Chương 5

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng một cách qua loa, Lộ Cảnh đã mang theo An Vân xuất phát, bởi vì phải rời khỏi không chỉ một ngày, lo lắng có khách không mời mà đến sẽ vào sơn động, Lộ Cảnh đã dọn một khối đá lớn lấp kín cửa động.

An Vân ngồi trên lưng thú nhân, trên người cõng giỏ tre tối hôm qua, bởi vì lo lắng sọt sẽ rơi mất, Lộ Cảnh còn cố ý dùng một lá cây lớn che đậy.

Một đường chạy băng băng, bởi vì trên người hắn có người thú, cho nên hắn không dám chạy quá nhanh, mất hai giờ mới chạy ra khỏi khu vực mình hay lui tới, chờ tới phạm vi rừng rậm xa lạ, bước chân của hắn dần dần chậm lại, một là bởi vì phải phòng bị xung quanh, hai là vì tìm kiếm dấu vết.

Ngày đầu tiên cũng không tìm được ai, nhưng hắn đã phát hiện ra một ít dấu vết, thừa dịp trời còn chưa tối, Lộ Cảnh đã chạy nhanh tìm được một sơn động tạm thời ở một đêm. Sau khi để An Vân ở lại sơn động nghỉ ngơi, Lộ Cảnh để lại chút hơi thở của mình sau đó rời khỏi sơn động nhặt chút củi lửa ở gần đó, chờ châm lửa xong lại chạy nhanh quét sạch sọt thuốc bột ở trong sơn động, nhìn tiểu á thú ngồi ở bên đống lửa nướng bánh bột ngô, hắn lại xoay người quét tước một miếng da thú trải trên mặt đất, một khối khác làm chăn cho tiểu á thú.

Sơn động tương đối nhỏ, nhìn thấy An Vân nằm xuống trên da thú, Lộ Cảnh thì nằm sấp ở cửa sơn động, đưa lưng về phía đống lửa, nằm sấp xuống hình thú, ở nơi xa lạ không thể hoàn toàn đi vào giấc ngủ, cũng may thân thể của thú nhân cường hãn, lúc mặt trời lên thì Lộ Cảnh đã mở bừng mắt, đống lửa bởi vì buổi tối Lộ Cảnh vẫn luôn nhìn thấy, cho nên vẫn còn chưa tắt, lại thêm vào nhánh cây nướng ăn sáng An Vân đã tỉnh, lương khô còn lại không nhiều lắm, nếu hôm nay còn không tìm được thì phải tự mình đi săn rồi.

Sau khi ăn sáng xong thì hắn lập tức đi đến nơi phát hiện dấu vết ngày hôm qua để tiếp tục tìm kiếm, dấu vết hẳn là do bảy tám con thú nhân lưu lại, đã có vài ngày trôi qua, dọc theo dấu vết một đường đi tìm kiếm, ở một chỗ dốc núi phát hiện dấu vết của vật nặng rơi xuống, An Vân đã sớm nhắc nhở, thủ hạ mất đúng mực, lập tức nắm chặt lông hổ của Lộ Cảnh.

Điểm này ở Lộ Cảnh cũng không tính là đau, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng An Vân, hắn tìm con đường cẩn thận đi xuống triền núi, đi đến phía dưới triền núi vẫn không phát hiện có bất kỳ vết máu nào.

Dưới chân núi có một con sông chảy qua, dấu vết ở bên cạnh con sông tương đối sâu, suy đoán của Lộ Cảnh hẳn là sau khi An Á trúng mê muội thảo thì nghỉ ngơi ở bên cạnh sông lợi dụng nước sông làm cho mình thanh tỉnh, hắn báo lại suy đoán của mình cho An Vân, cũng làm cho An Vân thả lỏng một chút. Theo dấu vết lưu lại ở bên cạnh sông một đường tìm xuống, đến một chỗ bên cạnh khe núi thì biến mất. An Vân nhìn thấy dấu vết biến mất thì ngược lại yên tâm.

- Từ khi qua khỏi ngọn núi này là có thể nhìn thấy bộ lạc của ta đi săn thảo nguyên, ta nghĩ An Á nhất định sẽ trở về bộ lạc để tìm ta, chúng ta trở về sơn động đi.

An Vân nhẹ nhàng nằm sấp xuống dựa vào sau lưng Lộ Cảnh, nhẹ giọng nói bên tai Lộ Cảnh.

Lộ Cảnh bị An Vân nói chuyện làm cho không khí ngứa tai, không tự chủ được mà quơ quơ lỗ tai, xoay người trở về sơn động:

- Ngươi không trở về bộ lạc chờ hắn sao?

- Không trở về nữa, ta ở trong nhà và mấy chỗ ở của bộ lạc đều để lại dấu vết, An Á sẽ đi tìm tới, hôm nay chúng ta trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai ngươi lại dẫn ta đi tìm được chỗ của ta, ở gần đó lại lưu lại dấu vết là được, những dấu vết đó là do A mỗ dạy ta và An Á, người khác cũng không biết, hơn nữa mấy ngày nay không có trời mưa, An Á hẳn là có thể căn cứ vào khí vị của ta để tìm được phương hướng.

Nghe giọng nói vui sướиɠ của tiểu á thú, Lộ Cảnh cũng cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, giống như đường trở về đều trở nên bình thản.

Khi trở về sơn động thì đã là chạng vạng, Lộ Cảnh đưa An Vân về sơn động, sau khi do dự một phen thì vẫn lựa chọn lấp kín sơn động mới đi săn bắn, đuổi theo trước khi trời tối trở về sơn động, mở cục đá ra, trong sơn động đã điểm hỏa.

Sau khi rửa sạch rồi mang con mồi về sơn động, An Vân dùng cốt đao cắt xuống mấy khối thịt thú trưởng bắt đầu nướng, Lộ Cảnh nhìn chỉ cảm thấy trên người An Vân giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, vì tiếp tục cho tiểu á thú ăn, thủ hạ của hắn cũng không ngừng, cắt chút thịt và thêm rau dại xào đồ ăn, lại bỏ chút bột vào làm món chính cho An Vân.

- Đây là bột gì? Bỏ thêm quả nướng vào rồi ăn ngon miệng đi!

An Vân quấy phấn trong chén hỏi.

- Bộ lạc các ngươi không ăn sao?

Lộ Cảnh lật lật miếng thịt nướng trong tay, lấy bột ớt rắc lên trên miếng thịt nướng bên cạnh.

Nghe thấy mùi vị cay trong không khí, An Vân bỏ qua một bên đầu nhỏ mà hắt xì một cái:



- Chưa từng thấy qua, nơi này của ngươi có rất nhiều đồ ăn mà bộ lạc chúng ta cũng chưa ăn qua, nhưng đều ăn rất ngon.

Nói xong lại dựa vào cánh tay của Lộ Cảnh nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong tay hắn:

- Ngươi vừa mới rải cái gì, nghe cái gì mà ngứa mũi.

- Đây là bột ớt, chính là quả tử kim màu đỏ ở dưới cửa sổ bên kia, đó là ớt cay. Quả này là ta phát hiện ở bên cạnh rừng trúc, một mình ta lăn lộn mù quáng phát hiện có thể ăn, cho nên mới để lại một ít.

- A, Mộc Mộc quả kia không thể ăn, ăn vào miệng sẽ thành Mộc Mộc, chỉ có khi Tuyết Quý không chịu nổi thì mới có thể nấu một chút ăn.

Nói xong hắn cau mày bĩu môi, giống như bây giờ trong miệng mình còn có mùi vị kia.

Trong đầu Lộ Cảnh nghĩ đến tiểu á thú ở trong tuyết quý bởi vì lạnh lẽo cùng đồ ăn thiếu lại đói lại lạnh, bất đắc dĩ chỉ có thể nấu nước uống ớt cay, trong lòng lại có chút đau đớn, nâng tay lên sờ đầu An Vân, nhẹ giọng nói:

- Sau này ta sẽ không để cho ngươi ăn đói mặc rách nữa, sau này chúng ta gặp nhau ở Tuyết Quý sẽ ấm áp, đồ ăn đầy đủ, chờ An Á tìm tới nơi này, ta cũng sẽ cho các ngươi một sơn động như vậy...

- Không cần!

An Vân xoay người, tức giận trừng mắt nhìn Lộ Cảnh:

- Ta không cần, ta muốn ở cùng với ngươi, sau này chúng ta sẽ kiếm cho An Á một cái sơn động, sau đó tìm cho hắn một á thú nhân hoặc là giống cái, chúng ta sẽ ở lại đây!

Tình cảm giữa các Thú Nhân rất trực tiếp, tuy An Vân thẹn thùng nhưng vẫn trực tiếp biểu đạt ý nguyện của mình, nhưng hắn cũng không trực tiếp nói những Thú Nhân nhỏ như nói phải coi trọng mình trong bộ lạc.

Nghe an bài của Tiểu Á Thú, Lộ Cảnh chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ tung, ý của Tiểu Á Thú là sau này phải kết bạn với hắn, phải sống cùng nhau, phải trở thành phu thê, cho nên không chỉ là hắn, mà cả Tiểu Á Thú cũng chung tình với mình.

Hai ngày bôn ba trước làm An Vân không thể nghỉ ngơi thật tốt, thân thể của hắn vốn đã không tốt lắm, sau khi trở lại sơn động thì buông lỏng tinh thần ngủ đến có chút trầm, Lộ Cảnh sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy An Vân vẫn còn ngủ say, cũng không đi đánh thức hắn, mà tự mình đi ra ngoài đi săn trước.

Đợi sau khi đi săn về, An Vân đã thức dậy, một chân nhảy trong lúc vội vàng nấu cơm sáng, Lộ Cảnh vội vàng buông con mồi tiến lên, một tay ôm An Vân lên, muốn đưa hắn về trên giường, An Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Lộ Cảnh:

- Cảnh ca, ngươi mau đưa ta đến chỗ cái hố lửa kia đi, trong nồi ta còn đang nướng bánh đây!

Lộ Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa An Vân đến ngồi xuống bên cạnh hố lửa, trong lòng còn dư vị lời xưng hô của An Vân vừa rồi đối với hắn, khóe miệng không tự giác đã mang theo nụ cười ngây ngô.

Điểm danh của hắn là: bữa sáng là bánh rán và thịt nướng An Vân làm, ăn xong liền đi cứu An Vân, một đường kéo dài đánh dấu, chỉ chờ An Á tự mình đi tìm.

Sau khi trở về, Lộ Cảnh mang theo An Vân đi đến sơn động của bọn hắn, lúc trước khi thăm dò địa hình và tình huống nguy hiểm xung quanh thì hắn đã phát hiện một mảnh sơn quả nho, phía nam của bọn hắn chính là biển rộng, nguyên thân lại ở đây rất lâu, trên núi gần như không có dã thú lớn, sơn quả nho hiện tại vừa vặn thành thục.

- A, nơi này có thật nhiều quả tím!



An Vân vỗ vỗ sau lưng Lộ Cảnh:

- Cảnh ca, ngươi mau buông ta xuống, ta đi hái quả tím.

- Được rồi.

Lộ Cảnh đáp ứng, đi đến bên cạnh dây nho cẩn thận buông An Vân.

An Vân vừa mới đứng vững xuống đất đã hái được một quả tím ăn lên, một quả tím lớn cỡ quả bóng bàn, một chuỗi dài hơn hai ba mươi quả, Lộ Cảnh nhìn bộ dáng vui vẻ của An Vân, cảm thấy mình quả nhiên là tới đúng rồi:

- Tiểu Vân, ngươi rất thích ăn quả tím sao?

An Vân gật đầu:

- Tử quả tương đối thường thấy, nơi sinh trưởng của Tử quả cũng không phải rất nguy hiểm, bộ lạc chúng ta giống cái cùng với người của á thú đều thích hái cái này.

- Cảnh ca, chúng ta lấy quá nhiều, nhiều như vậy ăn không hết sẽ hỏng mất.

An Vân nhìn hai sọt quả tím có chút đau lòng.

Lộ Cảnh bỏ một chuỗi đồ vật vừa mới tháo xuống vào trong sọt, giải thích nói:

- Không sao, ta muốn thử mấy quả tím này, nhưng không biết có thành công hay không.

An Vân có chút tò mò, lại cảm thấy có thể Lộ Cảnh cũng không nói rõ đồ vật cần làm, chờ thành công sẽ biết, gật gật đầu liền đi theo Lộ Cảnh hái lên, chờ đến khi hai cái sọt đều đầy không bỏ xuống được mới về nhà, trên đường đi trải qua một bụi hoa, Lộ Cảnh dừng lại cố ý hái cho An Vân một bó hoa dại, An Á cẩn thận cầm hoa dại trong tay, thật ra hắn không thích lắm, nhưng đây là Lộ Cảnh đưa hắn, hắn phải cẩn thận đối đãi.

Một phần tửu quả được lưu trữ cho An Vân ăn, còn lại đã bị Lộ Cảnh lấy ra làm rượu nho, Lộ Cảnh kiếp trước đã làm rượu nho, nhưng hiện tại không có đường thì không cho, nhưng hương vị của tửu quả này so với hương vị của nho Ngây ở kiếp trước thì nhiều hơn, nghĩ đến không bỏ hương vị của đường hẳn là cũng sẽ không kém, hắn chuẩn bị tửu nho ở Trúc Tiết cẩn thận, chờ đợi ngày Khai Phong.

Nhật tử bận rộn, mắt thấy Viêm Quý sắp qua đời, bởi vì cách Cự Vũ không xa, phòng cũng không thể ra ngoài, vết thương ở chân An Vân còn chưa lành, Lộ Cảnh cũng không yên tâm rời khỏi quá lâu, đồ ăn trong nhà còn có một ít, hắn đã chuẩn bị mấy ngày nay ở nhà làm gạch đất, chờ độ ẩm trong không khí lớn lại đi đi săn bổ sung đồ ăn cho Cự Vũ.

Sau khi tiêu hao hai ngày để chuẩn bị đầy đủ gạch đất và hòn đá, lại đi cắt không ít chất lỏng dính thụ, ngày hôm sau đã bắt đầu dựa theo quy hoạch phía trước phân thành hai phòng ngủ và một gian phòng cất giữ, tận khả năng dùng chung mặt tường, đến buổi tối đã không sai biệt lắm bận rộn xong rồi.

Bởi vì Lộ Cảnh vẫn luôn ở trong phòng, cho nên cơm trưa và cơm chiều đều là An Vân làm.

An Vân đã nắm giữ được đồ ăn dự trữ trong sơn động hiện tại, cũng biết chờ sau khi phân chia xong phòng xong thì phải bắt đầu nắm chắc thời gian chuẩn bị đồ ăn, còn có củi lửa cũng nên chuẩn bị lên, An Vân cúi đầu vạch da thú trên cẳng chân của mình, vết thương còn chưa kết vảy, hơi dùng sức một chút sẽ bị vỡ vụn, tuy hắn còn không thể đi lại thu thập đồ ăn, nhưng hắn có thể xử lý đồ ăn trong nhà, hắn cũng có thể trợ giúp Lộ Cảnh chuẩn bị vật tư quý giá.

Quy hoạch phòng ngủ và phòng cất giữ đều đã được chuẩn bị từ rất sớm, nhưng hiện tại giường chỉ có một cái, giường đá ở bên cạnh cửa động đối diện phòng ngủ, phòng ngủ vẫn trống rỗng, Lộ Cảnh và An Vân đã thương lượng một chút, chuẩn bị ngày mai đi ra ngoài đi săn, thuận tiện thu thập chút quả trở về, một cái giường khác chờ đến đêm mai mới bắt đầu hạ.

Một bên phòng ngủ chính là cửa vào sơn động, trực tiếp đưa một cánh cửa sổ phía bên phải sơn động về phòng ngủ chính, diện tích để lại hai mươi mấy bình. Bên cạnh phòng ngủ chính là một cánh cửa phòng chứa hai mươi bình, hơi mở ra một phần để chứa một cánh cửa, cửa phòng ngủ phụ và phòng chứa đồ liên tiếp nhau, chiếm toàn bộ diện tích bên trong sơn động, cửa phòng đối diện là một cánh cửa sổ lớn trên mặt tường sơn động, cùng với không khí hình thành lưu thông với cửa chính sơn động và cửa sổ, còn có thể tăng thêm một ít độ sáng, diện tích cũng tương đương với phòng ngủ chính.

Vị trí của phòng ngủ chính cách đỉnh không quá cao, cho nên hai bên mặt tường là trực tiếp xây đến đỉnh, phòng ngủ phụ và phòng chứa bởi vì cách đỉnh có chút khoảng cách, cho nên không có đến đỉnh, đến lúc đó có thể dùng cây trúc làm đỉnh, cũng có thể không làm lộ ra như vậy.