Chương 35

- Cảnh ca, hôm nay đốt gạch chắc là đủ rồi chứ?

An Vân thu thập đồ vật trong phòng cất giữ, Lộ Cảnh chuẩn bị ở trong phòng cất giữ dùng gạch xây dựng một cái hồ hình vuông dùng để đựng các loại quả không hợp quy tắc như bột, quả mây trắng, khoai lang đỏ, còn thừa lại muốn sửa chữa lại phòng vệ sinh trong sơn động một chút.

Hai người Khoa Lôi và Lâm Hà đã xuất phát từ sáng sớm ngày hôm qua, thời gian quá gấp rút nên một nhà Lâm Dương tiếp tục ở lại sơn động nhỏ, không ít gia cụ trong sơn động phía trước đều bị bọn hắn dọn tới nhà mới, hiện tại trong sơn động thiếu đồ vật không ít, gần đây buổi tối Lâm Dương đều tới đây học chế tác, phòng của bọn hắn cũng đã chọn vị trí tốt, nhưng không đủ phòng ở tường vây nên phòng mới của bọn hắn đã chọn ở chỗ cách sân không xa, nhưng vì an toàn nên Tuyết Quý này hẳn là sẽ không dọn đi, tuy nơi này chỉ là ở tạm, nhưng Lâm Dương vẫn muốn cho thê nhi chỗ ở tốt hơn.

Đồ vật còn lại của đại sơn động cũng lần lượt thu thập vào trong phòng, toàn bộ đại sơn động đều không có ai ra ngoài, trong thông đạo giữa hai sơn động có trang trí các cánh cửa trúc, lộ cảnh gần nhất không xuống dưới thì làm một ít khung giường, đến lúc đó chỉ cần xây dựng bốn cái giường ở trên là có thể trực tiếp ngủ.

- Ừm, sáng mai bắt đầu chuẩn bị phòng ở, hôm nay chờ lát nữa ta lại đi chặt chút cây kế tiếp.

Lộ Cảnh dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán một phen rồi ném xuống đất:

- Chờ sau khi mấy người đại thúc dẫn người trở về, trong nhà chắc chắn không đủ đồ ăn, ống trúc chứa đồ ăn cũng hỏng không ít, cũng cần phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Gần đây nhiệt độ càng ngày càng cao, trong rừng quả bắt đầu nhiều hơn, nhưng rau dại ăn được lại bắt đầu ít đi, bọn người An Vân chuẩn bị đào thêm một ít rau dại tươi mới phơi khô để tồn:

- Vậy ngày mai ta và bọn người Nhϊếp Dung cùng đi đào thêm chút rau dại, hai ngày này nàng mang theo Khả Khả tìm được không ít thảo dược, qua hai ngày nữa tìm nàng giúp ngươi xem thử, năm trước lúc thú triều ngươi bị trọng thương như vậy ta vẫn lo lắng không xong.

Nhìn ánh mắt lo lắng của ái nhân, Lộ Cảnh giơ tay lên muốn vuốt ve lông mày của hắn, hơi nhíu mày, vừa giơ lên đã nhìn thấy bàn tay mang theo bùn đất của mình, chỉ có thể buông tay, lựa chọn cong lưng nhẹ nhàng hôn một cái ở giữa lông mày của An Vân:

- Được, đều nghe lời ngươi, hiện tại thời gian quá nóng rồi, ngươi trở về ngủ với Tiểu Thạch Đầu đi, không cần mỗi ngày vội như vậy, có thú nhân chúng ta ở đâu.

- Ừm.

An Vân bị lời nói khẽ hôn cùng với Lộ Cảnh này trấn an, nheo mắt cười, ngoan ngoãn nghe lời trở về trong phòng rửa mặt đơn giản xong thì đi lên giường ôm tiểu Thạch Đầu ngủ trưa, ngủ trưa.

Tuy rừng cây tiếp theo bị bọn người Lộ Cảnh chém không ít, nhưng một năm mới không ít tránh được một kiếp nạn măng mùa xuân hiện tại đã cao hơn người, cánh rừng này sinh trưởng bừa bãi rất nhiều năm, ít nhất liếc mắt một cái không nhìn thấy cuối cùng ở đâu, phẩm chất cây trúc bên ngoài đã đủ dùng, tuy cánh rừng sẽ càng thô, nhưng nguy hiểm cũng càng nhiều, Lộ Cảnh không cảm thấy đáng giá để mạo hiểm.

- Tộc trưởng, những thứ này đủ dùng không? Có cần phải chém thêm chút nữa hay không?

Lâm Dương nhìn hơn hai mươi gốc cây trên mặt đất.

Lộ Cảnh lắc đầu:

- Đủ rồi, trước tiên mang những thứ này về, hai ngày này chúng ta bổ sung những thứ thiếu vào, mặt sau còn có những chuyện khác phải làm.

Đúng vậy, sau khi thu thập xong phòng cất giữ và sơn động, làm xong gia cụ thì bọn họ còn cần chuẩn bị đồ ăn và củi gỗ cho mưa to, tuy rằng còn có thể đi ra ngoài săn bắn, nhưng con mồi sẽ giảm đi rất nhiều so với ngày thường, mấy người bọn họ trước khi trời mưa to ít nhất phải đủ để đủ hai mươi người sinh hoạt. Phòng ở Lâm gia còn chưa bắt đầu xây dựng, gần đây vẫn luôn chuẩn bị thiêu gạch, tuyết quý không kịp thì chờ sang năm mới xây dựng.

Thời tiết này năm trước đã ăn gần hết khoai lang đỏ, năm nay còn chưa ăn hết, trên thức ăn đều là chọn rau dại tươi và thịt, nhưng thật ra lại qua một đoạn thời gian là có thể thu hoạch được phấn quả, tuy rằng bọn họ gieo phấn quả lớn lên không tốt bằng rừng trúc bên kia, nhưng hiện tại quả cũng rất khả quan.



Hôm nay thời tiết không tệ, buổi tối sao trời loá mắt ánh trăng sáng ngời, bọn họ tối nay ăn cơm ở trong sân nướng thịt nướng:

- Tiểu Thạch Đầu, chạy nhanh lại đây ngồi xuống ăn cơm cho tốt vào, đừng để cho A mỗ ngươi ăn ngươi!

Nhìn tiểu tử đầu đầy sân vui vẻ không thể sống yên ổn ăn cơm, làm hại An Vân chỉ có thể thường thường chờ hắn chạy qua bên cạnh nắm chặt thời gian uy hϊếp một ngụm, Lộ Cảnh khó có được đã phát hỏa.

Tính khí của Lộ Cảnh xem như tốt, đây là lần đầu tiên cô bé tức giận khi xuyên qua đến thế giới này, nó sợ tới mức đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích, ngay cả mấy người An Vân cũng đều an tĩnh lại không dám nói lời nào, hoàn cảnh an tĩnh lại bị tức giận, cho dù là tiểu hổ lớn mật, lúc này cũng ngập ngừng, không dám nói lời nào không dám nhúc nhích.

Không khí dừng lại một hồi lâu, trong không khí chỉ nghe thấy tiếng củi lửa, vẫn là An Vân không đành lòng nhìn bộ dáng Tiểu Thạch Đầu nghẹn miệng muốn khóc lại không dám khóc, đưa tay kéo cánh tay của Lộ Cảnh, ấm giọng khuyên nhủ:

- Được rồi, đừng tức giận, chúng ta khó được ăn bữa cơm như vậy, Tiểu Thạch Đầu cũng là mới lạ, đừng làm cho mọi người đều ăn cơm không ngon.

Nói xong, Lộ Cảnh lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, cũng xụ mặt nói:

- Còn không mau tới đây ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm, thật sự muốn chờ a phụ ngươi tới đây mang ngươi trở về à?

Tiểu Thạch Đầu nghe thấy lời của A mỗ, dừng lại một chút, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua A phụ, phát hiện A phụ đã ngồi xuống, bắt đầu nướng thịt nướng, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh A mỗ, biến thành hình người, cúi đầu dùng tay nhỏ như thịt vụn lau nước mắt.

An Vân nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Thạch Đầu thì vừa đau lòng vừa buồn cười, bắt lấy tay của hắn còn muốn lau nước mắt, dùng khăn lau sạch sẽ lau lau mặt cho hắn rồi thuận tay điểm vào cái mũi nhỏ của hắn:

- Tiểu thú nhân sao lại ái khóc như vậy, sau khi khóc lại không tìm được tiểu giống cái nữa!

Tiểu Thạch Đầu bị A mỗ nói có chút thẹn thùng, lại vì mặt mũi ưỡn ngực phản bác:

- Không cần giống cái nhỏ! Ta muốn tìm tiểu á thú giống A mỗ!

Mọi người bị lời nói của Tiểu Thạch Đầu làm cho tức đến không nhịn được cười lên, ngay cả Lộ Cảnh cũng tiêu khí khẽ cười, không khí vừa rồi trì trệ lập tức lại khôi phục náo nhiệt.

Tiểu Thạch Đầu nhìn vẻ mặt của a phụ ôn hòa, nghiền nát lòng bàn chân đá phiến, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn trộm hắn, chậm rãi dịch đến trước mặt Lộ Cảnh, cúi đầu ngập ngừng nói:

- A phụ, Tiểu Thạch Đầu tới nhận sai rồi.

Lộ Cảnh nhìn bộ dáng này của Tiểu Thạch Đầu, hơi nhíu mày, ho nhẹ hai tiếng nói:

- Đứng thẳng lên, làm thú nhân, nhận sai cũng phải duỗi thẳng lưng, biết sai rồi thì phải sửa lại cho tốt, lúc ăn cơm không ăn ngon là còn nghĩ tới ngày đói bụng sao?

Lộ Cảnh nói rất nghiêm khắc, Tiểu Thạch Đầu ở dưới lời nói của hắn thẳng sống lưng, nhớ tới ký ức mơ hồ khi vừa bị bỏ lại, khi đó giống như là đói bụng rất lâu, một người vừa lạnh vừa sợ, là a ba mang mình rời khỏi, mới có gia cảnh hiện tại, hắn nhăn lại cái mũi, không muốn nước mắt chảy ra, lại cố gắng lấy tinh thần lớn tiếng trả lời:



- A phụ nói rất đúng, ta đã biết!

Một tiếng rống này làm cho cả người Lộ Cảnh đều ngây ngẩn cả người, sau đó phụt cười, vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Thạch Đầu, nhẹ trách mắng:

- Tiểu tử thối, ngoan ngoãn đi ăn thịt nướng đi!

Tiểu Thạch Đầu giống như được phóng thích, lập tức khôi phục bản tính, nhảy bắn chạy đến bên cạnh An Vân, ngồi xuống cầm lấy thịt nướng cắn một miếng lớn, lúc gặm thịt còn không quên làm mặt quỷ với Tiểu Mộc Mộc trong lòng ngực của Nhϊếp Dung, Mộc Mộc mở to đôi mắt tròn tròn nhìn Tiểu Thạch Đầu làm ra một loạt động tác, sau đó sửng sốt trong chốc lát đột nhiên cười ha ha ha thành tiếng.

Bóng đêm dần dần dày đặc, lửa trại chậm rãi tắt, mọi người cũng đứng dậy đi về phía trong nhà, đêm nay đến lượt Lâm Dương trực đêm, Tiểu Thạch Đầu đi cùng Mộc Mộc tễ ngủ, Lộ Cảnh nấu nước tắm cho An Vân, sau đó chạy tới bờ sông lớn tắm nước lạnh, chờ An Vân tắm rửa xong vào phòng đã bị Lộ Cảnh ôm lên giường đất.

- Cảnh ca, An Vân đỏ mặt nhìn người đè ở trên người mình, biết gần đây bởi vì đá nhỏ dính vào nên hắn cũng nhịn lâu rồi:

- Cảnh ca, ngươi nhẹ một chút! An Vân ôm lấy cổ của Lộ Cảnh, ngẩng đầu nhẹ giọng nói một câu bên tai hắn.

Giờ phút này, thú huyết trong cơ thể Lộ Cảnh sôi trào, đương nhiên sẽ không bỏ qua mỹ vị đưa đến miệng, chờ đến khi bão táp ngừng lại, trong bức màn lộ ra một chút ánh sáng nhạt, thú nhân trên giường đã chìm vào giấc ngủ say, người thú cơ bắp xốc vác đang cẩn thận dùng vải bông lau lau bạn lữ của mình, bạn lữ hơi nhíu mày hắn lập tức dừng tay lại, một phen này lại lao lực hơn trước đây hơn nửa đêm, chờ một lần nữa kéo bạn lữ vào trong lòng và đi vào giấc ngủ đã là lúc ánh sáng mặt trời sơ thăng.

Khi An Vân tỉnh lại thì đã là buổi chiều, trong sơn động im ắng, hắn từ trên giường đất dậy, chờ đồ ăn trên bàn bên ngoài đã được chuẩn bị tốt, vừa vặn Khả Khả và Nhϊếp Dung bưng thảo dược đã phơi khô tiến vào.

- A Vân, ngươi dậy rồi à? Chúng ta đi bắt cá thôi, ngươi có muốn đi cùng không?

Nhϊếp Dung buông khay đan trong tay xuống, nhìn thấy An Vân cũng không trêu đùa nữa, có bạn lữ đều hiểu được, thú nhân làm những chuyện đó luôn là tinh lực mười phần.

- Được rồi, Tiểu Thạch Đầu và Mộc Mộc đâu rồi?

An Vân thu chén trúc trong tay vào tủ, mới nhớ tới ngày thường làm ầm ĩ không chỉ có Tiểu Thạch Đầu không ở đây, chẳng trách hôm nay lại yên tĩnh như vậy.

Khả Khả ở bên cạnh tranh nhau trả lời:

- Ca ca Lộ Cảnh và ca ca Lâm Dương dẫn bọn họ đi học bơi lội, Tiểu Thạch Đầu du thật xấu, Mộc Mộc học không được, ngày mai ta cũng phải đi học!

- Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi.

An Vân cười xoa đầu nhỏ xù lông xù của Khả Khả, mấy đứa nhỏ trong nhà này càng ngày càng da dày, mấy đứa nhỏ trong bộ lạc nho nhỏ bọn hắn cũng thường xuyên cười nói vui vẻ không ngừng, so với bộ lạc trước kia... Được rồi, không nghĩ nữa, ném những ý tưởng rối loạn trong đầu ra ngoài, An Vân bắt đầu bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống nhỏ của bộ lạc của mình.

Hôm nay bắt cá không nhiều lắm, nhưng ngược lại bắt được không ít trứng tôm, gần đây ăn quá nhiều, bọn họ đã trực tiếp bị nhốt vào trong ao nhỏ, trứng tôm rửa sạch sẽ, sau đó xào một mâm cho mọi người ăn thử.

An Vân ngủ ban ngày, tỉnh đến bây giờ mới nhìn thấy Lộ Cảnh, lúc này đang ngồi ở bên cạnh hắn chờ Lộ Cảnh lột vỏ tôm cho hắn, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mộc Mộc ghé vào chơi một lát, nhìn thấy a phụ và A mỗ cũng không để ý hắn, hắn chạy đến bên cạnh An Vân cọ vào trong lòng hắn, An Vân cười ôm Tiểu Thạch Đầu đến ngồi trên đùi, nhẹ giọng hỏi hắn ngày này chơi vui vẻ không.

Tiểu Thạch Đầu từ đêm qua đã không ngủ cùng với A mỗ, lúc này hắn vừa ăn tôm lột vỏ mà A phụ cho, vừa bá bá bá nói từ tối hôm qua đã vui vẻ, mọi người nghe hắn đồng ngôn đồng ngữ đều không nhịn được cười ra tiếng, ngay cả Tiểu Mộc Mộc ngày thường ít nói cũng nghe thấy, cũng chậm rãi chia sẻ với mẹ.