Chương 33

Ngày thứ hai, mưa quả nhiên là nhỏ hơn không ít, người canh gác cả đêm, ăn xong bữa sáng đã đi ngủ, Khoa Lôi mang theo An Á và Lâm Hà của Hùng tộc đi săn bắn, hắn nhìn thấy hai người đều đi ra ngoài săn bắn còn có chút kinh ngạc, Lâm Dương chủ động giải thích:

- Bạn lữ của ta tỉnh rồi, đồ ăn của chúng ta không còn nhiều lắm, đến tranh thủ đi săn nhiều hơn một chút.

- Ừm, tài nguyên của con mồi gần đây còn có thể.

Khoa Lôi ứng câu, bốn người hóa thành hình thú đi về phía rừng rậm. Tốc độ chạy của thú nhân Hùng tộc chậm hơn An Á không ít, nhưng đi săn trong rừng rậm lại càng thêm thành thạo, một buổi sáng, thu hoạch của mấy người cũng không tệ lắm, ít nhất trên đường trở về, trên mặt hai con gấu lớn là mang theo nụ cười.

Trở lại sơn động, Lâm Dương mở miệng nói với Khoa Lôi:

- Hôm nay cảm ơn các ngươi, chờ thân thể của bạn lữ và hài tử của ta tốt, lại mời các ngươi tới ăn cơm.

Khoa Lôi vẫy vẫy tay chưa nói gì, hôm nay khi đi săn với hai người bọn họ, hắn đã cố ý quan sát không ít thời gian, không phát hiện hai người này có gì không đúng, cho nên ấn tượng của hắn đối với bọn họ lại tốt hơn một ít.

Mấy ngày kế tiếp cũng không sai biệt lắm, Vũ Khi còn nhỏ ra cửa đi săn, Vũ Đại thì ở trong sơn động đợi, mãi cho đến khi mưa nhỏ dư lại thì không còn mấy ngày nữa, người bên sơn động.

An Vân đi mở cửa, ngoài cửa có một người hơi nhỏ nhắn giống cái:

- Chào ngươi, là có chuyện gì vậy?

An Vân nhận ra nàng là bạn lữ hùng tộc ở trong sơn động, nhưng cũng không trực tiếp để cho người khác vào nhà.

Mấy ngày nay bệnh của Nhϊếp Dung có chút hôn mê, nhưng cũng từ một ít chi tiết đoán được chút khả năng, lúc này nhìn thấy người trước mắt nhìn thấy bên trong cánh cửa phòng bếp, trong lòng càng xác định, nhưng hiện tại đối với nàng mà nói quan trọng hơn không phải cái này.

- Chào ngươi, cảm ơn các ngươi đã nguyện ý thu lưu chúng ta, hôm nay ta đến đây là muốn hỏi các ngươi còn có thảo dược phía trước hay không, con ta còn chưa có đốt, ta là y sư, muốn tìm chút dược liệu có thể sử dụng được.

Nói xong, An Vân nhìn thấy vậy thì hơi trố mắt lên, miệng mấp máy nói:

- Đợi mưa tạnh, ta sẽ đi thu thập thảo dược trả lại cho các ngươi.

An Vân lắc đầu:

- Không sao, vẫn là chữa bệnh quan trọng hơn, ngươi vào trong phòng ngồi một chút, ta đi lấy thảo dược của chúng ta tới cho ngươi chọn lựa, nhưng chúng ta thu thập đều là một ít thảo dược mà ngươi quen biết, chủng loại không nhiều lắm, không biết ngươi có đủ dùng hay không.

Nói xong khẽ cười trấn an đối phương.

An Vân để Nhϊếp Dung vào nhà, hắn vén rèm lên đi lấy dược liệu, Khả Khả và Tiểu Thạch Đầu đang chơi đùa trong phòng khách, nhưng thật ra không cần lo lắng Nhϊếp Dung sẽ vào nhà, bất quá hắn không ý thức được Tiểu Thạch Đầu là một người không chịu nổi, nhìn thấy nhà mình vào trong căn phòng nhỏ, Tiểu thúc thúc của Khả Khả đang làm giày, hắn đang chơi một lát tiểu cầu, tiểu cầu nhanh như chớp lăn đến ven tường phòng bếp, hắn tay chân nhẹ nhàng đi đến ven tường, đứng ở ven tường lắc lư tiểu cầu, ánh mắt lại xuyên thấu qua mành hở nhìn về phía phòng bếp, không cẩn thận, tiểu cầu dưới lòng bàn chân nhanh như chớp lăn vào trong phòng bếp.

Nhϊếp Dung đang ngồi ở trong phòng bếp phát ngốc, bệ bếp trong phòng bếp này làm nàng rất là kinh ngạc, nàng từ nhỏ lớn lên ở thành thị, từ nhỏ đã xuyên qua đến đây, đối với loại sinh hoạt nghèo rớt mồng tơi này quả thực không thể xuống tay, hiện tại nhìn thấy căn phòng cùng bệ bếp này, hơn nữa nàng từ bạn lữ bên kia biết đến gia nhân này cũng là chuyện không phải của thú nhân, cho nên nàng lập tức hạ quyết tâm phải lưu lại! Mấy người này có thể lưu lại bọn họ, ngày bình thường cũng vẫn luôn quan sát mấy người bọn họ, khẳng định là đang cần người.

Trong đầu nàng đang rối loạn suy nghĩ một đống, đột nhiên một quả cầu nhỏ nhanh như chớp lăn đến bên chân của mình, làm đứt suy nghĩ của nàng.Nhϊếp Dung cúi đầu nhìn tiểu cầu bên chân, do dự một chút vẫn nhặt lên, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ lông xù đang mở mành dò xét tiến vào.

Nhìn thấy tiểu gia hỏa đáng yêu này, lại nghĩ đến con trai nhà mình, Nhϊếp Dung khẽ cười cười, hướng về phía tiểu đầu giơ giơ tiểu cầu trong tay lên:

- Tiểu cầu này là của ngươi sao?

Tiểu Thạch Đầu cảm giác được thiện ý của Nhϊếp Dung, lại nghĩ đây là đang ở trong nhà mình, không chút do dự lập tức vào phòng bếp, bởi vì chui qua mành làm lông trên người hắn có chút không thoải mái, sau khi tiến vào đã hoảng hốt nổi lên đầu cùng thân mình, bộ dáng đáng yêu làm ý cười trên mặt của Nhϊếp Dung càng sâu.

Tiểu Thạch Đầu thân là con hổ nhỏ màu trắng không hề ý thức được mình đáng yêu đối với một chiêu khống chế lông lớn là có bao nhiêu, đặc biệt là khi nghiêng đầu nhìn về phía người khác.



Nhϊếp Dung bị bộ dáng nhỏ của Tiểu Thạch Đầu làm cho ngứa lòng, vẫy vẫy tay với hắn, chờ Tiểu Thạch Đầu đến gần, trả lại tiểu cầu trong tay cho Tiểu Thạch Đầu, lại cẩn thận sờ sờ tiểu mao đầu của hắn, Tiểu Thạch Đầu không để ý, sau khi tiếp nhận tiểu cầu lại lui trở lại cửa.

- Ngươi tên là gì nha? Trong nhà dì có một tiểu hùng tử, sau này các ngươi có thể cùng nhau chơi được không?

Tiểu Thạch Đầu nghe trưởng bối trong nhà nói chuyện phiếm, hắn cũng khá tò mò về bộ dáng của tiểu Hùng Tử, nhưng vẫn luôn chưa thấy qua:

- Ta tên là Tiểu Thạch Đầu, sao tiểu Hùng Tử lại không tới đây?

Nghe Tiểu Thạch Đầu hỏi chuyện, lại nghĩ đến con trai sinh bệnh héo rũ của mình, Nhϊếp Dung có chút khổ sở, nhưng cũng may mắn có thể gặp được bọn hắn, ít nhất bọn hắn còn có mạng bảo vệ.

- Tiểu Hùng Tử sinh bệnh, hôm nay ta tới mượn thảo dược, chờ có thảo dược, bệnh của Tiểu Hùng Tử có thể khỏi, đến lúc đó để hắn và Tiểu Đầu cùng nhau chơi.

Tiểu Thạch Đầu vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì hai cái tai nhỏ đột nhiên dựng thẳng lên, run rẩy, hắn quay đầu nhìn về phía cửa, ngay sau đó An Vân đã xốc mành tiến vào:

- A mỗ!

Tiểu Thạch Đầu ném quả cầu nhỏ xuống, lao thẳng về phía An Vân.

An Vân một bên đưa giỏ dược thảo trên tay tới trước mắt của Nhϊếp Dung, một bên ôm nhi tử đang bổ nhào vào trên cẳng chân của mình vào trong lòng, nhìn về phía Nhϊếp Dung nói:

- Dược thảo trong nhà không nhiều lắm, ta mỗi dạng nhặt một chút, ngươi xem dùng được với, nếu như trong nhà còn có ta lại cho ngươi đi lấy.

Nhϊếp Dung cũng không khách khí, con trai nhà mình còn đang nằm chờ thuốc trên giường, nàng nhìn về phía giỏ, chủng loại dược liệu không nhiều lắm, nhưng đối với nàng mà nói cũng coi như đủ dùng, lựa ra mấy thứ cần gấp, nàng không chọn nữa, chỉ lại một mình cầm một loại ra:

- Những thảo dược này đủ dùng, cảm ơn ngươi, còn có những dược thảo này, tuy có thể ngăn đau, nhưng có độc tính, dùng nhiều sẽ có ỷ lại khó từ bỏ, cũng tổn thương tâm trí.

- Thật sao?

An Vân nghe lời này của Nhϊếp Dung, trong lòng lập tức cả kinh, dược thảo này là hiến tế trong bộ lạc hắn dùng trước đó, tuy số lần hắn dùng không nhiều, nhưng một khi thú nhân bị trọng thương thì sẽ dùng tới.

Nhϊếp Dung khẽ cười cười, gật đầu:

- Ta là y sư, tương đối quen thuộc với dược thảo, sau này các ngươi có chút dược thảo gì mới cũng có thể lấy tới, ta có thể giúp các ngươi xem thử.

An Vân có chút động tâm đối với thân phận y sư của Nhϊếp Dung, nếu bọn họ có bộ lạc của mình thì y sư hiến tế kia khẳng định không thể thiếu, chờ đợi một lát Cảnh ca trở về, nhất định phải nói chuyện với hắn.

tiễn Nhϊếp Dung đi, lại thu thập dược thảo còn lại, trong phòng bếp không có gì, hắn mang theo con trai trở về phòng khách, trong phòng khách Khả Khả còn đang nghiên cứu giày trong tay, gần đây hắn nghĩ mình nên làm hình thức mới, hai ngày này đều rất nghiêm túc nghiên cứu, An Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, không sai biệt lắm nên chuẩn bị cơm trưa, người đi săn nhanh chóng trở về.

Cơm trưa rất đơn giản, mưa nhỏ đã qua rất nhanh, mấy ngày nay nước mưa cũng đã ít hơn rất nhiều, chẳng qua vẫn như cũ là tí tách tí tách không ngừng, buổi chiều không có chuyện gì thì ở lại trong nhà không ra khỏi cửa, con mồi cũng dần dần nhiều hơn.

Khi ăn cơm trưa, An Vân đã nói chuyện hôm nay, nghe được chuyện Nhϊếp Dung là y sư, hiểu được phân biệt thảo dược chữa bệnh, còn chỉ điểm dược thảo thì mấy con thú nhân đều quyết định muốn lưu lại bọn hắn, nhưng hiện tại còn không phải là lúc mở miệng.

- Chờ một chút, hôm nay tới bắt dược, chờ hài tử của bọn hắn tốt lại mời bọn hắn tới đây cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó lại mở lời ra, phía sau sơn động hẳn là phải để lại cho bọn hắn thường trú.

Lộ Cảnh xé một miếng thịt nướng nhỏ từ trên tay xuống làm một cục đá nhỏ, nghiến răng nghiến lợi.

- Bên bọn họ có một y sư, có thể ở lại cũng tốt, một bộ lạc thiếu y sư, có bệnh gì không giải quyết được còn phải đi bộ lạc khác cầu người, đa số bộ lạc đều không muốn trị liệu cho thú nhân không lành.



- Vâng, có bọn họ gia nhập cũng tốt, năm trước thú triều chỉ có mấy con hung thú làm cho chúng ta khó có thể ứng đối, năm nay có bọn họ cũng tốt.

- Trước khi trời mưa to ta đã đi ra ngoài một chuyến, đi tìm bằng hữu của ta ở phía trước, nếu tìm được, bọn họ cũng là người có thể tín nhiệm.

Sau khi suy nghĩ một chút, lão sư nói.

Mọi người đương nhiên là ủng hộ, nhưng cũng yêu cầu phải nghĩ đến an bài kế tiếp trước.

- Khoa Lôi đại thúc, ngươi cảm thấy đi ra ngoài một chuyến đại khái có thể mang về bao nhiêu người?

Lộ Cảnh mở miệng hỏi.

Sau khi suy nghĩ một lát, Khoa Lôi trả lời:

- Hoặc là không tìm thấy một người nào, sẽ không vượt quá mười người, nhân số không sai biệt lắm ta sẽ về trước.

Lộ Cảnh gật gật đầu, nghĩ đến sơn động lớn của bọn họ, thu thập ra trữ vật, hơn nữa giường đất bên ngoài đại sảnh, chen một cái cũng đủ rồi:

- Được rồi, vậy đến lúc đó sẽ phải phiền phức đến đại thúc Khoa Lôi.

Khoa Lôi vẫy vẫy tay chưa nói gì, chỉ há miệng cắn thịt nướng trên tay, hôm nay trước thịt nướng tìm được mật ong, khó có được hương vị ngọt Tư Tư làm các thú nhân cũng rất thích.

Tiểu Thạch Đầu nằm sấp trên đùi A Phụ, cắn miếng thịt trong tay A Phụ, An Vân cười híp mắt nhìn, thường thường cho hắn ăn một ngụm canh thịt.

Hôm nay Khả Khả ăn cơm rất trầm mặc, chỉ lẳng lặng nghe, lúc này lại mở miệng:

- Cảnh ca, Vân ca ca, nếu bọn họ gia nhập với chúng ta, vậy ta có thể đi học nhận thảo dược không?

Lộ Cảnh trầm ngâm một lát:

- Nếu người ta nguyện ý dạy ngươi, vậy ngươi có thể đi học.

- Ừm...

Nghe thấy đáp án này, Khả Khả cũng rất vui vẻ, hắn sẽ nỗ lực nhận được sự tán thành của Nhϊếp Dung.

Bên này có một bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt, bên kia sơn động cũng giống vậy. Hôm nay thu hoạch không tồi, hơn nữa sau khi uống thuốc tình hình của con trai cũng tốt hơn không ít, buổi tối còn uống một bát canh gà lớn, xem tình hình rồi uống thêm hai viên thuốc là có thể tốt hơn không ít, đây vẫn là bởi vì thân thể của thú nhân cường hãn, bằng không, tiểu hài tử mới hơn sáu tháng, phát sốt còn đi trong mưa, có thể tồn tại tiếp tục chính là kỳ tích.

Nhϊếp Dung nhìn con trai đang mơ màng ngủ thϊếp đi, đang uống canh xong, bên miệng nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn:

- Mộc Mộc ngoan ngoãn ngủ đi, mẹ ôm con, không phải sợ.

Lâm Dương nhìn bạn lữ và tiểu tể của mình, cảm thấy may mắn là bọn họ còn có thể ở bên cạnh mình, lại đau lòng vì bọn họ cùng nhau bôn ba với mình, rốt cuộc đã mở miệng:

- Dung Dung, chúng ta ở lại đi, ta biết bọn hắn cũng có ý này, mấy ngày nay quan sát chúng ta thật lâu, khẳng định sẽ thu nạp chúng ta.

Nhϊếp Dung ngẩng đầu nhìn về phía bạn lữ, khóe miệng tươi cười lại mở rộng chút:

- Ừm, được rồi, hôm nay ta đi mượn dược liệu cũng đã quan sát bọn họ, đều là người không tệ, sơn động này cũng không tệ, chờ chúng ta định ra rồi cũng có thể học kiến tạo phòng ở như bọn họ.