Chương 32

Đại khái mười lăm phút sau, hai con thú nhân hùng tộc kia đã đến bên ngoài sân của bọn hắn, bọn hắn dừng chân ở bên ngoài trước tiên do dự trong chốc lát, lúc này thú nhân cao lớn trên lưng người giật giật, thú nhân cao lớn lập tức kiên định đi tới cửa bắt đầu gõ cửa, Lộ Cảnh ở trên tháp lâu thấy được tất cả, mở miệng hỏi:

- Các ngươi là ai? Từ đâu tới? Đến làm gì?

Hai con thú nhân hùng tộc kia nghe thấy âm thanh hơi mê mang trong chốc lát mới phát hiện trên tháp lâu có người, thú nhân cao lớn mở miệng nói:

- Xin chào, chúng ta là Hùng tộc, từ phía đông bắc sơn lâm đến đây, hài tử và bạn lữ của ta sinh bệnh, chúng ta không có nơi có thể cư trú, có thể thỉnh cầu các ngươi giúp một chút, chờ mưa nhỏ kết thúc chúng ta sẽ rời đi.

Nói xong, thú nhân cao lớn ra hiệu cho thú nhân thấp bé hỗ trợ vạch trần da thú sau lưng, thú nhân thấp bé cẩn thận vạch trần một phần da thú, khi Lộ Cảnh nhìn thấy da thú giống như là hài tử đang hôn mê.

Lộ Cảnh nhìn thấy vậy thì lắc lắc dây thừng, thông báo cho bọn hắn đi mở cửa, hai con thú nhân Hùng Tộc nhìn thấy đại môn mở ra, vẻ mặt từ thấp thỏm lập tức trở nên vui sướиɠ, cảm xúc đau khổ vẫn luôn vây quanh bọn hắn cũng phai nhạt đi không ít.

- Cảm ơn, cảm ơn các ngươi, tuy chúng ta là thú nhân không biết điều, nhưng chúng ta chưa từng làm tổn thương người khác, bạn lữ của ta cũng không phải là không có.

Giống như là lo lắng bọn họ không biết thân phận của Thú Nhân, hai Thú Nhân một bên đi theo Khoa Lôi vào nhà, một bên trịnh trọng thề:

- Thú nhân của Hùng tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người giúp mình.

Khoa Lôi không nói gì, đưa bọn họ tới sơn động phía sau, trong sơn động vừa mới châm lửa, giường của phòng Khả Khả cũng đã bị đốt cháy:

- Phía trước là chỗ ở của chúng ta, lúc sơn động này bị tuyết phủ chúng ta còn ở lại, giữ ấm sinh hoạt cũng không thành vấn đề, giường trong phòng này mới vừa đốt lên, qua một lát sẽ ấm lên.

Thú nhân cao lớn đưa tay sờ lên giường đất, cảm nhận được một tia ấm áp, vội vàng dưới sự trợ giúp của thú nhân thấp bé cẩn thận đặt bạn lữ và hài tử trên lưng lên giường, lại từ trong bọc tìm ra da thú sạch sẽ bọc bọn họ lại.

Trong lúc bọn họ vội vàng, Lộ Cảnh và An Vân mang theo vài thứ vào sơn động:

- Chúng ta cầm chút đồ ăn tới cho các ngươi, tin tưởng các ngươi hẳn là không ăn được, thuận tiện lại đây xem thử có thảo dược nào các ngươi có thể sử dụng được hay không.

Lộ Cảnh nói xong thì quơ quơ đồ vật trong tay.

Hai con thú nhân hùng tộc nhìn thấy thảo dược rất là kích động, bọn họ cũng không kịp nói quá nhiều lời cảm tạ, vội vàng tiếp nhận yêu cầu lựa chọn thảo dược rồi cầm đi, thật ra ở mùa mưa bệnh tật phổ biến nhất chính là cảm mạo phát sốt, cho nên Lộ Cảnh cũng chủ yếu mang loại thảo dược này.

Thú nhân cao lớn đang chiếu cố bạn lữ và hài tử, bọn họ cũng không chờ đợi mãi, chỉ ngồi bên đống lửa xem thú nhân thấp bé nấu thuốc:

- Cảm ơn các ngươi nguyện ý thu lưu chúng ta, ta tên là Lâm Hà, bên trong chính là ca ca ta Lâm Dương, tẩu tử của ta, chính là bạn lữ của ca ca ta, Nhϊếp Dung, còn có tiểu tôn tử Lâm Niếp...

Nghe thấy tên của bọn họ, Lộ Cảnh có chút nghi hoặc, chờ nghe thấy Lâm Hà nói tên của tẩu tử thì trong lòng lập tức có suy đoán, hắn cũng không do dự, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Tên của các ngươi là ai? Còn có xưng hô là tẩu tử là ai dạy?

Lâm Hà bị câu hỏi của Lộ Cảnh làm cho hoảng sợ, sau khi sửng sốt một lát thì gãi đầu gãi đầu cười cười:

- Tẩu tử của ta, ca ca của ta vốn dĩ tên là Dương, ta là thú nhân bất tường, khi còn nhỏ trong nhà đã muốn bỏ ta, cho nên không đặt tên cho ta, nhưng ca ca của ta không muốn, vẫn luôn bảo vệ ta, còn đặt tên cho ta là Hà, sau đó chúng ta rời khỏi bộ lạc đi ra ngoài lưu lạc, gặp phải tẩu tử của ta, tẩu tử nói gặp chúng ta ở trong rừng, cho nên sửa tên cho chúng ta.

Lâm Hà giải thích làm cho Lộ Cảnh tin tưởng có người xuyên việt khác, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Nhϊếp Dung, nhưng hiện tại nàng đang sinh bệnh, cũng không có cách nào xác định có phải nàng hay không, nhưng cũng không có gì, chỉ cần đối phương không xúc phạm tới bọn hắn, cho dù nàng xuyên qua cũng không sao.

Bọn người Lộ Cảnh cũng không ngốc nhiều, chờ đến khi uống hết chén thuốc thì bọn họ đứng dậy rời đi:



- Các ngươi ở lại đây trước đi, đồ ăn này các ngươi cũng ăn đi, ngày mai Vũ Tiểu Nhân nói chúng ta hẳn là sẽ đi ra ngoài đi săn, các ngươi muốn đi cùng không?

- Được, chúng ta cũng đi thôi, hôm nay thật cám ơn các ngươi, chúng ta sẽ báo đáp các ngươi.

Lâm Dương từ trong phòng đi ra, lại một lần nữa đáp tạ bọn họ.

Mấy người Lộ Cảnh trở về nhà ở, những người khác đều ở trong phòng chờ bọn họ, Khả Khả mở to mắt to nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy tò mò.

An Vân tiến lên nhận lấy hòn đá nhỏ đang ngáp trong lòng ngực của Khả Khả:

- Bọn họ có một con giống cái và tiểu thú nhân đều sinh bệnh, mấy ngày trước Khả Khả không cần đi quấy rầy bọn họ, chờ bọn họ hết bệnh rồi lại đi.

Khả Khả gật đầu:

- Vân ca ca, bọn họ cũng có một tiểu thú nhân, so với Tiểu Thạch Đầu thì còn lớn hơn ai chứ?

An Vân nghĩ nghĩ, lắc đầu:

- Ta cũng không rõ ràng, là một con tiểu thú nhân của Hùng Tộc, trước kia ta chưa từng thấy qua Hùng Tộc, không biết lớn bao nhiêu tuổi rồi, hẳn là không kém hơn Tiểu Thạch Đầu bao nhiêu.

Khoa Lôi ở bên cạnh nói xen vào:

- Tiểu thú nhân kia đại khái lớn hơn nửa tuổi, nhỏ hơn một chút so với Tiểu Thạch Đầu.

Khả Khả nghe xong thì cười nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu:

- Oa, Tiểu Thạch Đầu cũng làm ca ca!

Tiểu Thạch Đầu vốn đang mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, bị một tiếng cả kinh của Khả Khả làm cho nhảy dựng, mở miệng khóc oa oa lên, An Vân vội vàng đứng dậy ôm h dỗ hắn. Tiểu Thạch Đầu có a phụ A mỗ càng ngày càng kiều khí, được mọi người sủng ái càng ngày càng giống hài tử tuổi này.

Tiểu Thạch Đầu rất nhanh chìm vào giấc ngủ ở trong lòng A mỗ, chờ xác nhận hắn thật sự ngủ say, An Vân mới cẩn thận đưa hắn về trong phòng, hôm nay có thú nhân xa lạ đến đây, cho nên từ buổi chiều vẫn luôn có người ở trên lầu, An Vân và Khả Khả ở trong nhà biên giường chiếu, chuẩn bị biên xong mang đi cho khách nhân trong sơn động, bên giường đất kia cũng không có dọn giường tịch, chỉ đơn giản là phủ một tầng da thú.

Mộc Lý đại thúc ở trên tháp lâu, Khoa Lôi đại thúc đi theo bồi, một người vẫn luôn canh giữ một buổi trưa cũng rất nhàm chán, có người bồi trò chuyện cũng tốt, An Á đang mài giũa gia cụ, Lộ Cảnh thì mặc vào áo tơi tự chế đi ra hồ bắt cá, buổi tối chuẩn bị nấu canh cá, lúc gác đêm có thể sưởi ấm bụng, thuận tiện đưa qua cho sơn động bên kia một chút, người bệnh uống chút canh cá tốt, lại nói, bên kia cũng có thể có đồng hương của hắn ở.

- Cảnh ca, buổi tối có cần đưa thêm chút thuốc qua hay không? Khương chúng ta tích trữ không ít, đưa cho bọn hắn mấy khối đi.

An Vân ở trong phòng bếp giúp đỡ Lộ Cảnh thu thập cá, chuẩn bị nấu canh cá, thuận miệng nói.

- Ừm.

Động tác trong tay Lộ Cảnh không ngừng, ngoài miệng đáp:

- Khoa Lôi đại thúc nói chờ lát nữa hắn đi đưa, đến lúc đó để hắn mang lên đi, đêm nay ta gác đêm, Tiểu Vân ngươi buổi tối ngủ chú ý giữ ấm, còn có, đừng lại bế Tiểu Thạch Đầu lên giường, tiểu tử kia, bao nhiêu tuổi rồi cả ngày ăn vạ Á Thú bên người làm nũng chơi xấu...

An Vân nghe bạn lữ oán giận con trai nhà mình, không nhịn được cười ra tiếng, nhìn thấy bạn lữ nhìn về phía mình mang theo bộ dáng khuất nhục, hắn nhón chân tiến lên hôn môi hắn:

- Được rồi, Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, chờ hắn lớn lên một chút, ngươi sẽ dạy hắn đi săn, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng hắn thành thú nhân có thể cho người dựa vào.



Nói xong còn không nhịn được nhỏ giọng nở nụ cười.

- Được rồi, chúng ta ở cùng nhau, vẫn luôn ở bên nhau.

Lộ Cảnh nhìn về phía ái nhân nửa dựa vào trong lòng mình, trong mắt mang theo tình yêu và quyến luyến, xuyên qua thú thế, gặp được một ái nhân có thể tâm ý tương hợp với mình là một chuyện may mắn cỡ nào, bọn họ bắt đầu từ một gặp tình yêu, cũng ở trong cuộc sống hàng ngày sau này tình yêu dần dần gia tăng.

Mọi người đều cảm thấy thân thể ấm áp, gần đây mưa nhỏ vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà, ngày bình thường thói quen ngủ sớm nên Khả Khả cũng không muốn ngủ quá sớm, liền ngồi ở trong phòng khách nướng lửa:

- Ở trong phòng thật là thoải mái, trước kia trong sơn động mưa to gió lớn, da thú đều sẽ biến thành dày, hiện tại cũng thật tốt.

An Vân bắt đầu nướng lửa, rất là đồng ý:

- Đúng vậy, trước kia mưa nhỏ đều phải thừa dịp mưa nhỏ đi ra ngoài thu thập, đi săn, đỉnh da thú cổ đau, trở về sơn động còn lạnh, luôn có giống cái cùng hài tử sinh bệnh, sau này mỗi nhà bộ lạc chúng ta đều phải xây nhà ở, mọi người đều có thể ở lại ấm áp!

- Ừm, đến lúc đó muốn ở cùng nhau có thể giống như chúng ta xây nhà ở, không muốn ở cùng nhau có thể một mình xây, chúng ta còn muốn xây một đống ký túc xá tập thể, thú nhân, á thú một mình hoặc là thú nhân không có năng lực sinh hoạt một mình, giống cái cùng bọn nhỏ đều có thể ở cùng nhau để chiếu cố lẫn nhau.

Lộ Cảnh ở bên cạnh nói về quy hoạch của mình.

Khả Khả nghe xong thì đôi mắt dần dần sáng lên:

- A, Khả Khả cũng muốn ở lại đó, như vậy mùa mưa tuyết quý có thể có người cùng nhau nói chuyện chơi với nhau!

An Vân cười xoa xoa đầu nhỏ của Khả Khả:

- Không phải Khả Khả muốn ở cùng chúng ta sao? Ta còn muốn sau này còn muốn cùng gia tộc của nàng xây dựng nhà ở cùng nhau sinh hoạt!

- Ngô, Khả Khả hơi rối rắm cau mày, không đầy một lát đã đưa ra lựa chọn:

- Vậy Khả Khả vẫn phải ở cùng Tiểu Vân ca ca, đến lúc đó ta có thể cho A Phụ và Đại thúc Khoa Lôi đưa ta đi chơi với mọi người, cũng có thể ở lại trong nhà cùng Tiểu Vân ca ca cùng nhau dệt vải may quần áo.

An Vân nghe xong thì bật cười, quả nhiên Khả Khả còn nhỏ.

Sau khi ăn cơm chiều, đại thúc đã mang theo canh cá đi tặng, còn mang theo ba cái guốc gỗ và hai khối da thú, hôm nay ở sơn động nhìn thấy đại khái, bọn họ đoán là lúc ra ngoài vội vàng cũng không có quá nhiều vật tư, da thú ngoại trừ ở trên người giống cái và trẻ nhỏ còn chưa xối nước đầy đủ thì còn lại có thể làm chăn đệm sợ là không có, thú nhân cho dù thân thể cường tráng, nhưng bọn họ một đường bôn ba gặp mưa, hơn nữa mưa nhỏ vào buổi tối nhiệt độ cũng rất thấp, sợ là cũng dễ dàng sinh bệnh, bọn họ không nói đào tim đào phổi hỗ trợ, những chuyện nhỏ này không tốn sức gì vẫn có thể làm được.

- Bên kia thế nào rồi?

Lộ Cảnh nhìn thấy đại thúc Khoa Lôi treo ô che mưa, chụp sạch sẽ bay tới trên người Vũ Châu, làm đến bên đống lửa hỏi.

- Còn tốt, ta đi thì bọn họ vừa mới chuẩn bị xong cơm, một lớn một nhỏ kia cũng đã nấu xong rồi, ta hàn huyên với bọn họ hai câu, hai con thú nhân của Hùng Tộc kia cũng không tệ lắm.

- Được rồi, chờ hai người bệnh kia khỏi rồi chúng ta lại đi xem thử, nếu không thành vấn đề thì xem bọn họ có nguyện ý để lại hay không, đến lúc đó giống như bên hài tử nghèo khổ kia sẽ phải vất vả An Vân và Khả Khả đi tâm sự.

- Không vất vả, không vất vả, Khả Khả muốn đi thăm tiểu Hùng.

Khả Khả nghe thấy lời nói của Lộ Cảnh thì rất tích cực tỏ vẻ mình muốn xem nguyện vọng của tiểu Hùng Tử.

Nhìn bộ dáng tinh quái của Khả Khả, mấy đại nhân bên đống lửa đều nở nụ cười ha hả, ngoại trừ gương mặt lạnh lùng của An Á ra thì có chút buồn bực, không biết thú nhân của Hùng tộc là từ đâu hấp dẫn đến Khả Khả, làm cho hắn vẫn luôn nhớ mong suy nghĩ đi xem.