Chương 26

Ghế dựa sau khi hoàn công đương nhiên là được An Vân yêu thích và khích lệ, nhưng để xứng với ghế dựa, Lộ Cảnh lại bắt đầu chuẩn bị làm cái bàn.

- Tiểu Vân, ngươi dùng da thú mở cái túi ngăn nắp ra, ở bên trong có một ít vật liệu da thú thừa, sau đó cất vào trong đó, dùng nó làm đệm hoặc là chỗ tựa lưng đều sẽ rất thoải mái.

Lộ Cảnh khoa tay múa chân cùng An Vân hình dung làm gối dựa và đệm như thế nào, An Vân nghe xong liền bắt đầu động tay.

An Á nhìn qua ghế dựa xong cũng muốn làm cho Cocoa một phen, nhưng mấy ngày nay hắn còn vội vàng phá sơn động, không thể không ra tay, khi hắn nhìn về phía ghế dựa thì Lộ Cảnh đã hiểu rõ suy nghĩ của hắn:

- An Á, buổi chiều ta tới tạc sơn động đi, ngươi cũng đã nổ rất lâu rồi, nghỉ một chút, làm chút chuyện khác.

Thật ra thì tiến độ hai bên cùng nhau tạc sơn động còn rất nhanh, dựa theo tốc độ hiện tại thì đại khái là có thể hoàn thành, An Á đương nhiên có thể hiểu được ý của Lộ Cảnh, cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.

Tiến độ quả nhiên không khác gì so với dự tính của Lộ Cảnh, buổi chiều ngày thứ ba, An Á rốt cuộc cũng đả thông hai sơn động, tuy chỉ có một cái cửa động cỡ nắm tay, nhưng cuối cùng cũng có thể đối thoại được.

Sau khi có được cửa động này, hai bên đều tăng nhanh tốc độ, cuối cùng vào buổi tối có thể cho một người đi qua, chẳng qua bên này gửi một bộ phận củi gỗ đã yêu cầu dọn đi hai góc tường, hòn đá bị phá cũng đều được chất đống ở ven tường sân, lưu trữ để dùng làm phòng ở và lót đường.

Hai bên sơn động thông với nhau, giao lưu cũng càng thuận tiện hơn, mấy ngày nay Tiểu Thạch Đầu chưa thấy mấy người An Vân đâu, sơn động mới vừa một cái thông đã chạy tới, Cocoa chỉ nhìn thấy một bóng trắng từ trước mắt chạy qua, Tiểu Thạch Đầu đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hắn đành phải ôm quần áo của Tiểu Thạch Đầu đi theo tới sơn động của bọn người An Vân.

Khi Khả Khả đến thì An Vân đang ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn đặt hắn làm một nửa quần áo.

- Vân ca ca, ngươi ngồi thật cao!

Lần đầu tiên nhìn thấy bàn ghế, Khả Khả chỉ cảm thấy An Vân làm rất cao, đối với một người mới tám tuổi như Khả Khả thì bộ bàn ghế này cao đến mức quỳ một cái cũng không quá.

An Vân thấy trên ghế của hắn có một cái đệm hơi dày, xem ra sau khi hắn ngồi xuống độ cao còn coi là thích hợp mới tiếp tục trấn an Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu mấy ngày không thấy An Vân đâu, lúc này đang không ngừng lẩm bẩm trong lòng hắn, An Vân liên tục thở dài, lông sau lưng Tiểu Thạch Đầu, tiểu gia hỏa thoải mái thấp giọng hự.

Lộ Cảnh và An Á thu thập sạch sẽ thông đạo xung quanh mới trở về, An Á nhìn thấy Cocoa ngồi ở trên ghế hắn đặc biệt làm cho hắn, mím môi mang ra chút ý cười, An Vân vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn thấy, không nhịn được trêu ghẹo nói:

- Cocoa, ngươi ngồi xuống ghế chờ lát nữa An Á giúp ngươi dọn về đi, đây chính là hắn làm cho ngươi, trở về làm đại thúc lại chiếu đánh cái bàn, ngày bình thường làm việc gì cũng thuận tiện.



- Thật vậy sao?

Cocoa có chút kinh ngạc, lại mang theo chút thẹn thùng nhìn về phía An Á:

- Cảm ơn An Á, cái ghế này làm thật là đẹp!

Nghe thấy sự khích lệ và không hề che giấu trong ánh mắt, An Á cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Sơn động được đả thông, vì mỗi người đều có thể treo một tấm da thú ở trước cửa động, coi như là che đậy, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại hàng ngày, buổi tối ăn cơm chiều ở sơn động của bọn người LO. Cảnh trở về, hiện tại hai bên đả thông, buổi tối trực ban vô luận là hai người giao tiếp hay là một người trực ban suốt đêm đều càng tiện hơn, sau khi bọn họ thảo luận xong thì quyết định hai người Khoa Lôi và Lộ Cảnh một người trực cả một đêm, An Á còn nhỏ, đã đi cùng Mộc Lý đại thúc trực đêm, đêm nay sẽ do hai người bọn họ phân công.

Tiểu Thạch Đầu mấy ngày không ngủ cùng An Vân, hôm nay sau khi gặp An Vân vẫn luôn ở bên cạnh hắn, căn bản không muốn rời khỏi, An Vân không có cách nào, lại đau lòng Tiểu Thạch Đầu, hắn liền dỗ dành Tiểu Thạch Đầu nằm xuống giường nhỏ của hắn, Lộ Cảnh nhìn Tiểu Thạch Đầu ngủ ở giường nhỏ của hắn, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng.

Lộ Cảnh cảm nhận được sinh hoạt thật sâu, trong lòng lén lút lên kế hoạch làm thế nào để cải tạo giường nhỏ bằng đá nhỏ, nhưng đêm nay, vận động quá ban đêm vẫn phải tiếp tục, còn về phần giường nhỏ ngủ say thì bị Lộ Cảnh chuyển đến một góc xa lò sưởi ở đầu giường, vẫn đang ngủ bù, chờ đến buổi sáng tỉnh lại thì đã về tới vị trí ban đầu.

An Vân là bị cái lưỡi mềm của tiểu thạch đầu liếʍ tỉnh, nhìn thấy mình không thể dính được tiểu thạch đầu, mấy ngày nay vẫn luôn chờ mong tương lai hài tử của mình cùng Lộ Cảnh, An Vân đột nhiên cảm thấy đây là hài tử của mình, sau khi tỉnh lại sẽ tìm A mỗ, mấy ngày không gặp A mỗ không thể dính được, nghĩ đến liền đi làm, đây là tính cách của huyết mạch thú nhân.

- Cảnh ca, chúng ta nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu đi.

Sau bữa sáng, An Á đi ngủ, Lộ Cảnh bắt đầu chuẩn bị lăn lộn trên giường nhỏ, An Vân thu thập xong liền ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi ở bên cạnh Lộ Cảnh.

Nghe An Vân nói, Lộ Cảnh dừng động tác trong tay lại, sau khi nhìn thoáng qua An Vân thì lại nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, đưa Tiểu Thạch Đầu đang nằm trong lòng An Vân, tai nhỏ nghe thấy trong lòng bàn tay đến trước mặt mình:

- Tiểu Thạch Đầu, ngươi có nguyện ý hay không, ngươi nguyện ý để ta và Tiểu Vân nhận nuôi ngươi, ngươi không muốn chúng ta cũng sẽ nuôi lớn ngươi.

Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác nhìn Lộ Cảnh, sau khi nghe Lộ Cảnh nói xong thì lập tức kêu lên vài tiếng, Lộ Cảnh cười ha hả hai tiếng, lại đưa Tiểu Thạch Đầu về trong lòng An Vân:

- Được rồi, đêm mai lại làm một cái lẩu, gọi cả nhà Khả Khả lên thông tri một chút, sau Tiểu Thạch Đầu chính là con trai của hai ta.

An Vân ôm tiểu thạch đầu hôn thật sâu trong chốc lát rồi mới buông nó ra:



- Ta đi làm cho Tiểu Thạch Đầu một bộ quần áo mới, Tiểu Thạch Đầu, tới, biến thành hình người làm, A mỗ nhìn xem lớn lên bao nhiêu!

Hì hì, hắn là A mỗ, Tiểu Thạch Đầu đáng yêu như vậy, hắn nhất định phải cùng với Cảnh ca hảo hảo nuôi lớn hắn! Nghĩ vậy hắn liền buông Tiểu Thạch Đầu xuống, chạy nhanh đi lấy tài liệu làm quần áo trong phòng.

Tiểu Thạch Đầu cũng không vui vẻ được, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, hắn lại có A mỗ và a ba, sau này hắn không phải là một người, tuy mọi người vẫn luôn đối với hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình là ăn nhờ ở đậu, chờ sau khi hắn có năng lực sinh hoạt một mình thì phải rời khỏi nhà này, giống như Khả Khả nhà bọn họ, hắn ở một sơn động, ngẫu nhiên mới có thể cùng nhau ăn cơm, như vậy ngày tháng ngẫm lại sẽ khổ sở, nhưng hiện tại không giống nhau, sau này bọn họ chính là người một nhà, sau này hắn có thể đi ra ngoài một mình, cũng có thể trở về nơi này ở.

Lộ Cảnh nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tiểu Thạch Đầu, trong lòng có chút đau lòng lại có chút vui mừng, quả nhiên bất luận tuổi tác lớn nhỏ, bị thân nhân vứt bỏ hay là sẽ lưu lại chấn thương tâm lý, cho dù hiện tại nhìn rất vui vẻ hoạt bát thì vẫn cần một đoạn thời gian chữa khỏi, nhưng dưới sự quan tâm chiếu cố của An Vân và mọi người, lấy thần kinh thô của thú nhân mà nói thì sau này Tiểu Thạch Đầu khẳng định sẽ không lưu lại bệnh tật tâm lý gì nữa.

Tụ hội lẩu vẫn được mọi người yêu thích, sau khi biết được tin tức Lộ Cảnh An Vân muốn nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu thì đều rất vui lòng, Khả Khả còn ôm Tiểu Thạch Đầu bắt đầu trêu đùa:

- Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu, sau này ngươi phải gọi ta là A Thúc!

Tiểu Thạch Đầu ăn một miếng canh trứng trên cái tô của Khả Khả, nhìn miếng thịt nướng trong nồi cay chảy nước miếng, căn bản không chú ý Khả Khả đang nói cái gì.

Cocoa cũng không ngại, sau khi nhìn thấy tầm mắt của Tiểu Thạch Đầu, nàng lại từ trong chén của mình chọn một khối thịt mà A Phụ vừa mới từ trong nồi canh gà gắp cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu vui vẻ ăn thịt, cũng không chê không phải là từ trong nồi cay ra.

Lại một lần nữa, một buổi tiệc vô cùng náo nhiệt kết thúc, bên ngoài bão tuyết càng thêm doạ người, gió tuyết điên cuồng gào thét từ trong sân xuyên qua, cây ăn quả trong viện bị thổi đến dưới ánh trăng Giương nanh múa vuốt, một cây không chống vững trên người nó biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nhánh cây lớn nhỏ ở đây bị chặt đứt không ít.

Thời tiết bão tuyết trên cơ bản là sẽ không có người hoặc động vật ra ngoài, cho nên hai ngày này bọn họ cũng có thể an ổn ở trong sơn động, gác đêm làm việc làm thủ công sống cũng không sao, bọn họ đã mang bàn ghế ra, hiện tại rất nhiều thời điểm bọn họ đều sẽ lựa chọn ăn cơm ở trên bàn, chẳng qua buổi tụ hội như đêm nay thì không có cách nào, lẩu yêu cầu thời khắc nấu nóng, bàn ghế sẽ không thích hợp.

Thời tiết này phiền não nhất chính là vấn đề về nhà vệ sinh, thú nhân còn tốt, đi ra ngoài đi vệ sinh cũng sẽ không quá lạnh, nhưng trong nhà có hai con thú thì phiền phức, cần phải bọc kín mít mới có thể mang ra ngoài, tuy nhà vệ sinh là đầu gỗ, nhưng so với độ ấm trong sơn động thì thấp hơn không ít, tuy rằng trước khi đi ra khỏi sơn động tắm rửa, nhưng ngày thường ban đêm đi tiểu còn tốt, đại tiện cũng không được tốt, dù sao cũng là một thể với sơn động ăn cơm, chỉ cần một tấm da thú có thể che khuất bao nhiêu mùi, còn không phải đi ra bên ngoài đi vệ sinh mới giải quyết, sau đó chuyện đêm nay làm bọn hắn càng thêm phiền não đã xảy ra, nóc nhà của nhà vệ sinh bị thổi bay, phần chân tay còn lại đã bị cụt ở trong sân vỡ thành từng mảnh.

Sau khi Mộc Lý gác đêm đi ra ngoài xem xét tình huống thì vẫn lựa chọn về sơn động trước, chờ ngày mai lại thương lượng biện pháp giải quyết, nếu thật sự không được thì mấy ngày nay tạm chấp nhận giải quyết sinh lý ở trong sơn động trước là được rồi.

Lộ Cảnh ở trong sơn động đương nhiên cũng nghe được động tĩnh này, hắn từ cửa sổ phòng thấy được tình huống trong sân, trong lòng cũng có chút tính toán trước, nơi này là nơi bão tuyết mùa hạ và đông đều thiên đại, cho dù sau này xây dựng phòng ở đây, cũng phải suy xét lại phòng ốc và nóc nhà vững chắc, sau này quy mô bộ lạc bọn hắn sẽ như thế nào còn không biết, nhưng mảnh đất này sẽ là nơi ở tốt nhất của bộ lạc bọn hắn trong thời gian hiện tại và tương lai.

Nghĩ đến sắp xếp của một loạt chuyện sau đầu xuân, Lộ Cảnh lại bắt đầu phiền não vấn đề dân cư, Khoa Lôi đại thúc lưu lạc quá nhiều nơi, gặp phải thú nhân quá lưu lạc và thú nhân không thích hợp càng nhiều, cũng biết một ít nơi thích hợp cư trú, mà sau khi cung cấp lựa chọn, Mộc Lý đại thúc đều sinh hoạt ở bộ lạc, càng biết yêu cầu địa hình hoàn cảnh và phương thức phòng thủ của bộ lạc như thế nào, đến cùng là xây dựng phòng trước hay là di chuyển trước, đây đều là những điều hắn yêu cầu tìm hiểu và suy xét.

Trước mắt bọn họ cho dù có sức chiến đấu cũng chỉ có mình và đại thúc Khoa Lôi, nghĩ đến khả năng sau này gặp phải thú tập kích, nhân khẩu là chuyện cần giải quyết trước nhất, hắn hít sâu một hơi, duỗi tay ôm chặt An Vân đang chui vào trong lòng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, ngày mai còn phải thu thập tàn cục của nhà vệ sinh.