Chương 27

Sáng sớm hôm sau, mấy người thay phiên nhau đến cửa sổ xem xét tình hình trong sân, Lộ Cảnh còn cố ý đi ra ngoài một chuyến, xem xét tình hình tổn hại của nhà vệ sinh xong mới an bài xử lý sửa chữa tiếp.

Còn tốt, tường nhà vệ sinh không bị hư hại quá lớn, yêu cầu chủ yếu là sửa chữa là nóc nhà đã vỡ vụn, lúc trước khi xây nóc nhà dùng chính là tấm gỗ cùng với bụi rậm, sau đó đè mấy tảng đá làm ổn định, hiện tại khẳng định là không thể làm như vậy nữa, muốn gia cố như thế nào vẫn phải tốn chút tâm tư.

Sau khi mấy người Khoa Lôi ăn sáng xong thì đi thu thập tàn cục trong sân, Lộ Cảnh thì ngồi ở góc rẽ, dùng nhánh cây viết viết vẽ vẽ suy nghĩ xem nóc nhà nên làm như thế nào, tường nhà là kết cấu gỗ, phía dưới là cục đá, phía trên tường là đầu gỗ. Nóc nhà cũng là làm bằng gỗ, có lẽ có thể tham khảo kết cấu mộng và mộng, nóc nhà và tường thể sau khi hợp lại thì dùng tiết tử gia cố, nóc nhà trải lên quần áo da thú bị hư hại không thích hợp chế tạo, lại dùng lá cây đại thụ phơi khô và bụi rậm trải lên, nếu vẫn muốn đặt gạch nặng như trước thì hẳn là không cần lo lắng quá nhiều.

Có phương án, vậy thì chỉ cần ra tay là được rồi, thử qua mới có thể biết được có thể thành công hay không, nếu phương án này có thể thành công, vậy sau này khi bọn họ xây dựng phòng ốc, có thể suy xét sử dụng phương pháp này, thật ra một ít đầm đất đỏ làm tường cũng tương đối vững chắc, nhưng hắn cũng không tính là quá hiểu biết loại công nghệ này, chỉ nhìn thấy trước kia một tiết mục trong gia trang, sau đó hơi tìm hiểu một chút, nếu thật sự muốn làm thì vẫn cần tốn chút thời gian để thử.

Có An Á và đại thúc Khoa Lôi hiệp trợ, phương án thực thi mà Lộ Cảnh suy nghĩ trước đó còn tính là thành công, chính là trong quá trình trang bị xảy ra một ít vấn đề, nghiêm trọng nhất là vấn đề độ cao, lúc này đây lợi dụng tảng đá giải quyết, nhưng cũng làm cho Lộ Cảnh nghĩ tới việc cần phải có cây thang, hắn vừa mới làm xong việc nhà vệ sinh xong thì lại không dừng đề bài cây thang.

Cây thang không khó, chờ khi cây thang hoàn thành, bão tuyết cũng đã đi qua, dựa theo thời tiết trước đây, mấy ngày sau đều sẽ không có tuyết rơi, Lộ Cảnh đã mang theo An Á đi ra ngoài tuần tra săn bắn, tuy rằng An Á ở trong bộ lạc đi theo săn thú học qua một ít kỹ xảo săn bắn, nhưng thú nhân trong bộ lạc cũng sẽ không nghiêm túc dạy hắn kỹ xảo săn bắn, kỹ xảo săn bắn của hắn càng có thiên tính của thú nhân cùng với những kỹ xảo khác khi săn bắn, nhưng ở đây nửa năm hắn đã có tiến bộ rất rõ ràng.

Hoàn cảnh tuyết trắng bao la chính là sự yểm hộ thiên nhiên của An Á, cảnh sát càng có nhiều thứ An Á dựa vào thiên tính thi triển, chỉ điểm một ít tri thức hiện đại, chỉ mấy ngày nay, dưới sự chỉ điểm của ba vị thú nhân, kỹ xảo đi săn của An Á tăng trưởng nhanh chóng, cảnh sát cũng thu được không ít lợi ích.

Khi không cần phải đi theo An Á tuần tra săn thú, Lộ Cảnh đã cùng An Vân ở trong nhà thu thập, tuyết ngừng mấy ngày, tuy rằng mặt trời không lớn, nhưng giữa trưa thời gian vẫn có chút ấm áp, An Vân đã lấy chăn và quần áo của hai nhà ra phơi, Khả Khả sức lực không đủ, đã giúp đỡ phơi quần áo, Tiểu Thạch Đầu đã ở bên chân hai người bọn họ nhảy tới chạy trốn, Lộ Cảnh thì ở trong sân phách sài.

Sau khi làm xong chuyện trên đỉnh đầu, Lộ Cảnh liền dọn ghế dựa cùng bạn lữ cùng nhau phơi nắng ở trong sân, Khả Khả rất có ánh mắt mang theo tiểu Thạch Đầu đi sơn động nhà hắn chơi món đồ chơi quá nhiều nhà.

- Cảnh ca, ngày này thật tốt nha, không cần lo lắng vì lạnh mà sinh bệnh, cũng không cần vì đồ ăn không đủ mà chịu đói, mỗi ngày có thể ăn đồ ăn nóng hổi, ngủ giường ấm áp, nếu như a phụ ta A mỗ đều còn ở thì tốt rồi.

Có thể là nghĩ đến thế phụ đã xa, cũng có thể là nghĩ đến ngày đêm lo lắng trước kia, trong giọng nói của An Vân đã mang theo nghẹn ngào:

- Sau khi A Phụ và A mỗ rời khỏi, vì An Á, ta không thể khóc mãi được, phải kiên cường lên, nhưng ngày đó An Á không thấy ta, ta cảm thấy trời của ta đều sụp, vẫn luôn làm cho ta kiên trì sống những ngày khó khăn này, nguyên nhân đã không còn, nhưng ta không tin lời của bọn hắn, bọn hắn không thích An Á, tất cả mọi người nói thú nhân không nên tồn tại trên thế giới này, bọn hắn là bị Thần Thú bỏ rơi, Cảnh ca, may mắn, may mắn ta gặp ngươi.

Lộ Cảnh kéo chặt bạn lữ vào trong lòng, cảm nhận được nước miếng ướŧ áŧ trước ngực, vỗ nhẹ sau lưng An Vân:

- Tiểu Vân, trên thế giới này không có Thú Nhân không biết điều chân chính, Thần Thú sẽ không bỏ rơi con dân của hắn, chỉ có khi con dân của hắn từ bỏ Thần Thú tín ngưỡng thì mới sẽ không phù hộ nữa, nhưng Thần Thú không thể làm con dân của hắn bao dung mọi người, giữa bộ lạc và bộ lạc sẽ có đối địch, Thú Nhân cũng sẽ coi một ít Thú Nhân đặc biệt là dị loại, Thú Nhân không biết điều hình thành chẳng qua là bởi vì bọn hắn sợ hãi đối với độc nhất vô nhị, nhưng chúng ta phải nỗ lực sinh hoạt, muốn cho Thần Thú biết, con dân của hắn cho dù bị tộc nhân hiểu lầm, bị bỏ rơi thì cũng sẽ sống quá tốt, cũng sẽ tìm được bộ lạc thuộc về bọn hắn.

- Ừm, ta đã học xong dệt vải bông, làm chăn, quần áo, giày, chờ đến khi tuyết tan, cỏ xanh mọc lên, ngươi lại dạy ta trồng rau xanh, chờ đến mùa mưa ta sẽ nấu muối ở trong nhà, được mùa thì sẽ ăn quả trắng, phơi quả, rau khô, ta còn muốn học ăn dưa muối, trứng muối, ta cũng muốn nỗ lực vì chúng ta sau này.

- Được rồi.



Lộ Cảnh cúi đầu nhìn An Vân, cúi đầu khẽ hôn môi hắn, ôm lấy tay hắn chậm rãi bắt lấy, ánh nắng chiếu lên trên người bọn họ, thời gian ở đây trở nên ấm áp và tốt đẹp.

Tuyết quý trộm được ánh mặt trời giữa trưa thì đã không còn ở đây mấy ngày nữa, nhưng chăn da thú trong nhà đều phơi một lần, nhìn thấy một lần nữa đại tuyết bắt đầu lả tả bao trùm sân, An Vân bưng ấm ấm hồ ly trong tay sưởi ấm, Lộ Cảnh từ phía sau ôm bạn lữ vào trong lòng:

- Sao lại một mình ở đây xem tuyết, Tiểu Thạch Đầu đâu rồi?

- Cocoa mang Tiểu Thạch Đầu đi cách vách, mấy ngày nay cũng không biết hai người bọn họ đang làm gì, mỗi ngày đều ghé vào cùng nhau thần thần bí bí, hỏi cũng không hỏi, không biết đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì đây.

An Vân oán giận nói.

Lộ Cảnh khẽ cười một tiếng, lại hôn lên má An Vân:

- Có lẽ ngươi chuẩn bị cho ngươi niềm vui bất ngờ nào đó, nếu ngươi thấy nhàm chán thì đi lấy ít khoai lang nướng ăn đi, đừng nhìn Tuyết mãi, đôi mắt sẽ khó chịu.

- Ừm, hôm nay Cảnh ca ngươi không làm gia cụ sao?

An Vân có chút nghi hoặc, trước đây cảnh tượng cơ bản là không dừng lại, hôm nay lại thật sự không có gì ngoài ý muốn.

Nghe vậy, Lộ Cảnh thở dài:

- bó củi trong nhà bị An Á và mấy người đại thúc chia cắt, hiện tại còn dư lại không đủ cho ta mỗi ngày lăn lộn, Tuyết Quý còn phải có gần tháng nữa, ta phải đi ra ngoài một chút, để tránh yêu cầu không dùng được.

Nghe thấy Lộ Cảnh thở dài, An Vân cho rằng trong lòng Lộ Cảnh mất mát, lập tức mở miệng an ủi:

- Không sao đâu Cảnh ca, vừa vặn ta cũng không có gì phải làm, vải dệt Bạch Vân cũng không còn nhiều, thời gian kế tiếp chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, chờ Tuyết Dung, lại phải bắt đầu không ngừng.

Lộ Cảnh bật cười, nhưng đối với bạn lữ quan tâm vụng về lại cực kỳ hưởng thụ, nghĩ đến tuyết quý chỉ còn lại có tháng, mùa xuân sắp tới rồi, có phải hay không cũng không sai biệt lắm nên ăn mừng, đúng rồi, có thể qua đêm giao thừa, nghĩ đến thời gian một năm bên này, hắn tính toán từ lúc định ra ngày bắt đầu của Tết Âm Lịch thứ nhất, tính là ngày đầu tiên trong năm, mấy năm thống kê hợp quy tắc, gần như có thể định ra phương thức thuộc về bọn họ vào những năm sau.

Hắn không phải là nhà khoa học, sẽ không thể tạo ra phương thức như thế giới năm xưa, trước kia cũng không chuyên môn đi tìm hiểu, hiện tại chỉ có thể vụng về dùng phương pháp của mình, hy vọng phương thức này có thể thành công.



Nếu đã quyết định phải ăn mừng năm mới thì phải nghiêm túc đối đãi, ngoại trừ đón người mới đến vào ngày hôm đó, còn phải chuẩn bị một bữa tiệc lớn, cũng phải dọn dẹp sơn động hai bên một chút.

- Tết? Năm là cái gì?

Sau khi nói chuyện ăn mừng và Tết Âm Lịch cho mọi người nghe, Cocoa là người đầu tiên đưa ra nghi vấn.

Lộ Cảnh tự hỏi trong chốc lát, chậm rãi nói:

- Năm là từ một ngày tuyết quý đến một ngày luân hồi tuyết quý, vì phân rõ chúng ta đã trải qua mấy ngày tuyết quý, cho nên muốn định ra một ngày, làm một tiết điểm, đã là kết thúc cũng là bắt đầu, nhưng mới vừa vào thời điểm tuyết quý, chúng ta phải làm rất nhiều chuyện, mà ngày đó lại không có cách nào quét tước, bởi vì ngoại trừ ngày đó đón người mới đến, ghi chép một năm kết thúc thì ngày khác sẽ đến, cho nên chúng ta phải quét dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ trong nhà, quét sạch tất cả đồ vật xấu trong nhà một năm, nghênh đón năm đầu vận khí tốt, sau khi có bão tuyết thì sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi, chúng ta có thể giống như trước đây thu thập trong nhà sạch sẽ, có thể qua Tết âm lịch nghênh đón một năm mới.

- Oa, trước đây chúng ta đều không ăn Tết, đều không quét rác từ trong nhà ra, a phụ, có phải chúng ta quét rác ra ngoài, sau này sẽ không không có nhà nữa à?

Khả Khả nói làm Mộc Lý đại thúc lại nghĩ tới lúc trước bộ lạc bị lũ lụt tập kích, sau đó hắn mang theo Khả Khả ở trong mưa to vô lực nhìn cảnh tượng hắn sinh bệnh, trong lòng nổi lên chút chua xót, hắn xoa xoa đầu nhỏ của Khả Khả, miễn cưỡng nở một nụ cười:

- Đúng vậy, sau này Cocoa của chúng ta nhất định sẽ lớn mạnh!

- Nếu như mấy người A Phụ A mỗ còn ở thì tốt rồi.

Nhìn thấy Cocoa dựa vào lòng của Mộc Lý đại thúc làm nũng, An Vân lại nghĩ tới phụ thân của mình, không tự giác nói ra lời này.

Lộ Cảnh biết bạn lữ đối với phụ mỗ rất nhớ, muốn an ủi hắn một chút:

- Không phải chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon sao, trước khi chúng ta ăn, yêu cầu làm một nghi thức cung phụng một ít đồ ăn lên, để tổ tiên hưởng dụng, tổ tiên chính là chỉ rời khỏi thân nhân của chúng ta đi Thần Thú, chờ sau khi bọn hắn hưởng dụng thì sẽ biết ngày tháng hiện tại của bọn hắn sẽ như thế nào.

- Thật vậy sao? A phụ và A mỗ sẽ biết hiện tại ta và An Á sống rất tốt phải không?

Sau khi nghe Lộ Cảnh nói, An Vân tràn đầy chờ mong nhìn về phía hắn, đôi mắt mang theo ánh sáng tinh tinh.

- Đúng, bọn họ đều sẽ ở bên cạnh Thần Thú nhìn chúng ta, chờ chúng ta già đi thì cũng sẽ trở lại bên cạnh Thần Thú, đến lúc đó chúng ta có thể đủ một lần nữa.

Giống như Lộ Cảnh, các thành viên tín ngưỡng ở thế giới khác đều có cuộc sống tinh thần phong phú từ những chuyện này, cũng trở thành cơ sở đoàn kết nhất trí của bộ lạc sau này.