Chương 34

Sau khi kết thúc vào hai ngày sau, thời tiết cũng trở nên nóng lên, ngày mà mưa vừa mới kết thúc, Khả Khả được An Vân chỉ huy, đi mời Nhϊếp Dung cùng nhau hái nấm, nhi tử của nàng cũng sắp ngon không sai biệt lắm, nghĩ đến nấm tươi ngon nàng đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Tiểu Thạch Đầu đã là tuổi mà An Vân không có cách nào giam cầm, một mình vùng vẫy trong rừng cây, An Á và Mộc Lý đại thúc cùng nhau đi ra ngoài cùng bọn họ, Tiểu Thạch Đầu cũng rất yên tâm ở dưới mí mắt của bọn họ.

Con trai của Nhϊếp Dung Mộc Mộc còn nhỏ, bị mẹ cột vào trước ngực mình, một con gấu nhỏ màu lông xù xù ngoan ngoãn mà co ở trong lòng mẹ.

- Tiểu Mộc Mộc, xem nơi này xem nơi này!

Trong tay An Vân cầm một quả hồng nhỏ trêu chọc tiểu gấu nâu trong lòng ngực của Nhϊếp Dung, tiểu gấu ngốc ngẩng đầu lên tầm mắt đi theo tiểu hồng quả, An Vân cười cười, đưa tiểu hồng quả tới trước mắt Mộc Mộc, Tiểu Mộc Mộc vươn hai móng vuốt nhỏ bưng lấy tiểu hồng quả, chính mình cũng không ăn liền hướng về phía trước bưng lên cho mẹ.

Nhϊếp Dung cúi đầu nhẹ nhàng dùng môi chạm vào:

- Được rồi, mẹ ăn rồi, còn lại thì tự ăn đi.

Mấy người khác nhìn Tiểu Hùng Hồng đang nghiêm túc gặm Tiểu Hùng Hồng đều sẽ cười.

- A mỗ, Tiểu Thạch Đầu cũng muốn ăn.

Lúc này, Tiểu Thạch Đầu cũng mệt mỏi, chạy về phía A mỗ, nhìn thấy móng vuốt của gấu nâu cũng thèm, nó cũng nằm sấp ở bên cạnh A mỗ làm nũng.

- Được rồi được rồi, A mỗ cho ngươi mượn, ngươi đừng chạy loạn.

An Vân đầu hàng, lưu loát đi hái quả cho hắn.

- Trước kia ta cũng đã hái một ít nấm quả, ăn không hết phơi khô cũng có thể ăn được một đoạn thời gian, chẳng qua lần này mưa nhỏ quý, có một bộ lạc di chuyển vừa vặn gặp phải sơn động của chúng ta, vì không xảy ra xung đột, chúng ta chỉ có thể mang theo gia sản rời đi, một ít đồ ăn không tốt cất giữ đều ăn hết.

Nhϊếp Dung vừa ăn nấm vừa cười nói, không hề có chút chán ghét và căm hận đối với bộ lạc trước đó đã dẫn bọn hắn rời khỏi nơi cư trú.

- Năm trước chúng ta cũng phơi không ít, Tuyết Quý toàn dựa vào phơi nấm và rau khô ăn cũng không tệ lắm, xem tiểu tể tử bụ bẫm nhà chúng ta sẽ biết.

An Vân cười kéo một phen ăn xong quả rồi chạy qua bên cạnh mình, lại đi về phía trước nhảy nhót.

Nhϊếp Dung nhìn về phía hòn đá nhỏ rất có sức sống, nhìn nó chạy tới chạy lui, lại cúi đầu nhìn con trai nhỏ ngoan ngoãn gặm trong lòng ngực mình, nhìn bộ dáng nhỏ gầy của nó, trong lòng không khỏi đau, chính mình rõ ràng là người xuyên qua, nhưng nàng lại biến ngày này thành như vậy, nhưng nghĩ đến sau này ngày sau sẽ càng ngày càng tốt lại cảm thấy có bôn đầu.

- Đúng rồi, vừa nghe ngươi nói đến năm trước? Đây là phương thức tính toán thời gian của các ngươi sao?

Đợi đến khi cảm xúc trong lòng hạ xuống, Nhϊếp Dung lý trí kia lại logout, lập tức phát hiện lời nói vừa rồi của An Vân có chút bất đồng với thú thế hiện tại.

- À, đó là Cảnh ca đưa ra, nói chúng ta mỗi ngày đều đi qua ngày lại không tính toán thời gian rõ ràng, cho nên mới nói sau này chúng ta định ra ngày bắt đầu của năm mới ở Tuyết Quý, Cảnh ca nói ngay từ đầu ngày đó không có cách nào xác định, nhưng chờ thêm mấy năm nữa là có thể định ra rồi.

An Vân nói khi Nhϊếp Dung xác định Lộ Cảnh chính là người xuyên qua, hơn nữa đại khái là người gần hiện đại, nói không chừng chính là lúc nàng không khác biệt lắm với mình, nghĩ đến chuyên nghiệp của mình, có thể thật là ý trời, nàng học trung y ở hiện đại 5 năm, sau đó lại học ngoại khoa ba năm, kinh nghiệm hơn tám năm này làm nàng càng có tự tin sống tiếp ở thế giới xa lạ này.

Bởi vì bữa tối mời cả nhà Lâm Dương, cho nên sau khi xử lý xong nấm, mọi người lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn, trước đây khi bọn họ ăn thì chuẩn bị đồ ăn rất tốn công sức, lần này mời chính là đồng bạn chuẩn bị cùng nhau thành lập bộ lạc, đương nhiên là phải càng thêm dụng tâm.



nấm mới xử lý xong cùng với một nồi nước nấu chín gà mái già nấu, thịt nướng cắt miếng, nước hồ cá nấu một bát canh cá đạm, còn lại mấy con chờ lát nữa nướng, lạp xưởng chưng một chậu lớn, vừa mới bỏ rau dại vào tô, xào một chậu, quả tươi ép mấy bát nước trái cây, đây là mấy món ăn cho thú uống, các thú nhân uống còn lại là bảo bối của Lộ Cảnh, giống như chỉ còn chút rượu nho, uống không quá say lòng người, nhưng tư vị lại không tệ.

Trời đã tối, một nhà bốn người Lâm Dương đi qua, từ cửa sau phòng bếp đi vào trong phòng, đây là lần đầu tiên bọn hắn đi vào trong phòng, nhìn nhà ở rộng mở sạch sẽ, mấy người kinh ngạc, yêu thích, ngưỡng mộ đều không che giấu được, An Vân tiến lên đón bọn hắn ngồi xuống bên bàn ăn, thuận tay tiếp nhận Tiểu Lâm Nhϊếp đang trêu đùa trong lòng Nhϊếp Dung.

Tiểu Lâm Nhϊếp sau khi hết bệnh, tinh thần cũng tốt hơn không ít, An Vân trêu đùa cười ha hả, An Vân cũng không chơi với nó lâu lắm, chủ yếu là Tiểu Thạch Đầu đang lắc lắc ống quần của hắn không buông, gương mặt phình phịch giống như là đang sinh khí, đưa Tiểu Lâm Nhϊếp trả lại cho Nhϊếp Dung, bế Tiểu Thạch Đầu lên, cười nói với Nhϊếp Dung:

- Mộc Mộc còn nhỏ, sợ là không thể ăn đồ ăn của chúng ta, trên bàn có một nồi canh cá nhỏ ngươi cho hắn ăn thử, trước kia Tiểu Thạch Đầu uống qua không ít, hiện tại ăn hẳn là sẽ không quá năng.

Nhϊếp Dung chỉ cảm thấy cảm tạ đối với bọn hắn vì Mộc tri kỷ chuẩn bị canh cá, nhưng cũng không khách khí, tình cảm với nhân loại này so với đời trước đơn thuần hơn rất nhiều.

- Được rồi, Mộc Mộc còn chưa uống qua canh cá, cũng là ta không đủ sữa, hắn mới lớn yếu như vậy, uống nhiều canh cá một chút thì lớn nhanh hơn.

Đồ ăn tối là Lâm Dương huynh đệ chưa từng gặp qua, tuy rằng Nhϊếp Dung cũng đến từ hiện đại, nhưng đối với trù nghệ này quả thật không có thiên phú, tay nghề của nàng thậm chí còn không tốt bằng hai anh em Lâm Dương, hiện tại vất vả ăn đến nhớ lại tư vị đã lâu, chỉ cảm thấy so với bất kỳ mỹ thực nào nàng ăn qua ở kiếp trước đều ngon hơn.

- Đây là rượu?

Nhìn thấy chất lỏng của ly rượu nhân, lại ngửi thấy hương vị rượu nho xa lạ quen thuộc, Nhϊếp Dung không nhịn được từ trong tay bạn lữ cướp lấy ly rượu nhẹ cắn một ngụm, sau khi xác nhận liền không nhịn được vui sướиɠ trong lòng, phải biết rằng có rượu nho thì sớm muộn gì cũng sẽ có lương thực rượu nồng độ cao, cho dù thân thể thú nhân cường hãn thì cũng sẽ có nguyên nhân bị thương nhiễm mà chết, có nguy hiểm của rượu cũng có thể giảm xuống không ít.

Lộ Cảnh yên lặng quan sát Nhϊếp Dung trong chốc lát, lúc này đột nhiên mở miệng nói:

- Nhân dân tệ.

- Mao gia gia?

Nhϊếp Dung lập tức nói tiếp, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt sáng ngời của Lộ Cảnh, lập loè nhìn thấy thân hữu đã lâu kích động.

Bộ dáng của hai người bọn họ làm cho mỗi người bạn lữ đều nhắc tới, tuy rằng đều tín nhiệm ái nhân, nhưng dấm kính lại không che đậy được, An Vân dừng lại động tác uy nhục của Tiểu Thạch Đầu, một phen ôm lấy cánh tay của Lộ Cảnh, đầu kia của Lâm Dương cũng, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Lộ Cảnh, Lộ Cảnh dời tầm mắt nhìn về phía An Vân đang dựng thẳng sống lưng, sau khi rút cánh tay ra ôm lấy eo của hắn kéo hắn vào trong lòng, cười khẽ một tiếng, lại giơ chén rượu trong tay lên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dương nói:

- Không ngờ ở đây có thể nhìn thấy một người, hy vọng sau này, mọi người chúng ta cùng nhau xây dựng bộ lạc của chúng ta càng tốt, thế nào, các vị?

Lâm Dương đương nhiên biết Nhϊếp Dung và Lộ Cảnh không có gì, hắn ái nhân tín nhiệm, ánh mắt Lộ Cảnh nhìn về phía An Vân cũng làm hắn xác định hai người bọn họ sẽ là một đôi hâm mộ, hiện giờ Lộ Cảnh nói ra chính là ý tứ hoan nghênh bọn họ gia nhập, hắn đương nhiên sẽ không từ chối, cũng theo bộ dáng Lộ Cảnh giơ chén rượu lên:

- Được rồi, chúng ta vừa mới đến đây, Dung Dung là y sư, quen biết rất nhiều thảo dược, ta và Lâm Hà rất hợp nhau, sau này có yêu cầu gì chúng ta cứ việc mở miệng.

Mọi người còn lại cũng học theo giơ chén rượu lên, lộ cảnh cười vang nói:

- Được, vậy chúng ta cùng nhau cạn ly vì bộ lạc! cạn ly vì tương lai!

Không khí náo nhiệt bốc lên trong phòng, trong tiếng cười nói vui vẻ, một bộ lạc mới được thành lập, từ một khối nho nhỏ này chậm rãi lan tràn ra toàn bộ đại lục thế giới thú.

- Nếu đã quyết định muốn thành lập bộ lạc, vậy thì tên bộ lạc cũng phải đặt ra rồi.

Lộ Cảnh vuốt cằm nói.



Mọi người nhìn nhau, đều có chút đau đầu, Khả Khả mở miệng nói:

- Gọi là bộ lạc tân sinh!

- Bộ lạc Đại Xuyên thế nào rồi? Nơi này của chúng ta vừa vặn ở bên cạnh Đại Xuyên.

Lâm Hà nói ra suy nghĩ của mình.

Mộc Lý lắc đầu:

- Nơi này chỉ là nơi chúng ta tạm thời cư trú, sau này bộ lạc mở rộng nơi này khẳng định không ở được nữa, nơi này gần biển rộng, mưa to quý cùng với mùa khô chờ đợi luôn có mưa rền gió dữ, chờ thêm năm nay tuyết quý, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài tìm nơi thích hợp định cư hơn.

Nhϊếp Dung vỗ nhẹ hài tử đang mơ màng sắp ngủ trong lòng, suy nghĩ trong đầu vẫn luôn không dừng lại, sau khi mọi người đề ra không ít ý kiến thì cũng nói ra suy nghĩ của mình:

- Gọi là bộ lạc Tử Vi đi, Tử Vi Tinh là một trong hai ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, bộ lạc chúng ta cũng sẽ trở thành bộ lạc huy hoàng nhất và chói mắt nhất trên đại lục.

Thật ra về cách nói Tử Vi Tinh thì Nhϊếp Dung cũng không nhớ quá rõ ràng rồi, chẳng qua ở thế giới của nàng, Tử Vi Tinh là Đế Tinh, lấy tên bộ lạc cũng rất thích hợp.

- Tử Vi bộ lạc, Tử Vi tinh... Tên này thật là dễ nghe! Nhưng niệm lên lại cảm thấy có chút vòng miệng, không nhớ rõ ai.

An Vân mặc niệm mấy lần tên của mình, sau đó đưa ra suy nghĩ của mình.

Lộ Cảnh cũng cảm thấy như vậy, tuy rằng hàm nghĩa của Tử Vi Tinh rất không tồi, nhưng trước mắt ngay cả văn tự cũng không có, tên này quả thật có chút quá có văn hóa, hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp gõ định rồi:

- Gọi là Sơn Hải bộ lạc đi, hiện tại chúng ta có sơn xuyên vờn quanh cung cấp đủ đồ ăn cho chúng ta, cách đó không xa cũng có biển lớn có thể thu hoạch làm cho thân thể càng thêm có sức lực, Sơn Hải là chỗ dựa sinh tồn của bộ lạc chúng ta, cho dù sau này di chuyển cũng sẽ không rời xa.

Mọi người nghe xong đều không phản đối, tên bộ lạc cứ như vậy mà hạ xuống.

- Bộ lạc chỉ có mấy người chúng ta là không đủ, mở rộng nhân viên là tốt nhất, đại gia chúng ta tương đối đặc biệt, tuy rằng thú nhân bình thường cũng sẽ không nguyện ý gia nhập chúng ta, nhưng chúng ta cũng không phải là có thể gia nhập dễ dàng như vậy, Lâm Dương, Lâm Hà, Khoa Lôi đại thúc, thú nhân các ngươi tiếp xúc trước đó tương đối nhiều, các ngươi thấy có ai thích hợp hay không?

Lộ Cảnh vừa lật miếng thịt nướng mật ong trong tay vừa nói.

Trước đó, Khoa Lôi đại thúc đã có kế hoạch chờ sau mưa nhỏ sẽ đi ra ngoài tìm kiếm thú nhân lưu lạc và thú nhân không quen biết trước kia, đương nhiên, đều là hắn ở chung với cảm thấy có thể tin tưởng, đại khái vị trí hắn cũng biết, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ không thường xuyên di động.

Lâm Dương suy nghĩ một lát:

- Nếu như sau hai ngày nữa Khoa Lôi đại thúc sẽ xuất phát, đến lúc đó để Lâm Hà và hắn cùng nhau xuất phát đi, hai người có thể chiếu cố, trước đó chúng ta cũng gặp qua mấy chỗ không tệ, đến lúc đó để Lâm Hà mang theo Khoa Lôi đại thúc đi xem thử.

- Được rồi, mặc kệ tìm được nơi hay người, trước khi trời mưa to cần phải trở về gấp, trong bộ lạc chúng ta sẽ an bài tốt, các ngươi một đường cẩn thận, không cần cưỡng cầu.

Lộ Cảnh không yên tâm dặn dò.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này, sau này cũng tiến hành một ít quy hoạch đơn giản, ngày mai phải chuẩn bị lương khô và thảo dược cho người đi ra ngoài, chờ sau khi bọn họ rời khỏi, bọn họ phải vội vàng gieo trồng và thu thập, sơn động yêu cầu phải hợp quy tắc một lần nữa, phòng ở cũng yêu cầu chỉnh đốn và cải cách, chuyện luôn là làm nhiều người không dừng được.