Chương 28

Hắn quyết định muốn ăn mừng thì phải bắt đầu chuẩn bị đi, tuy rằng trước đó đều đã phơi qua chăn da thú, nhưng trong nhà vẫn phải hợp quy tắc một lần nữa, mọi người nhìn sơn động thì mỗi góc đều yêu cầu một lần nữa sửa sang lại bộ dáng, mỗi người đều động.

Đồ vật trong sơn động thật ra cũng không tính là nhiều, hiện tại gia sản của bọn họ còn lấy một ít khí cụ làm chủ, trong nhà chỉ có một đống củi gỗ, thu thập cũng không tốn tâm tư, tốn thời gian một ngày đã thu thập xong rồi.

Món ăn mừng năm mới chủ yếu là do Lộ Cảnh suy xét, bọn họ không có nhiều nguyên liệu nấu ăn và gia vị, hơn nữa lại là đột nhiên quyết định hạng mục công việc của lễ mừng năm mới, cho nên trước đó cũng không có chuẩn bị gì, lúc này Lộ Cảnh đã có chút bột đố gột nên hồ, cũng may mấy ngày hôm trước khi An Á đi ra ngoài huấn luyện bắt được mấy con trường mao thú, lại làm thịt nuôi một con gà, tài liệu thịt tươi cũng đã đủ rồi.

Lộ cảnh chuẩn bị một nồi canh gà, bởi vì phải hiến tế cho tổ tiên, cho nên rất nhiều đồ ăn đến buổi tối ăn cơm tất niên đã bị lạnh hết, có thể nấu nóng một chút trở lên trên bàn, có thể trực tiếp đặt ở trong nồi canh rồi ăn.

- Cảnh ca, hôm nay ta làm cho ngươi một ít đồ ăn ngon của bộ lạc chúng ta!

Bởi vì nghĩ đến việc phải hiến tế cho phụ thân trước, cho nên An Vân muốn chuẩn bị mấy thứ đồ ăn ngon mà trước kia A mỗ dạy hắn.

- Được rồi, yêu cầu tài liệu gì thì tự ngươi xem, thiếu cái gì thì nói với ta.

Lộ Cảnh nói ra vị trí của mình, tính toán để An Vân thi triển quyền cước.

An Vân chuẩn bị một bát mì thịt kho và canh ăn vặt, dùng thịt đuôi tôm và thịt kho thành hình bánh, nướng trên đá phiến, trước kia bọn họ làm thịt nướng và nướng thành miếng rồi nướng, hiện tại An Vân cắt một khối thịt lớn rồi nướng chín trên đá phiến, hơn nữa còn bỏ thêm một ít muối đá, có điều kiện có thể thêm một ít thịt khối, nói thật hương vị rất giống nhau, nhưng đối với An Vân đang ở phía trước gặp được cảnh giới, một bát mì như vậy, ở trong thời tiết lạnh là đồ ăn vô cùng ngon.

Sau khi An Vân chuẩn bị hai món ăn, Lộ Cảnh lập tức cắt chút lạp xưởng, bột bắp và bột phấn, thêm nước xoa đều nấu xong, sau đó chuẩn bị nấu canh gà nấu thành miếng nhỏ vào buổi tối.

Nửa con gà nấu canh gà, sau đó nấu canh gà, nửa con gà còn lại là cùng với hạt dẻ xào thịt gà, lại làm một chút bánh bao nhỏ, tô lên một chút mứt quả, bày hai bàn, dùng đậu phộng, mộc nhĩ đen, rong biển làm hai cái rau trộn dưa, tuy gia vị không đủ, nhưng tư vị cũng không tệ, thịt khô cũng mỗi cái chưng hai phần, nhìn đồ ăn cũng đủ ăn vặt năm món ăn lớn, không cần phải giống như hiện đại, mỗi năm chuẩn bị đều ăn không hết, làm đến mấy bữa kế tiếp đều là đồ ăn thừa.

Lộ Cảnh đặt đồ ăn đã chuẩn bị tốt lên trên bàn dựa tường, sau đó để An Vân ngồi ở bên cạnh bàn, trước gọi vài tiếng phụ gia, lại chậm rãi nói ra những lời muốn nói với phụ gia, những người khác cũng muốn nói chuyện với tổ tiên để có thể xếp hàng chờ đợi, đây cũng là phương thức mà Lộ Cảnh nghĩ ra khi kết hợp với tình hình hiện tại, bộ lạc bọn họ không có hiến tế, hiến tế cỡ lớn cũng không có cách nào nhảy trong sơn động, phương thức như vậy là tương đối thích hợp với cảnh tượng hiện tại.

Mấy người thay phiên nói chuyện với tổ tiên xong thì trời cũng đã tối đen, Lộ Cảnh trực tiếp nướng đồ ăn lên, trực tiếp đặt lên trên bàn, cơm tất niên năm thứ nhất đã nấu ở trên bàn ăn, canh gà nấu xong trước mỗi người một chén, trong nồi còn thừa không ít, không đủ để cho thêm nữa.

Những rượu nho còn lại đều lấy ra một người một ly uống cạn:

- Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn tết, ngày mai chính là năm thứ hai của bộ lạc chúng ta, kế tiếp sẽ có nhiều khó khăn hơn, nhưng cũng sẽ có nhiều ngày tháng hạnh phúc hơn, hy vọng sang năm bộ lạc chúng ta có thể có càng nhiều tộc nhân, có thể cải tạo nơi này thành nơi cư trú thích hợp hơn, vì bộ lạc, cụng ly!

Lộ Cảnh bưng lên một cái ly, phát biểu chờ mong sang năm, mời mọi người cùng nhau chạm cốc.

Mấy người còn lại học theo hắn chạm ly, sau đó liền dấn thân vào trong mỹ thực, mì sợi là lần đầu tiên Lộ Cảnh làm, trước đó hắn đều không ngờ đến, nhưng khi người khác đắm chìm trong mỹ vị của canh gà, Lộ Cảnh lại làm hai món ăn hạ tay với An Vân, tuy rằng bánh nhân thịt được nấu nóng một lần nữa, nhưng một ngụm cắn xuống, tầng ngoài hơi mang vị vàng và giòn, bên trong lại mang theo nước thịt, trong nháy mắt nổ tung ở khoang miệng, cùng với mỗi một lần nhấm nuốt, nước thịt khảm đầy mỗi một chỗ, hơi mang không đủ chính là lựa chọn loại thịt, dùng thịt nha thú hoặc là thịt bò cong giác hẳn là sẽ càng ngon hơn.

- Cảnh ca, cái này gọi là mì sợi ăn ngon thật, ăn xong toàn thân ấm hừng hực, giống như là lẩu.

An Vân vừa ăn mì sợi trong chén vừa khen ngợi mì sợi ngon miệng của Lộ Cảnh.

- Ừm, Tiểu Vân, ngươi thích thì sau này ta sẽ làm cho ngươi, đừng chỉ lo ăn mì sợi, ngươi cũng thử làm bánh nhân thịt đi, mùi vị thật là không tệ.



Nói xong, hắn gắp một miếng bánh nhân thịt cho An Vân, bánh nhân thịt An Vân làm cũng không lớn, chỉ lớn cỡ ba miệng thú nhân, tuy thể tích nhỏ, nhưng số lượng lớn hơn, ăn hết ba miếng mới dừng lại uống một ngụm rượu nho giải nị.

- Vân ca ca làm bánh nhân thịt ăn ngon thật!

Cocoa ở bên cạnh rung đùi đắc ý nói:

- Trước kia ta cũng chưa ăn qua đâu.

- Phải không, Thích Ăn Đạo thì chờ sau này ta sẽ dạy cho ngươi.

An Vân cười hì hì đáp lại Khả Khả, sau đó bắt đầu nhớ lại:

- Trước kia, ta làm bánh nhân thịt này cho A Phụ ăn, khi tuyết quý thì không có nhiều thịt để tồn, mỗi lần A Phụ đi tuần tra thì bộ lạc sẽ chia một khối thịt nhỏ, A mỗ sẽ làm cho A Phụ hai cái bánh nhân thịt, còn lại để lại sau này từ từ ăn.

An Á giống như cũng chìm vào trong hồi ức, động tác ăn mì chậm rãi ngừng lại, lộ cảnh nhìn thấy sau đó An Á gắp cho An Á một khối thịt gà hạt dẻ, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Ăn cơm cho tốt, lúc ăn mừng năm mới chỉ có thể vui vẻ.

Còn về phía An Vân, Tiểu Thạch Đầu đang ở trong lòng hắn lẩm bẩm muốn ăn thịt, hắn cũng không có thời gian tới thương tâm.

Ăn một nửa cơm tất niên, Khả Khả từ trong lòng An Vân ôm Tiểu Thạch Đầu vào trong lòng mình, Tiểu Thạch Đầu hiện tại là hình người, sau khi được Khả Khả ôm vững chắc, ngưng trọng nhìn về phía An Vân, giống như đang nghẹn đại chiêu gì đó:

- A mỗ!

Đột nhiên, một âm thanh rõ ràng của tiểu hài tử vang lên bên tai mọi người, sau khi An Vân nghe thấy lập tức sững sờ.

- Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu, vừa rồi là ngươi đang nói chuyện sao?

An Vân có chút không thể tưởng tượng nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, đôi tay bắt lấy hai ngón tay nhỏ của hắn lắc lắc:

- Gọi lại lần nữa được không?

- A mỗ!

Giọng nói trong trẻo của Tiểu Thạch Đầu lại vang lên một lần nữa.

- Ai!

Hai mắt An Vân mang theo nước mắt, dứt khoát ứng tiếng nói, vươn tay ôm tiểu Thạch Đầu vào trong lòng.



Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn ở trong lòng An Vân, lại kêu mấy tiếng A mỗ mới tính xong, sau đó lại xoay chuyển tròng mắt quay đầu nhìn về phía Lộ Cảnh kêu lên:

- A phụ!

- Ai!

Lộ Cảnh cũng rất là vui vẻ, không ngờ rằng hắn đến dị thế này đã một năm, lại có con trai của mình, một tiếng a phụ này làm hắn rõ ràng cảm nhận được trách nhiệm trên người, cũng cảm giác được gia ấm.

Ăn cơm tất niên vẫn rất vui vẻ, ăn xong mọi người đều trở về nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, trước tiên quét sạch tuyết trong sân một chút, lộ cảnh bắt những cành trúc đã chuẩn bị từ trước đến trong sân, nhóm lửa với cỏ khô và củi lửa nướng lên đống lửa, sau đó chậm rãi ném những cành trúc đó vào trong, những cành trúc bị nấu chảy ra tiếng nổ vang, làm cho những người đang trốn trong sơn động đều bị quét sạch.

- Cảnh ca, ngươi đang làm cái gì vậy?

An Vân ôm tiểu đầu đá lẻn đến bên cạnh Lộ Cảnh, nghi hoặc hỏi.

- Khi ăn tết sẽ có một loại quái thú tên là 5 ra ngoài doạ tiểu hài tử, vì bảo vệ Tiểu Thạch Đầu và Khả Khả, chúng ta phải dùng âm thanh của cây trúc vỡ vụn để doạ nó chạy, làm cho nó không dám đi vào nhà chúng ta.

Lộ Cảnh nghiêm túc nói lung tung.

- Ha ha, ha ha ha... Tiểu Thạch Đầu hiện tại chính là bộ dáng tiểu hài tử, bị An Vân ôm vào trong lòng, nghe tiếng trúc nổ tung lại nhếch miệng nở nụ cười, hai ngón tay nhỏ còn không có người dẫn đường chụp lên, giống như tự cho trúc tiết nhạc đệm.

Ngày đầu tiên của năm mới, trong tiếng chuông náo nhiệt náo nhiệt, cơm chiều tàn cục còn cần thu thập, cơm sáng đã tùy tiện điểm điểm phấn quả ăn, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu học nói chuyện, An Vân và Khả Khả mỗi ngày đều cùng nhau tới dạy Tiểu Thạch Đầu nói chuyện.

Ngày kế tiếp, cho dù là tuần tra hay gác đêm đều bắt đầu chuẩn bị thường xuyên cùng cảnh giác, đại tuyết mấy ngày nữa sẽ dần dần ngừng lại, trước và sau khi tan chảy thì dã thú đói khát muốn ra ngoài bắt đầu tìm kiếm đồ ăn, trăm năm một lần gặp phải thú triều lớn mấy năm trước mới qua đi, nhưng mỗi năm cũng sẽ có một ít thú triều loại nhỏ cũng cần phải cảnh giác.

Lúc trước bố trí bẫy rập cùng với thi thố phòng hộ đều phải kiểm tra một lần nữa, sau khi tuyết dần dần tan, tác dụng của những bẫy rập và thi thố phòng hộ này liền rõ ràng hơn, mấy ngày nay vấn đề nhân thủ không đủ của bọn hắn cũng từ từ đột hiện.

- Vẫn là muốn nhiều những người này, ngay cả mấy người chúng ta hiện tại cũng là thanh niên cường tráng, nhưng ở đây cũng không lo liệu hết quá nhiều việc.

Hôm nay khi Lộ Cảnh và Mộc Lý ra ngoài tuần tra gặp phải một con Trường Nha thú kiếm ăn, con Trường Nha thú này có lẽ là đã đói bụng một đoạn thời gian, thấy hai con thú nhân đều dám trực tiếp xông lên ngạnh cương, vì chế phục dã thú hung tính quá độ này, hai người cũng tốn công sức giống nhau.

Lúc này bọn họ mới vừa thu thập xong thú lông dài, đang ở trong sơn động chia cách, độ ấm còn lạnh hơn so với khoảng thời gian trước, hai con á thú mỗi ngày đều được bao vây kín mít, trên chân ngoại trừ giày da thú còn mang vớ rắn chắc, ngay cả mấy con thú nhân cũng vậy, một hồi đến sơn động sẽ lau khô chân mặc vào giày da thú giữ ấm, mấy ngày nay trong sơn động củi gỗ tiêu hao cũng nhanh hơn không ít, trước tuyết quý cũng không còn lại bao nhiêu than củi, củi gỗ vẫn không đủ dùng.

Mấy người còn lại cũng đều hiểu rõ khó xử Lộ Cảnh nói, gần đây bọn họ đều cùng nhau ăn cơm canh, hố lửa cách vách sơn động cơ bản không hề có bậc thang, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ra thì đều là ở lại sơn động này.

- Năm nay, yêu cầu tốt nhất của chúng ta hẳn là mở rộng nhân viên, ta cảm thấy chuyển nhà còn sớm, năm nay chúng ta có lẽ phải ở lại đây thêm một năm nữa, ít nhất thì nhân viên mở rộng nhân viên, đồ ăn tồn trữ cũng đủ rồi, mới có thể không cần nhân thủ đi suy xét chuyện chuyển nhà.

Khoa Lôi khẩy đống lửa nói.

Thật ra trước đó Lộ Cảnh cũng đã suy xét qua chuyện này, thật sự là không có cách nào năm nay chuyển nhà ngay được, một khi nhân viên mở rộng thì đồ ăn tiêu hao sẽ tăng lớn, còn cần một đoạn thời gian ở chung để xác định nhân phẩm, không thể tùy tiện làm ra quyết định chuyển nhà.