Chương 31

- Oa, đây là nhà mới của chúng ta sao? Thật sự hảo hảo xem!

- Oa, có bốn căn phòng lớn, còn có giường đất! Hai phòng giường đất là cách tường hợp với nhau!

- A, đây là nhà vệ sinh sao? A, nhà vệ sinh này không giống với trước kia!

Khả Khả ở trong phòng không ngừng phát ra cảm thán và nghi vấn.

Tuy phòng ở chỉ xây dựng ở trong sân, nhưng gần đây An Vân và Khả Khả cũng đều bận rộn không ngừng mỗi ngày, đồng ruộng yêu cầu tưới nước, đào rau dại, đào măng, nấu muối... Tuy Khả Khả tuổi còn nhỏ, nhưng dưới tình huống nhân thủ của bọn họ ít như vậy, ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong sân chơi, không quấy rầy Lộ Cảnh làm việc, nhà mới ngược lại là mấy con thú nhân nhìn thấy thân thủ xây thành.

- A phụ, a phụ, Khả Khả, Khả Khả cũng muốn một cái bàn và ngăn tủ trong phòng Vân ca ca trước kia, Hoạn ngươi làm cho Khả Khả không tốt à?

Tuy phòng ở xây dựng tốt, nhưng hiện tại bên trong trống rỗng, gia cụ linh tinh đều không có.

- Được rồi, đến lúc đó cứ dựa theo thân cao của Khả Khả mà làm hay không?

Đối với yêu cầu của con cháu nhà mình, Mộc Lý đại thúc lập tức đáp ứng.

Khả Khả nghe thấy a phụ nhà mình đáp ứng, lập tức vui vẻ bắt đầu nghĩ xem nên quy hoạch phòng của mình như thế nào:

- Cái bàn phải đặt ở đây, ngăn tủ đặt ở đây, còn phải hái hoa đẹp đặt trên bàn...

Khả Khả không ngừng chạy tới chạy lui trong mấy căn nhà, An Á đi theo sau lưng hắn cẩn thận nhớ kỹ, Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy dáng vẻ chạy tới chạy lui của nàng không ngừng giãy giụa muốn rơi xuống đất trong lòng An Vân, An Vân thiếu chút nữa không ôm lấy, dứt khoát trực tiếp ném nàng xuống đất làm cho nàng biến thành thú hình chạy vội chơi.

Mấy hài tử chơi đùa vui vẻ với nhau, các gia trưởng liền tách ra đi xem xét căn phòng sau đó, kích thước của bốn căn phòng không sai biệt lắm, ngoại trừ vị trí giường đất không giống nhau ra thì cũng không có gì khác biệt, phòng của bọn người An Vân ở phía đông trước một gian, hai bên trên tường đều mở cửa sổ, trong phòng ngoại trừ giường đất ra còn có đặt ở góc rẽ để tắm rửa, An Vân nhìn giường đất lớn hơn sơn động phía trước có chút kinh ngạc, hắn tiến lên vuốt giường đất do dự nói:

- Cảnh ca, giường đất lớn như vậy, có phải Tuyết Quý phải bỏ rất nhiều củi lửa hay không?

Lộ Cảnh ôm An Vân ngồi xuống trên giường đất, làm cho An Vân ngồi trên đùi của mình:

- Năm nay tuyết quý chúng ta sẽ chuẩn bị đủ củi lửa, giường đất này là dùng để suy xét kích cỡ của thú nhân, còn về sau nếu như người của bộ lạc chúng ta nhiều hơn, sau khi di chuyển thì người ở lại nơi này ở trong phòng, trên một cái giường có thể ở lại vài người.

Những thứ này đều là do Lộ Cảnh và Khoa Lôi, Mộc Lý đại thúc sau khi thương lượng thiết kế, thật ra giường đất cũng không quá lớn, nếu như Lộ Cảnh biến thành thú hình thì có thể chiếm hơn phân nửa, giống như hai con báo thú hình nhỏ của Mộc Lý và Khoa Lôi hơi chen một cái vừa lúc ngủ xuống.

Lúc trước bọn họ còn để không ít đồ ăn, hiện tại tiểu Vũ Quý cũng sắp tới rồi, bọn người Lộ Cảnh đã tính toán dọn vào nhà mới trước, chuyển nhà trước không cảm thấy đồ trong nhà có bao nhiêu, chờ đến khi thật sự dọn ra mới phát hiện đồ vật thượng vàng hạ cám quá nhiều, không có cách nào, mấy người đã dọn đồ vào nhà mới trước, thời gian bảo tồn ngắn, sắp tới phải dùng đồ vật dọn vào nhà mới, mặt khác tạm thời còn đặt ở trong sơn động, còn phát hiện đậu phộng bị nhét ở trong góc, toàn bộ tuyết quý cũng chưa nhớ tới, vốn đang tính toán ép xuống.

Đồ dùng gia đình, giường chiếu đều tính đặt ở trong mùa mưa, cho nên mấy ngày nay bọn họ đi săn rất nhiều nên còn không chỉ chuẩn bị bó củi, cây trúc và các loại tài liệu khác.

- Cảnh ca, ta và Khả Khả còn có An Á, đại thúc Khoa Lôi tính toán chờ lát nữa đi lấy muối ở bờ biển, hôm nay Tiểu Thạch Đầu sẽ đi theo ngươi, ngươi phải coi trọng hắn nha!



Lộ Cảnh quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Bì Nhân hình người đang gặm bánh bao trên giường gỗ, lựa chọn dùng da thú cột trước ngực mình, sau đó lại đi chặt cây trúc, sau đó phải làm không ít đồ vật, cây trúc còn rất nhiều.

Lộ Cảnh một đường đi về phía rừng trúc, đầu nhỏ của Tiểu Thạch bị trói ở trước ngực Lộ Cảnh, đầu nhỏ không ngừng lắc lư nhìn cảnh sắc mới lạ, Tiểu Thịt trong tay bắt được thịt khô An Vân làm cho hắn, nhớ tới liền gặm một miếng:

- A phụ, đây là cái gì?

Tiểu Thạch Đầu chỉ vào một gốc dây leo đi ngang qua trên cây hỏi.

Lộ Cảnh bớt chút thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức dừng bước, nhìn thấy cây dây leo kia thì vui sướиɠ ôm lấy Tiểu Thạch Đầu rồi hôn một cái:

- Tiểu Thạch Đầu thật đúng là một tiểu phúc tinh, cây thực vật này có thể dùng để bổ dưỡng thuốc cường thân, giống như A Phụ bị thương trước đó, ăn thực vật này nấu thuốc sẽ rất tốt.

Tiểu Thạch Đầu gật đầu cái hiểu cái không, nghe thấy A Phụ ăn thân thể này rất ngon, lập tức chỉ vào cây thực vật này la lớn:

- A phụ, a phụ, về nhà thôi!

sốt ruột ngay cả miếng thịt trên tay cũng không bắt được, may mà Lộ Cảnh tay mắt lanh lẹ tiếp được.

nhét miếng thịt trở lại vào trong tay tiểu đầu, Lộ Cảnh lấy ra công cụ, chậm rãi đào cây dây leo này ra, sau đó về nhà thử xem có thể trồng sống hay không.

Trên đường đi tới rừng trúc phía sau lại lục tục đào được mấy cây thảo dược cầm máu, chờ tới khi tới rừng trúc lại chặt được mười mấy cây trúc mới bó thành một bó chuẩn bị khiêng trở về, măng bên ngoài rừng trúc bị bọn hắn đào không ít, đoạn thời gian trước cũng ăn không ít, trong sơn động còn ướp không ít măng khô cùng măng chua linh tinh, nhưng gần đây măng bắt đầu già rồi, bọn hắn cũng không đào nữa.

- A phụ, ăn thịt, thịt!

Tiểu Thạch Đầu nhìn a ba khiêng một bó cây trúc lớn đi đường, cảm thấy hắn chắc chắn mệt muốn chết rồi, đau lòng nhét miếng thịt trong tay vào trong miệng Lộ Cảnh.

Lộ Cảnh nhìn thấy trong tay con trai nhà mình có một miếng thịt trong suốt, vốn định từ chối, nhưng thái độ nóng bỏng của con trai làm hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cắn một cái miệng nhỏ:

- Được, a phụ ăn đi, còn lại Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ăn đi, ăn nhiều thịt, trường nhanh lên, tới giúp a phụ làm việc được không?

- Được!

Tiểu Thạch Đầu ăn nhiều thịt, lớn lên giống như a phụ, cao cao tại thượng, bảo vệ A mỗ cùng a phụ! Tiểu Thạch Đầu vung tiểu nhục quyền của mình, vẻ mặt đứng đắn phát ra lời thề ở trong lòng.

Khi mưa nhỏ đến, trong nhà đã có không ít bó củi, cây trúc, nhà ở hơi cao hơn mặt đất một chút, khi ở trong sơn động ẩm ướt thì hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác ở trong nhà mới, ánh sáng từ cửa sổ tràn đầy vào nhà, mấy con thú nhân đang làm đồ dùng ở nhà, một ít đồ dùng gia đình lớn bọn họ sẽ chế tạo linh kiện ở trong sơn động, sau đó dọn đến phòng mới để lắp ráp, còn thú nhân thì ở bên cạnh xử lý đồ ăn hoặc là làm quần áo.

Hiện tại tân phòng đã thêm không ít đồ vật, trong phòng khách ngoại trừ một bộ bàn ghế ra thì Lộ Cảnh còn mang theo giường tre vốn đặt ở trong sơn động tới đây, trải da thú ngày thường ban ngày cũng có thể nghỉ ngơi ở đây, nhưng nơi này chủ yếu vẫn là địa bàn của Tiểu Thạch Đầu. ven tường có mấy cái giá để một ít đồ vật hằng ngày sẽ dùng đến, ba mặt tường trong và trong của phòng trữ vật đều làm cái giá, bọn họ muốn lấp đầy nơi này trước tuyết quý, củi lửa ở bên ngoài cũng không ít, Lộ Cảnh cũng thừa dịp dưỡng thương mà đốt hai cục than, trong sơn động chất đống không ít đồ vật.

Trong phòng bếp ngoại trừ bệ bếp ra thì còn có một cái bàn, hai cái lu lớn dùng để đựng nước, phòng vệ sinh cũng do An Vân và Khả Khả làm ra, phòng là do bọn họ tự thu thập, ngăn tủ và cái bàn là làm theo tiêu chuẩn, có á thú cư trú hai căn phòng khác nhau, ngoài ra thì phòng của hai người bọn họ còn có một cái giường gỗ nhỏ thuộc về Tiểu Thạch Đầu, hiện tại Tiểu Thạch Đầu đã một mình ở trong giường nhỏ ngủ, chờ Tiểu Thạch Đầu lớn lên chút nữa thì bọn họ cũng nên đi đến nơi tụ cư mới, lúc ở trong phòng mới để cho hắn một căn phòng đơn độc là được rồi.



Tuy rằng mưa nhỏ không quá dài, nhưng bọn họ cũng không có nhiều thứ cần làm, Lộ Cảnh bắt đầu nghiên cứu làm chút công cụ giải phóng sức sản xuất, sức sản xuất thúc đẩy tiến bộ xã hội, Lộ Cảnh tính toán làm một ít công cụ có thể giải phóng sức sản xuất của bọn họ, công cụ làm ruộng yêu cầu ưu tiên là công cụ làm ruộng, thú nhân còn có thể dùng thú hình đào đất, á thú cùng giống cái không có tiện, cho nên cho dù là đất sống cũng không tính là nặng với bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào dễ dàng hoàn thành.

Dùng tài liệu có sẵn làm nông cụ rất được á thú yêu thích, đặc biệt là cái cào, làm cho á thú xới đất nhẹ nhàng không ít, Khả Khả gặp được còn cầu Lộ Cảnh làm cho hắn một cái thích hợp với thân cao của hắn.

Ngày thứ ba của ngày mưa nhỏ, bầu trời mưa tí tách rơi xuống, tuy rằng mưa không lớn nhưng rất dày đặc, sau khi ăn trưa xong, trên lầu các của lầu các nhìn thấy tình hình bên ngoài, mấy ngày trước cũng không có gì xảy ra, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi Lộ Cảnh lên tháp lâu không bao lâu, đã phát hiện từ phía rừng rậm xa xa có mấy điểm đen đang nhanh chóng di động, phương hướng chính là bọn họ bên này, Lộ Cảnh cảm giác kéo dây thừng trên tháp lâu, dây thừng này hợp với một hòn đá phía dưới, người phát hiện tình huống trên tháp lâu chỉ cần kéo dây thừng, hòn đá sẽ bị lõm vào thành một cục nhỏ, âm thanh đủ để thông báo cho mọi người ở trong phòng.

Mọi người ở dưới lầu nghe thấy tiếng chuông thì dừng việc trong tay lại, An Vân ôm Tiểu Thạch Đầu và Khả Khả ngồi cùng nhau, An Á và Mộc Lý đại thúc ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, Khoa Lôi thì lên tháp lâu xem xét tình huống.

- Lộ Cảnh, tình hình thế nào rồi?

Khoa Lôi còn chưa kịp chui ra khỏi cầu thang đã hỏi trước tình hình.

Lộ Cảnh hơi nhíu mày, chỉ vào phương hướng điểm đen nói:

- Bên kia có mấy con thú nhân đang đi về phía chúng ta, trên người còn mang theo không ít đồ vật, hiện tại còn chưa biết tình huống cụ thể.

Khoa Lôi cũng đứng ở cửa nhìn ra xa nhìn cảnh tượng phía xa, mấy điểm đen kia đã càng ngày càng gần, hẳn là đang chạy băng băng trong mưa mà đến, Khoa Lôi nheo mắt cẩn thận quan sát trong chốc lát:

- Nhìn như là Hùng tộc, trên người hai người không biết là người hay là vật gì.

Khi bóng dáng bọn họ càng ngày càng gần, Lộ Cảnh và Khoa Lôi cũng nhìn thấy rõ ràng đó là hai con thú nhân hùng tộc, lưng thú cao lớn hẳn là bạn lữ của hắn, một con thú nhân non nớt khác hẳn là một ít gia sản của bọn họ.

Khoa Lôi chỉ vào hai con thú nhân Hùng tộc non nớt nói:

- Hẳn là thú nhân lưu lạc không tường, lỗ tai nhỏ một chút, hai ngón tay một nửa đều là màu trắng, tứ chi cũng có lông màu trắng, cao lớn hẳn là thú nhân bình thường, có thể là hai anh em.

Lộ Cảnh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Khoa Lôi:

- Thú nhân cao lớn kia không có thân nhân, còn có thể có bạn lữ nguyện ý đi theo hắn, xem ra bọn hắn hẳn là cũng không phải là thú nhân lưu lạc quá ác liệt, xem bọn hắn tới đây là muốn làm gì, vừa vặn chúng ta cũng thiếu người, nếu tới xin giúp đỡ, khảo sát một đoạn thời gian không thành vấn đề thì lưu lại đi.

- Được rồi, ta đi chỉnh lại sơn động một chút, nếu thật sự là tới xin giúp đỡ thì an bài ở sơn động của chúng ta trước kia, may mắn mấy ngày hôm trước đã lấp kín thông đạo kia, nếu không đồ vật của chúng ta cũng không có nơi để bỏ.

Khoa Lôi cười nói.

Lộ Cảnh cũng cười ra tiếng theo:

- Vậy thì còn phải dọn đồ ăn còn tồn ở bên kia vào trong phòng, bằng không còn phải lo lắng bị bọn họ nhìn thấy chúng ta cất vào kho phong phú như vậy.