Chương 29

Nhưng trước khi nghênh đón thành viên mới, một tiểu bộ lạc của bọn hắn đã nghênh đón nguy hiểm đầu tiên, một đợt thú triều nhỏ từ gần bọn hắn đi qua, bọn hắn phải thời khắc khẩn trương nhìn chằm chằm thú triều, phòng ngừa bọn nó phát hiện sơn động xông tới, Mộc Lý đại thúc ở trong sơn động bảo vệ Khả Khả và An Vân mỗ.

Sân lớn đã được xây bằng đá lớn, các thạch động cũng chuẩn bị đóng cửa bất cứ lúc nào, một khi có ba con thú nhân chạy thoát khỏi trước mặt. Thú nhân đi vào trong sân, Mộc Lý sẽ ứng chiến ở trong sân, mà á thú nhân của thạch động cũng có thể đóng lại, nhưng một loạt các trạm kiểm soát cũng không thể làm mấy con thú nhân yên lòng, vẫn là gắt gao treo tâm như cũ.

Hiện tại không có phương hướng mà bọn hắn chờ mong, một đội ngũ trong thú triều đang chạy vội lệch khỏi quỹ đạo nhằm về phía tiểu viện của bọn hắn, nhìn thấy mãnh thú xông tới, ba người Lộ Cảnh lập tức làm ra tư thế công kích, chờ đợi khoảng cách gần tiến lên ứng chiến.

Mấy người trong sơn động nghe thấy tiếng thú hoang và tiếng xé xác của những con thú nhỏ truyền đến từ bên ngoài sân thì chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng, An Vân gắt gao ôm tiểu thạch đầu trong lòng, lo lắng các thú nhân bị thương, một lát sau hắn thật sự là ngồi không yên, giao tiểu thạch đầu cho Khả Khả, đứng dậy bắt đầu đi tìm đồ vật.

- Vân ca ca, ngươi muốn đi đâu vậy?

Cocoa cũng có chút sợ hãi, bởi vì bị dã thú bên ngoài ảnh hưởng nên nàng không an phận mà không ngừng kêu lên Tiểu Thạch Đầu đi theo An Vân.

- Ta không yên tâm, lo lắng bọn họ sẽ bị thương.

An Vân nói xong lau mặt một phen, lau nước mắt không cẩn thận chảy xuống:

- Ta nghĩ trước tiên chuẩn bị dược liệu tốt, chờ thú triều qua rồi lập tức có thể dùng tới.

- Được, ta giúp ngươi chuẩn bị đi.

Dứt lời, Cocoa ôm Tiểu Thạch Đầu đi theo An Vân bắt đầu bận rộn.

Mộc Lý nhìn con trai đi theo An Vân đang bận rộn tạm thời quên mất sợ hãi, cũng hơi chút buông xuống điểm tâm, sau đó đặt toàn bộ tâm thần vào cảnh giác động tĩnh bên ngoài.

Một đợt lạc thú này số lượng không nhiều lắm, nhưng lại đều có hung tính mười phần, hai con trường mao thú, hai con lợn rừng, hai con trường nha thú và ba con bò sát, bọn hắn chỉ có ba người, đối mặt với chín con hung thú bị đói điên này vẫn có chút khó khăn, nhưng vì thân nhân trong nhà phía sau nên bọn hắn cần phải bảo vệ cửa ải này, bọn hắn cũng cần phải giải quyết nhanh chóng, về sau còn có thể có lạc thú khác tới hay không còn chưa biết chừng.

May mắn là trước đó đã rửa sạch bẫy rập, một con lợn rừng và hai con thú lông dài đã rơi vào bẫy rập trong lúc xông tới, con thú lông dài nhảy lên, nhưng bẫy rập bị chém đứt mũi, một con thú lông dài rơi vào trực tiếp bị đâm xuyên, một con khác thì may mắn là nó nhảy ra, lợn rừng cũng bị thương, tuy không chết, nhưng cũng không có năng lực ra, như vậy áp lực mà bọn hắn phải đối mặt đã nhỏ hơn không ít.

Lần này, tiểu sóng thú tập kích cuối cùng vẫn bị ba người bọn hắn chặn lại, nhưng tuy rằng dã thú không thể hoặc là thông qua một đạo phòng tuyến của bọn hắn, vết thương trên người ba người bọn hắn lại không ít, đặc biệt là Lộ Cảnh, An Á còn chưa thành niên, trong quá trình công kích khó tránh khỏi có lỗ hổng, một lần bị cong giác ngưu va chạm, vì cứu An Á, Lộ Cảnh bị cong giác ngưu đạp một cái, lúc này chỉ có thể nằm nghỉ ngơi.

- Cảnh ca, ngươi có muốn uống nước hay không?

Sau khi Từ Lộ Cảnh được đỡ về sơn động nằm xuống, An Vân đầu tiên là khóc lóc kiểm tra hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó thay hắn lau toàn thân một lần, bôi thuốc lên vết thương lớn nhỏ, chẳng qua vết thương nặng nhất là bị Ngưu Giác đá một cái chân, thuộc về nội thương, hiện tại bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa vào tĩnh dưỡng, lúc này An Vân lại bưng nước tới đây chuẩn bị cho hắn uống nước.

- Trước phóng đi.

Lộ Cảnh ra hiệu An Vân ngồi xuống bên cạnh hắn, thật ra lúc con bò sát này đá tới hắn đã tận lực tránh đi những nơi trí mạng, chẳng qua không xác định được nội tạng có bị tổn thương hay không, cho nên hiện tại hắn vẫn phải nằm tĩnh dưỡng là chính, chờ An Vân ngồi xuống ở mép giường, hắn kéo tay An Vân nói:

- Chờ lát nữa đi dùng khăn lông nóng che mắt lại, vừa rồi khóc lâu như vậy, đôi mắt sẽ khó chịu, ta không sao, dưỡng hai ngày là tốt rồi, đừng quá lo lắng, ngươi không nhìn thấy vừa rồi tiểu đầu đá đều bị doạ khóc à.



Nói xong còn cười cười.

Nghe Lộ Cảnh an ủi, cảm nhận được nhiệt độ từ trên tay truyền đến, hai mắt An Vân vừa khóc đã lại nổi lên lệ ý, nghẹn trong chốc lát mới mở miệng nói:

- Cocoa vừa mới mang theo Tiểu Thạch Đầu đi xem dã thú chết, hiện tại hẳn là trở về lại giúp đỡ, ta cũng là bị bộ dáng của ngươi làm cho sợ rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng cho chúng ta, chỉ cần ngươi hảo hảo, chúng ta cũng hảo hảo, ngươi còn phải xây nhà cho ta ở đây!

- Ai, ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, ngươi ngoan ngoãn đi đắp mắt, ta ngủ một lát.

- Được rồi, ngươi đi ngủ trước đi, chờ ngươi ngủ ta sẽ đi ra ngoài.

An Vân nói cấp cho Lộ Cảnh chăn đệm, giường đất mới được dựng lên không bao lâu, lúc này độ ấm đang chậm rãi tăng lên, cho nên chăn vẫn là cấp cho Lộ Cảnh tương đối dày, Lộ Cảnh cũng thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại không đầy một lát đã ngủ rồi, chờ Lộ Cảnh ngủ say, An Vân mới chậm rãi đứng dậy nhỏ giọng đi ra ngoài.

Khoa Lôi và An Á cũng bị thương không ít, An Vân vừa mới đưa cổ bọn họ đi tắm rửa trước, hiện tại Khả Khả đang được thượng dược cho đại thúc của Khoa Lôi, An Vân đi ra ngoài không bao lâu thì An Á cũng từ trong tắm rửa đi ra, trên người còn có chút vết nước:

- Mau tới đây ngồi xuống, ta cho ngươi thượng dược.

- Ca, ca phu thế nào rồi?

An Á đi đến bên cạnh hố lửa ngồi xuống, một bên lo lắng hỏi.

- Không sao, Cảnh ca hắn vừa mới ngủ.

An Vân nhanh chóng lấy ra thuốc trị thương bắt đầu bôi lên thuốc cho An Á:

- Ngươi đừng quá tự trách, cho dù không phải ngươi thì Cảnh ca cũng sẽ cứu, nếu như trong lòng khó chịu thì sau này hãy đi theo Cảnh ca và hai vị đại thúc hảo hảo học tập kỹ xảo đi săn, biết không?

Nói xong dùng sức đè một vết thương sâu hoắm trên ngực của An Á xuống.

- Tê! Ca, ta đã biết, ngươi đừng tức giận.

Nói chuyện còn nhỏ giọng hít hai hơi.

An Vân cũng không định làm đệ đệ của mình phải chịu quá nhiều đau khổ, đây thật ra cũng là lần đầu tiên hắn chính diện ứng đối với thú triều, cho dù là lần thú triều đó khi A Phụ trở về bên cạnh Thần Thú thì An Á cũng chỉ là phòng thủ ở phía cuối sơn động. Lúc này đây thú triều làm hắn trưởng thành, cũng chờ đợi Cảnh ca không bị thương tổn đến yếu hại, có thể khôi phục sớm một chút.

Hiện tại chỉ có một mình Mộc Lý đại thúc là thú nhân không bị thương, hắn đi ra ngoài che đậy máu tươi vừa mới sinh ra từ trong chém gϊếŧ, lại dùng hương thơm của hương thảo ở gần chiến trường, băng tuyết bắt đầu tan chảy, mặt băng của sông lớn cũng đã sớm vỡ vụn bị nước chảy vào biển rộng, Mộc Lý ở phía sau hương thảo của hương thơm cấp lửa lại kéo thi thể của dã thú tới mép nước, dùng dây thừng buộc vào sông lớn tận lực che lấp huyết tinh, dù sao một mình hắn cũng không kịp xử lý xong những con mồi này.

Chờ sau khi thu thập xong chiến trường, Khoa Lôi và An Á cũng đã chuẩn bị thuốc tốt nhất, An Vân để cho bọn họ nghỉ ngơi trước, hắn mặc áo khoác da thú thật tốt, mang theo cốt đao tính toán ra khỏi sơn động giúp Mộc Lý đại thúc thu thập dã thú, nhưng hắn vừa mới cầm lấy đao đã bị ngăn cản.

- Tuy Thú triều đã qua, nhưng bên ngoài vẫn còn nguy hiểm, các ngươi đều ở trong sơn động ngoan ngoãn chờ đợi, ta đi giúp Mộc Lý.

Đại thúc Khoa Lôi nhanh nhẹn mặc áo khoác da thú đi ra cửa.



Bọn người An Vân cũng hiểu rõ ý của đại thúc, cũng không cãi cọ nữa, chỉ buông cốt đao xuống bắt đầu thu thập sơn động, Khả Khả ôm Tiểu Thạch Đầu bồi ở bên cạnh An Á, Tiểu Thạch Đầu cũng đã khôi phục bình tĩnh, đi phía trước nhìn thi thể của mấy con dã thú kia, hiện tại có chút héo rũ, ngoan ngoãn nằm ở đầu gối của Khả Khả tùy ý hắn xù lông.

An Á tóm lại là không có kinh nghiệm ứng đối với thú triều, cho nên trên tay cũng bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng mấy ngày nay ăn cơm vẫn có ảnh hưởng.

Có thể là lo lắng bên ngoài còn chưa bình tĩnh, đại thúc của Khoa Lôi và Mộc Lý không bao lâu đã mang theo thi thể dã thú đã được rửa sạch trở về, không quá cẩn thận gϊếŧ, chỉ lột da đào trừ nội tạng, nội tạng cũng không lưu lại giống như trước nữa, trực tiếp bị ném đi.

Trở lại sơn động, An Vân và Khả Khả có thể giúp đỡ, bọn họ tranh thủ thời gian để Khoa Lôi và An Á đều đi nghỉ ngơi, An Vân nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Thạch Đầu thì thuận thế dỗ hắn ngủ, sau đó cùng với Khả Khả, Mộc Lý đại thúc hấp tấp thu thập thịt thú hoang dã, nên ướp lạnh, nên hun khói, thịt tươi cũng để lại, hôm nay mấy con thú nhân đều mệt mỏi tới rồi, phải ăn thật ngon mới được, nhưng hiện tại nhiệt độ đã lên cao, lưu lại quá nhiều lại không bảo tồn được, cũng chỉ để lại thịt tươi hai ngày hôm nay.

Lúc này đã là nửa buổi chiều, phía trước đều bận rộn, cũng không có tâm tư ăn cơm, từ buổi sáng đã không ăn nữa, cơm chiều phải dùng nhiều thời gian và tâm tư hơn. Vừa lúc phía trước nói muốn dạy Khả Khả làm bánh nhân thịt, Cảnh ca cũng thích ăn, hôm nay An Vân cũng tính làm nhiều hơn một chút.

Tuy hiện tại tuyết còn chưa tan hết, nhưng cỏ cây đã sớm bắt đầu nảy mầm, An Vân hung hăng hái hết toàn bộ những thứ còn lại trong sơn động như chậu hoa hành tỏi quý hiếm để lại để dùng.

bánh nhân thịt nướng, thịt nướng, thịt nướng, canh thịt, thịt vụn chưng trứng, lượng lớn vị ngon, đồ ăn còn chưa làm xong đã mang hai con thú nhân đang ngủ ra, chờ đến khi cơm chiều làm xong, An Vân đưa đến cho Lộ Cảnh, bưng cơm chiều vừa mới vào phòng đã thấy tiểu đầu cục ngoan ngoãn ghé vào trên mặt Lộ Cảnh, hai cánh tay nhỏ ôm đầu, hai cha con không biết đang nói chuyện gì lặng lẽ, tiểu đầu cục cũng đảo qua ban ngày trầm mặc cười khanh khách.

Nhìn thấy bộ dáng tươi cười của hai cha con, trong lòng An Vân cũng bớt đi không ít u ám, còn lại chính là lo lắng cho thân thể của Lộ Cảnh và lo lắng về sau gặp lại thú triều.

- Ta mang Tiểu Thạch Đầu ra ngoài làm cơm cho Khả Khả trước, sau đó sẽ lập tức trở về, ngươi nằm xuống đừng lộn xộn.

An Vân đặt đồ ăn trong tay lên trên một cái bàn, vươn tay ôm Tiểu Thạch Đầu tới mặc áo khoác vào:

- Tiểu Thạch Đầu, ta dẫn ngươi đi ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong lại đến chơi với a phụ được không.

Tuy Tiểu Thạch Đầu đã ăn hai bữa cơm trước đó, nhưng lúc này cũng đã đói bụng, ngoan ngoãn để An Vân lăn qua lộn lại, trong miệng lẩm bẩm:

- đói, cục đá, đói, ăn, ăn...

- Được, A mỗ làm thịt vụn chưng trứng cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu ăn nhiều rồi, mau lớn lên.

Nói xong ôm Tiểu Thạch Đầu ra ngoài giao cho Khả Khả:

- Cocoa, ngươi ăn trước đi, thuận tay cho Tiểu Thạch Đầu ăn một chút, ta đi chiếu cố Cảnh ca trước.

Đợi đến khi Uy Lộ Cảnh ăn cơm xong, Lộ Cảnh vội vàng chạy nhanh ra ngoài ăn cơm, vốn là để hắn ăn trước rồi ăn sau, nhưng An Vân tính tình rất quật cường, Lộ Cảnh đành phải thoả hiệp:

- Được rồi, bây giờ có thể tranh thủ thời gian đi ăn cơm, lần này thú triều qua đi, Tuyết Thần cũng sắp tan hết rồi, thú triều sẽ không đến nữa, đừng quá lo lắng.

- Ừm, ta an tâm, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài ăn cơm rồi lại đến bồi ngươi.

Nói xong khóe miệng mang theo chút ý cười đi ra cửa.