vân, thậm chí còn cao hơn một chút, một đầu tóc bạc cộng thêm vẻ mặt không có gì đáng kể, làm cho người ta cảm thấy đây là một tiểu hài tử cho rằng mình đã là đại nhân.

- An Á trước đó cũng không sai biệt lắm so với ngươi suy đoán, thế nhưng sau khi hắn rời khỏi rừng rậm thì ngược lại bị thương nhẹ, chờ sau khi hắn khôi phục thì đi bộ lạc tìm ta, lúc ấy ta đã sớm rời khỏi, cho nên hắn đã đánh người chiếm cứ của chúng ta một trận, lại còn mang theo tất cả những thứ mà ta không lấy được ra ngoài.

An Vân hưng phấn chỉ chỉ một đống đồ vật ở cửa động.

Lộ Cảnh nhìn đồ vật trước cửa, An Á đang an tĩnh đột nhiên đứng lên, lấy hết những thứ này ra, mở ra bọc da thú nhìn thấy bên trong có mấy cái cốt đao, một đống da thú, một cái nồi đá, một ít cục đá màu sắc rực rỡ, còn có mấy tiểu nhân và tiểu sư tử điêu khắc rất thô ráp.

An Vân đặt cốt đao lên trên kệ, tiểu vật trang trí cùng cục đá màu sắc rực rỡ đặt ở phòng ngủ chính, da thú bắt được phơi ở bên ngoài, Lộ Cảnh thì rửa sạch vỏ trứng vỡ vụn cùng dịch trứng một chút.

Đồ ăn trưa Lộ Cảnh làm là trứng nướng cùng thịt nướng, lúc ăn cơm An Vân làm Nhuận Hoa, hai tên thú nhân mới hàn huyên vài câu, bởi vì trời mưa to sắp tới, thời gian cấp bách, đồ ăn xong Lộ Cảnh liền mang theo hai huynh đệ An Vân và An Á đi thu hoạch bắp.

Ngô muốn thu hoạch trước khi trời mưa to, thì loại ngô bên này cũng không khác biệt quá lớn so với kiếp trước, chỉ là cái đầu hơi lớn hơn một chút, mà viên ngô lại nhỏ hơn một chút, nơi sinh trưởng là ở một khe núi nhỏ gần ven biển, vượt qua khe núi nhỏ này chính là một tảng lớn cát bên cạnh khoai lang.

- Đây là bắp, nếu như bỏ những thứ bên ngoài vào thì bên trong chính là có thể ăn, lúc còn non thì ăn rất ngon, hiện tại đã chín rồi, một đám bẻ xuống phơi khô là có thể chứa đựng thật lâu.

Nói ra nên bẻ bắp như thế nào.

Ba người bận rộn làm một buổi trưa, chất đầy mười mấy túi da thú:

- An Vân, ngươi và An Á cứ tiếp tục ở đây, ta đi mấy ngày nữa sẽ mang những thứ này về.

Lộ Cảnh chỉ chỉ vào túi da thú trên mặt đất, nói với An Vân và An Á:

- An Á, ngươi cảnh giác một chút, dù sao bên này cũng là bên ngoài, nói không chừng sẽ có dã thú tới đây.

Được An Á trả lời, Lộ Cảnh mới mang theo mấy túi bắp trở về chạy.

Qua lại mấy lần dọn dẹp xong, trước khi trời tối ba người bọn hắn cùng nhau trở về sơn động, trước khi đi còn cắt mấy bó cơ cột mang về.

Bởi vì trời tối nên người ở trong sơn động đã có đôi cánh, hơn nữa vừa mới mang về cột và củi gỗ còn chưa bổ ra, toàn bộ sơn động đều có vẻ cực kỳ chật chội.

Khi An Vân dẫn An Á đi khắp nơi xem xét, Lộ Cảnh bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, hôm nay là ngày đầu tiên An Á tới, cơm trưa không có thời gian lăn lộn, Lộ Cảnh liền tính toán cơm chiều đại triển thân thủ, chuẩn bị một chút.