Chương 6

Phòng ở tốt chính là đồ vật cần thiết để trang trí, phòng ngủ chính và phòng cất giữ đều phải chuẩn bị một ít vải vóc da thú rắn chắc, cho nên kế tiếp Lộ Cảnh còn phải làm hai cánh cửa, một cái cửa sổ lớn, giá bày trí vật cũng phải làm, đồ vật trữ vật cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nhưng mà những thứ này đều không nóng nảy, chờ đến lúc trời mưa to mới làm. Nếu như An Á tìm được bên này muộn một chút, vậy đồ ăn và củi đốt mà Lộ Cảnh yêu cầu chuẩn bị càng nhiều hơn.

Bởi vì lo lắng tiêu hao sẽ khá lớn, cho nên sáng sớm ngày hôm sau Lộ Cảnh đã xuất phát đi săn bắn, chờ đến lúc lên An Vân, Lộ Cảnh đã bắt được một con lợn rừng, ba con thú lông dài.

An Vân đi theo bên cạnh Lộ Cảnh giúp đỡ thu thập con mồi, Lộ Cảnh lột da lông thú rất hoàn chỉnh, An Vân chuẩn bị cầm đi rửa sạch trước một chút sau đó xử lý:

- Cảnh ca, sao bên này của ngươi không có đại mộc chùy lông thú tạp?

Trong bộ lạc bọn họ đều dùng nước rửa sạch da lông trước, sau đó dùng đại mộc chùy dùng sức gõ, chờ đồ vật dơ bẩn gõ sạch sẽ sau đó phơi khô là có thể dùng, tuy không thoải mái bằng da lông của Lộ Cảnh, nhưng An Vân vẫn không ngờ Lộ Cảnh còn có phương pháp xử lý da lông khác.

Lộ Cảnh nhìn một đôi da lông nhỏ, hiện tại hắn muốn gì da thú mềm mại dị thế, dùng chính là thứ có thể nhanh chóng đạt được trước mắt, bởi vì biết An Vân cũng muốn hỗ trợ, hắn cẩn thận nói lại một lần:

- A Vân, ngươi đi lên trên tường sơn động lấy ra hai cây rơm rạ ta vừa lau, bó da lông lên rồi ném vào hồ nước trước, chờ súc rửa sạch sẽ rồi ngày mai nhóm lửa nấu nướng, sau đó lại dùng đá vôi, chính là mấy khối đá màu trắng ở góc tường ta ngâm nửa ngày, dùng gỗ gõ gõ, sau khi phơi khô lại dùng phân tro nước rửa một lần, tuy bước đi phiền phức rất nhiều, nhưng da lông ra càng mềm mại dễ chịu.

Lộ Cảnh tính toán cho An Vân dùng da thú trường mao đã làm đông quần áo, trước đó hắn không đi săn thú trường mao, cho nên da thú trường mao trong sơn động cũng không đủ, cho nên hắn phải đi săn nhiều hơn trước khi trời mưa, ít nhất phải tích cóp đủ hai bộ quần áo cùng một giường chăn, cho nên mấy ngày nay tuy hắn không cố ý đi bắt thú trường mao, nhưng chỉ cần nhìn thấy sẽ không bỏ qua.

Nhìn An Vân ngồi bên cạnh mình dùng cốt đao lao lực hỗ trợ cắt thịt thú, Lộ Cảnh khẽ cười cười, hắn sẽ cho hắn tất cả những thứ tốt nhất của thú Tiểu Á.

- Cảnh ca, lần sau ngươi đi ra ngoài săn bắn nhớ nói với ta một tiếng, không gặp được ngươi ta sẽ lo lắng!

An Vân nói xong thì mím môi, giống như là có chút tức giận.

Lộ Cảnh bất đắc dĩ cười cười:

- Được rồi, sau này mỗi lần ta ra ngoài đều nói với ngươi trước, nhưng mà chờ vết thương trên đùi ngươi lành rồi thì đừng chạy loạn, nơi này không phải là bộ lạc trước kia của ngươi, nguy hiểm quá nhiều, ta cũng sẽ lo lắng, được không?

- Được rồi, chúng ta đều không thể để đối phương lo lắng cho mình, An Á cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không, sao còn chưa đi tìm tới, nếu An Á đi tìm tới thì Cảnh ca ngươi cũng nhẹ nhàng một chút.

- Yên tâm, không có chuyện gì, nếu An Á đã có phòng bị thì nhất định sẽ cẩn thận hơn trước, bên ngoài rừng rậm cũng không có động vật quá nguy hiểm, An Á tiến vào hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lộ Cảnh nhìn bộ dáng lo lắng sốt ruột của Tiểu Á Thú, không biết nên nói cái gì để an ủi, chỉ có thể nói bang bang chút chuyện thật, làm cho Tiểu Á Thú buông lỏng chút tâm.

Hai ngày sau, vết thương ở chân An Vân cơ bản đều đã kết vảy, lúc đi đường đã không sao, nhưng vẫn không thể dùng sức quá mức. Hai ngày này, Lộ Cảnh đi săn rất thuận đường đi một chuyến đến bờ biển, đào không ít muối bùn, lại nhặt một sọt rong biển và đồ ăn đạm trở về, dạy An Vân nấu muối ở trong sơn động, xử lý đồ ăn đạm, cũng làm cho cuộc sống của hắn phong phú hơn chút ít.

Sáng sớm hôm nay, An Vân chờ Lộ Cảnh đi săn trở về, sau khi xử lý xong con mồi thì bảo Lộ Cảnh mang theo nhiều quả trứng đến thu thập, trước mặt Lộ Cảnh thu thập rất nhiều quả trứng, nhưng An Vân muốn tìm bộ lạc bọn họ thì sẽ dùng một ít quả trứng để ăn.

Còn chưa tới mùa quý, chủng loại quả có thể ăn không tính là quá nhiều, quả cũng tương đối phân tán, Lộ Cảnh không mang theo An Vân đi đến nơi thu thập trước đó của mình, quả bên kia hắn cơ bản đều đã ăn, hôm nay hắn tính đi về phía tây của sơn cốc, cánh rừng ở dưới chân sơn mạch, chủng loại càng thêm phong phú, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên đi qua.

Vừa mới tiến vào cánh rừng này, Lộ Cảnh đã nhìn thấy không ít quả đã có thể ngắt lấy, đặt An Vân xuống, chờ sau khi An Vân bắt đầu thu thập quả hắn muốn, Lộ Cảnh cũng biến thành thú nhân, ở bên cạnh An Vân bắt đầu nhặt một loại quả giống hạt dẻ, hắn lột ra ăn, thật đúng là hạt dẻ, nhưng thời gian thành thục này lại sớm hơn thế giới trước đây của hắn gần một tháng.

An Vân đang rất hứng thú thu thập quả mà trước đó Lộ Cảnh chưa từng thấy, tuy cánh rừng này trước đó Lộ Cảnh đã thăm dò qua, nhưng không khỏi sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên Lộ Cảnh cũng không dám cách quá xa, chỉ ở cách An Vân mấy thước nhặt hạt dẻ, chờ nhặt được một sọt hạt dẻ thì hắn mới trở về An Vân giúp hắn thu thập quả hắn muốn.



tháo vỏ trái cây xuống, vỏ trái cây màu tím được bao phủ bởi một tầng sương mù, sau khi xác nhận không có độc thì Lộ Cảnh trực tiếp cắn một miếng xuống:

- Khụ khụ khụ... Lộ Cảnh bị quả tửu làm cho ho khan lập tức móc thùng nước ra uống hai ngụm, vẫn cảm thấy cổ họng như muốn nuốt nước miếng:

- Tiểu Vân, đây là quả gì vậy, cũng quá ngọt rồi.

An Vân nhìn bộ dáng chật vật của Lộ Cảnh, cười cong eo:

- Ha ha ha, quả ngọt này cũng không thể ăn trực tiếp được, quá ngọt rồi, chúng ta đều dùng quả này để uống nước ngọt, khi Tuyết Quý rất đói bụng thì lấy nước ngọt uống có thể cảm giác thoải mái rất nhiều.

Lộ Cảnh cúi đầu nhìn quả trứng trong tay mình, cảm thấy cực kỳ bất ngờ với phương pháp dùng quả trứng này, hôm nay trở về thật ra có thể thử xem có thể nấu ra đường hay không, nhưng nghĩ đến trước kia khi An Vân ở trong thời điểm tuyết quý đói khát khó nhịn thì chỉ có thể dựa vào cái này để bổ sung nhiệt lượng và đường phân, hơn nữa trước đó rét lạnh chỉ có thể dựa vào ớt cay để sưởi ấm, những điều này làm hắn càng đau lòng hơn đối với An Vân.

- Chờ ta trở về, ta thử dùng cái này nấu đồ ăn ngon cho ngươi.

Hai mắt An Vân sáng ngời gật đầu:

- Được rồi, Cảnh ca, sao ngươi lại có nhiều thứ mới lạ như vậy chứ!

Lộ Cảnh thầm nghĩ, tinh hoa của Trung Quốc 5000 năm, hắn chỉ cần học được chút da lông là có thể làm cho người dị thế này đều sợ hãi, nhưng đây không phải là lý do có thể nói ra miệng.

- Đây là ta tiếp thu khi còn là truyền thừa thành niên, nhưng không phải tất cả đều biết, chỉ ngẫu nhiên thấy được mấy thứ này thì trong đầu sẽ xuất hiện.

Được rồi, lý do này cũng không phải hắn bịa ra, sau khi tỉnh lại thì hắn đã thật sự tiếp nhận ký ức của nguyên thân, truyền thừa hắn cũng thu được, nhưng mà lại có chút mông lung và đứt quãng, đáy lòng hắn cũng giống như có một âm thanh nói cho hắn biết thời gian còn không đến.

Đối với chuyện Lộ Cảnh có thể tiếp thu được truyền thừa ký ức, An Vân là vừa kinh ngạc lại cảm thấy theo lý thường phải đúng, nhưng hắn không hỏi nhiều, tiếp tục vội vàng ngắt lấy, chờ sau khi An Vân cũng hái được một sọt quả, Lộ Cảnh đã cõng An Vân và ba cái sọt đầy trở về sơn động, sau đó khi nguyên thân bị thương nặng thì hắn lại trải lớp da rậm rạp ở bên ngoài sơn động, trải hạt dẻ lên mặt phơi nắng, sau đó An Vân mới lấy quả phơi nắng lên thạch đài.

Đồ ăn trưa chính là cá, Lộ Cảnh chuẩn bị có cá nướng và canh cá, cá nướng rắc chút bột ớt, canh cá ném mấy cái nấm, An Vân vẫn luôn bận rộn thu thập sơn động, chờ đến lúc ăn trưa thiếu chút nữa ném con cá nướng trong tay Lộ Cảnh vào đống lửa.

- Cảnh ca, con Thuỷ Thú này rất khó ăn, còn có thể bị cắt yết hầu!

An Vân rất nghi ngờ tại sao Lộ Cảnh lại muốn ăn cái này, hắn muốn tin tưởng Lộ Cảnh làm chắc chắn là có thể ăn, hơn nữa mùi vị nghe cũng rất thơm, nhưng mùi vị của Thuỷ Thú trong trí nhớ lại làm hắn không có cách nào tin tưởng.

Lộ Cảnh nhìn An Vân rối rắm ở một bên lông mày, cười hì hì xé xuống một miếng thịt bụng nướng cá nhét vào trong miệng An Vân:

- Ngươi thử ăn ngon không.

An Vân giống như là bị thao tác của Lộ Cảnh làm cho sợ hãi, sững sờ tại chỗ, chỉ theo bản năng nhấm nuốt một chút, trong mắt chậm rãi hồi thần, quay đầu nhìn chằm chằm Lộ Cảnh, con cá nướng trong tay:

- Nguyên lai Thuỷ Thú ăn ngon như vậy sao?

An Vân cảm thấy những ngày tháng trước đây của mình giống như đều là giả, rất nhiều thứ ở bên này đều là trước kia hắn đã nhìn thấy trước đó, thậm chí có đồ vật hắn còn ăn qua, chính là ở trong trí nhớ trước kia của hắn, mấy thứ này không phải khó ăn chính là không thể ăn, nhưng hôm nay...



- Thế nào, có phải hương vị cũng không tệ lắm hay không? Trước kia các ngươi ăn như thế nào?

Lộ Cảnh kéo An Vân đến bên cạnh mình rồi ngồi xuống, nướng một con cá cho hắn:

- Cẩn thận ăn một chút, sẽ có thứ.

An Vân nhận lấy cá nướng, ngửi thấy mùi thơm quanh quẩn trên chóp mũi, gật đầu nói:

- Ăn rất ngon, trước kia chúng ta đã bỏ đầu của Thuỷ Thú xuống, sau đó lấy nội tạng, lột bỏ vảy bên ngoài sau đó thêm chút muối thạch nấu mở, nhưng mùi vị rất kỳ quái, chỉ khi đói thì mới có thể đi uống một chút canh, thịt của Thuỷ Thú chúng ta cũng không dám ăn, sẽ tạp yết hầu.

Lộ Cảnh vẫn có chút ngoài ý muốn đối với phương thức xử lý của bọn người An Vân, hắn cho rằng người dị thế có thể hoàn toàn không xử lý cá, nhưng nghĩ lại, khi bọn họ xử lý dã thú sẽ trực tiếp chém đầu lột da đào đi nội tạng, loại Thuỷ Thú này đương nhiên cũng là phương pháp giống nhau.

- Các ngươi hẳn là ở thời điểm đào nội tạng chạm vào mật của Thuỷ Thú, nội tạng cũng không xử lý sạch sẽ hoàn toàn, cho nên mùi vị sẽ kỳ quái, hơn nữa thịt của Thuỷ Thú tuy rằng tươi mới lại nhiều thứ, lúc ăn phải cẩn thận, bằng không sẽ thật sự bị sặc yết hầu.

Nhưng mấy con cá mà Lộ Cảnh bắt được là cá mà hắn ăn qua các loại cá khác, sau đó cố ý chọn cá ở dị thế, thịt cá vừa mềm vừa ít gai nhọn, ăn cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

An Vân ăn cá nướng từng miếng từng miếng, Lộ Cảnh nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy, sợ hắn ăn quá nhiều, thổi lạnh chén canh cá đưa cho An Vân:

- Thử xem hương vị của canh cá này thế nào.

An Vân nhìn nước miếng canh màu trắng nõn nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận uống một ngụm, lập tức bị vị canh cá tươi làm cho kinh hãi:

- Đây, đây chính là canh do Thuỷ Thú nấu à?

- Vâng, phạm vi của Thuỷ Thú quá rộng, ta gọi nó là Cá, ngươi xem phía trên chính là cá do ta làm, những thứ này có thể gửi đến lúc tuyết quý ăn, còn có thể thay đổi khẩu vị.

- Thì ra những thứ này đều có thể ăn, lúc trước ta thu thập còn nghĩ muốn ném hay không ném xuống đây.

An Vân nói xong thì thè lưỡi, bộ dáng nghịch ngợm làm cho Lộ Cảnh không nhịn được cao giọng cười to, trước nay đến dị thế này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn lên tiếng cười như vậy.

xế chiều Lộ Cảnh vốn định đi săn thú, nhưng để An Vân ở sơn động bên này một mình thu thập hắn lại không yên tâm, hắn lại không nỡ nhốt An Vân ở trong sơn động, nghĩ đến chờ đến mùa quý còn có một đám khoai lang sẽ thu hoạch, đến lúc đó An Á hẳn là cũng tới rồi, hai người có thể chuẩn bị đủ ba người, cho nên buổi chiều đã mang theo An Vân đi tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn mới.

Đi như cũ là phương hướng buổi sáng, chẳng qua là đi về phía càng sâu hơn, xuyên qua rừng rậm lá rụng thật dày, độ ấm trong rừng thấp hơn bên ngoài không ít, các loại cây bên này đều là lá rụng dày, các loại cây cụ thể hắn cũng không nhận ra được, đi lên một đoạn sẽ phát hiện một mảnh cây quả mọng, An Vân nói loại quả này ăn rất ngon, uống nước cũng đúng, Lộ Cảnh gặp phải thì dừng lại, chờ An Vân hái xong rồi mới đi vào.

Quả nhiên hôm nay là một ngày may mắn, sau khi phát hiện hạt dẻ, Lộ Cảnh lại một lần nữa phát hiện một loại thực vật thần kỳ, lớn lên ở trên cây bông!

Loại quả này to cỡ quả dừa, vỏ ngoài màu vàng treo ở giữa lá cây màu vàng, không nhìn kỹ thật đúng là không thể phát hiện, phần đáy của quả chín hoàn toàn sẽ nổ tung, hạt giống màu đen ngẫu nhiên sẽ rơi xuống, sợi bông màu trắng cũng sẽ theo gió phiêu tán, ngẫu nhiên sẽ có mấy quả từ trên cây rơi xuống, nhìn thấy quả rơi xuống trên mặt đất, muốn xem thử có thể ăn hay không, kết quả vừa mổ ra, quả đã chen chúc đầy bông còn chưa nổ tung có chút ướŧ áŧ.

- Tiểu Vân, mau nhìn kìa, là bông!

Lộ Cảnh kích động biến thành người, đưa bông đã mổ ra tới trước mắt An Vân cho hắn xem.