Chương 21

- Cảnh ca, An Á, các ngươi mau tới đây!

Sáng sớm bọn người Lộ Cảnh vừa mới rời giường đã bị giọng nói nôn nóng của An Vân gọi vào phòng ngủ chính:

- Sao vậy?

Lộ Cảnh rất là khẩn trương, sau khi nghe thấy âm thanh lập tức chạy vào trong phòng, lại nhìn thấy An Vân vẫn còn ở trong chăn, đang ngồi trên giường đệm.

Lộ Cảnh đi đến bên giường, theo tầm mắt của An Vân nhìn về phía bên trong giường, thân thể của tiểu bạch Hổ trong chăn căng thẳng, cả người dùng sức giống như đang đấu tranh với cái gì đó, nhưng lúc này Lộ Cảnh và An Á theo sát phía sau tiến vào đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra là Tiểu Thạch Đầu muốn biến thành hình người.

Ba người nín thở nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhỏ trên giường, sau nửa giờ giãy giụa, Tiểu Thạch Đầu vẫn thành công biến thành hình người, nhìn một tiểu oa nhi trắng nõn bị chăn bông màu trắng nhỏ bọc, ba người đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua khẩu khí này mới vừa buông xuống, lập tức nhắc lại, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Tiểu Thạch Đầu sau một hồi lao lực biến thân này đã đói bụng, oa oa khóc lớn lên.

- Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn, không khóc không khóc, là đói bụng sao? Lập tức sẽ có cơm ăn đây! An Vân lập tức ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, dùng chăn bông nhẹ nhàng hống, sau đó quay đầu nói với An Á:

- An Á, ngươi đi nấu canh thịt cho Tiểu Thạch Đầu, Cảnh ca, ngươi giúp ta lấy quần áo làm từ Tiểu Thạch Đầu ở trên tầng thượng của ngăn tủ tới đây, ta mặc cho hắn, miễn cho đông lạnh.

- Được rồi.

Lộ Cảnh đáp một tiếng, sau đó xoay người đi lấy, thừa dịp An Á đi ra phía trước dặn dò một câu:

- chưng chén canh trứng đi, thích hợp cho tiểu Thạch Đầu ăn.

- Ừm.

Canh trứng là đồ ăn mà Cocoa rất thích ăn, cho nên An Á đã làm rất nhiều lần, cho nên nàng hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ làm không tốt.

Hắn đưa quần áo trong tay cho An Vân, xem hắn cẩn thận mặc nội y bằng vải bông vào cho Tiểu Thạch Đầu, lại mặc qυầи иᏂỏ bằng da thú, hình thức quần áo chính là hình thức của Tiểu Thạch Đầu lúc trước Lộ Cảnh cho An Vân, bởi vì là mặc cho tiểu hài tử, Lộ Cảnh còn cố ý nói hình thức quần hở đũng, trong khoảng thời gian này Tiểu Thạch Đầu ở đây ăn ngon ngủ ngon, được nuôi nấng trắng nõn nộn bụ bẫm, mặc bộ quần áo này không đáng yêu, chính là còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như chim nhỏ làm cho Lộ Cảnh có chút buồn cười.

An Vân trừng mắt liếc Lộ Cảnh một cái, lại có chút phiền não:

- Nếu mặc tiểu thạch đầu như vậy thì chắc chắn sẽ lạnh, Cảnh ca, ngươi giúp ta lấy kim chỉ và vải bông trong tủ tới đây, ta làm một khối vải thích hợp cho tiểu thạch đầu, như vậy nướ© ŧıểυ ướt cũng có thể đổi đi.

Lộ Cảnh nói một tiếng:

- Phải làm tã cho tiểu đầu hòn đá, hiện tại hắn cũng hiểu chuyện, muốn đi tiểu thì phải gọi người.

Lộ Cảnh vừa nói vừa đi lấy đồ vật chỉ định, thuận tiện cầm một khối da Cự Ngạc có thể lót ở dưới tã phòng Dật, nhìn còn thừa không có mấy vải bông, trong sơn động cũng không còn nhiều Bạch Vân quả, xem ra qua hai ngày nữa đi ra ngoài đi săn thì phải đi tìm xem còn có di lưu hay không.

- Cứ như vậy làm hắn trúng gió cũng không được, Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, cũng không thể sinh bệnh, nếu như hắn không đợi được chúng ta, vậy nếu như quần áo bị ướt thì còn phải giặt quần áo.

An Vân có chút oán giận nói, nhớ tới chuyện trước kia, khi An Á còn nhỏ đã bởi vì trên người bị ướt không kịp thời đổi đi mà sinh bệnh, khi đó a phụ đi tìm hiến tế, chính là hiến tế cảm thấy An Á là điềm xấu thú nhân, cho nên không thích trị liệu cho An Á, sau đó lại để cho a phụ đi tìm dược liệu mà hiến tế cần gấp mới thay đổi trị liệu cho An Á, từ đó về sau, hắn đã đặc biệt chú ý bảo vệ mình không bị sinh bệnh.

Nhìn thấy vẻ mặt An Vân lập tức trở nên có chút khổ sở cùng cắn chặt môi, Lộ Cảnh đã đoán được hắn chắc chắn là nghĩ tới chuyện trước đó, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm vai An Vân, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

An Vân dựa vào trong lòng hắn thở dài, lại dựng thẳng lưng cầm lấy vải vóc chuẩn bị làm tã:

- Hả, Cảnh ca, ngươi lấy da của khối cự nhương này làm gì?



- Không phải ngươi định làm cho tiểu đầu này một cái tã sao, cái này lót ở phía dưới tã, như vậy cho dù tiểu tiểu của tiểu đầu này có ướt cũng có thể không chảy ra.

- Ngô, hình như là có thể, Cảnh ca, ngươi ôm tiểu đầu nhỏ chơi một lát, không cần xốc bao da thú lên, ta nhanh làm ra khối tã tạm chấp nhận.

Nói xong hắn nhét cục đá nhỏ nằm ở trên tấm vải thú vào trong lòng của Lộ Cảnh, sau đó cúi đầu bắt đầu cắt vải dệt.

Lộ Cảnh ôm Tiểu Thạch Đầu đang hôn, cúi đầu trừng mắt với hắn:

- Hả?

Tiểu Thạch Đầu nghi ngờ hỏi.

Lộ Cảnh cười xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của hắn:

- A!

Cũng thử dùng tiếng trẻ con đáp lại một tiếng, nhưng có lẽ Tiểu Thạch Đầu không nghe hiểu.

Động tác trên tay An Vân không ngừng, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thạch Đầu Lộ Cảnh đang trêu đùa, khóe miệng mang theo mỉm cười.

Lộ Cảnh nhìn thấy tã của An Vân làm rất nhanh, mùi thơm của cơm sáng bên ngoài cũng dần dần bay vào, Tiểu Thạch Đầu đói đến có chút nôn nóng, cũng không muốn mở miệng nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa, giống như hiện tại sắp chạy đến bên cạnh hố lửa lấy cơm của mình, Lộ Cảnh cười điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn, cầm lấy nước ấm trên đầu giường ấm bắt đầu cho Tiểu Thạch Đầu ăn:

- Ngoan ngoãn uống nước nhuận một chút, lập tức sẽ dẫn ngươi đi ăn cơm.

Tiểu Thạch Đầu nghe xong ngoan ngoãn há miệng uống nước, chờ sau khi An Vân làm xong đồ ăn sáng cho Tiểu Thạch Đầu mặc vào, hắn đã làm xong bữa sáng bên ngoài, ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi vào bên cạnh hố lửa, hắn không nhịn được mà duỗi chân nhào về phía đồ ăn sáng ngon nhất của mình, cũng may là hắn ôm Lộ Cảnh, nếu đổi thành An Vân thì nói không chừng thật sự bị hắn nhảy ra ngoài.

- Tiểu Thạch Đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi xuống rồi mới có thể ăn cơm!

An Vân bưng canh trứng nhìn về phía hòn đá nhỏ không an phận, chờ hắn ngồi xong mới bắt đầu cho hắn ăn từng miếng từng miếng.

An Á uống canh thịt, nhìn An Vân đang ôm Tiểu Thạch Đầu Lộ Cảnh, ôn nhu gắp cho Tiểu Thạch Đầu ăn, khóe miệng ba người đều mang theo mỉm cười, giống như là một nhà ba người đang hạnh phúc, đột nhiên nghĩ đến Khả Khả, trong lòng An Á nghĩ, yên lặng uống hết canh trong chén rồi lại rót đầy.

Chờ Tiểu Thạch Đầu no rồi, An Vân và Lộ Cảnh mới bắt đầu chuẩn bị ăn sáng:

- Cảnh ca, ngươi ôm Tiểu Thạch Đầu cho ta đi, ngươi ăn sáng đi, lát nữa không phải còn phải đi ra ngoài đi săn sao?

- Không sao, ngươi ăn cơm cho tốt, Tiểu Thạch Đầu rất ngoan, ta ôm cũng có thể ăn cơm.

Nói xong thì uống một hơi cạn nửa chén canh, hôm nay chờ lát nữa hắn chuẩn bị đi vào trong rừng tìm xem còn có quả Bạch Vân và quả Tuyết Quý mới có hay không.

- Được rồi, ra cửa cẩn thận một chút.

An Vân đút miếng thịt trong chén cho Lộ Cảnh, nhìn thấy hòn đá nhỏ vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Lộ Cảnh, miệng bắt đầu chảy nước miếng.

- Ha ha.

An Vân nhìn Tiểu Thạch Đầu thèm thuồng cười lên, thuận tiện chọn một khối thịt nát vụn xé xuống mấy cái sợi thịt nhỏ nhét vào trong miệng Tiểu Thạch Đầu vừa mới nhổ ra một cái răng nanh giống như hạt gạo, nhìn hắn bẹp miệng ăn rất ngon miệng, ba đại nhân cũng rất hài lòng.



Mấy ngày sau, Tuyết Quý cũng không có tuyết rơi nữa, hai ngày này đều không có tuyết rơi nữa, đại thúc Lộ Cảnh và Mộc Lý cẩn thận đi trong rừng rậm tuyết trắng thật dày, trên mặt đất có một tiếng sàn sạt thật nhỏ, âm thanh này ngẫu nhiên bị tiếng tuyết rơi từ trên cây, hai con thú nhân ở trong rừng một trước một sau đi qua, ngẫu nhiên sẽ có một ít động vật loại nhỏ từ trong hốc cây hoặc là trong hầm ngầm của mình nhô đầu ra, lại bị hơi thở của thú nhân làm cho sợ hãi rụt trở về.

Hai người đi một vòng quanh sơn động, xác định không có hơi thở và dấu vết của dã thú cỡ lớn mới yên tâm về nhà, trên đường đi hái một ít quả được để lại trong mùa quý, còn phát hiện chỉ có ở trong mùa quý mới có thể sinh trưởng Tuyết Tinh quả, màu sắc của loại quả này không cố định, có một ít quả màu trắng chính là màu trắng, có một ít quả màu xanh lá cây, chúng nó giấu ở trong các góc của rừng rậm sau đại tuyết, chờ đợi mọi người phát hiện.

Trở lại trong viện, Lộ Cảnh và Mộc Lý đại thúc tách ra, tuy bên ngoài không có tuyết rơi, nhưng độ ấm vẫn rất thấp, Lộ Cảnh trở lại sơn động, ở cửa sơn động buông đồ vật trong tay xuống, dùng da thú lau khô nước tuyết trên người sau đó mới đưa đồ vật vào.

- Cảnh ca, ngươi đã về rồi!

An Vân kéo hai tay của Tiểu Thạch Đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.

Lộ Cảnh nhìn Tiểu Thạch Đầu dựa vào An Vân kéo hai cái chân nhỏ mềm oặt đi tới, có chút buồn cười, tiến lên ôm lấy Tiểu Thạch Đầu đang tập tễnh học bước, đưa cái giỏ nhỏ đựng Tuyết Tinh quả trong tay cho An Vân:

- Đây là hôm nay, ngươi đi tắm rửa một chút rồi cùng ăn với tiểu đầu thạch đi.

An Vân nhận lấy giỏ nhìn một chút:

- A, là Tuyết Tinh quả, còn rất nhiều, ta đi tắm rửa một chút, còn dư lại ở bên ngoài sơn động có thể để nhiều hơn mấy ngày, Khả Khả bên kia có không?

- Có, ta và Mộc Lý đại thúc cùng nhau hái, chúng ta còn tìm được chút Bạch Vân quả trở về, ta để cửa sổ, An Á đâu?

An Vân cầm cái giỏ mới tinh, lấy một ít Tuyết Tinh quả, mặt khác chuẩn bị chờ lát nữa treo lên ngoài cửa, nghe Lộ Cảnh dò hỏi cũng không ngẩng đầu lên:

- Phòng tắm mà ngươi nói lúc trước hắn làm ra cũng không sai biệt lắm, đường thoát nước bên ngoài cũng đào tốt, vừa mới thu thập những hòn đá còn lại của đường thoát nước bố trí ở phía trước để ném đi.

- Chuẩn bị cho tốt đi.

Lộ Cảnh nói xong ôm tiểu đầu đi về phía phòng tắm, mở mành da thú ra, bên trong quả nhiên đã chuẩn bị tốt, thau tắm cũng an bài ở vị trí thích hợp, Lộ Cảnh nhìn phòng tắm đơn sơ, nghĩ sang năm xây nhà xong thì phải nấu nướng ở trong phòng tắm, như vậy khi tắm tuyết quý vừa có thể tăng lên độ ấm vừa có thể nấu nước nóng sử dụng bất cứ lúc nào.

Nhưng lúc này ở trong sơn động cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, Lộ Cảnh đi vào kiểm tra một chút, phát hiện phòng tắm vẫn rất tốt, hắn nhìn một chút, đặt hòn đá nhỏ lên trên đệm, sau đó lấy gỗ và nhánh cây làm thành cái giá khăn lông trên tường, lại mang chậu rửa mặt phía trước vào phòng tắm đặt ở một góc.

- Cảnh ca, cho ngươi ăn.

An Vân từ cửa tiến vào, Tuyết Tinh quả đã rửa sạch, hắn cầm một quả nhét vào trong miệng Lộ Cảnh, cười nhìn hắn ăn:

- Hì hì, ăn ngon không?

Tuyết tinh quả vị có chút giống với thạch trái cây, lạnh lạnh, một chút hơi ngọt, cắn khai trong nháy mắt cảm giác cả người đều tinh thần:

- Ngon.

Lộ Cảnh ăn xong một quả Tuyết Tinh, sau đó gật đầu:

- Còn lại ngươi nhanh ăn đi, ăn vào thân thể của ngươi mới tốt.

- Ừm, ta đi xem Tiểu Thạch Đầu, cho hắn một viên.

Tuyết tinh quả là loại quả hiếm có trong các loại quả hiếm có trong bộ lạc, người trong bộ lạc tương truyền rằng ăn Tuyết tinh quả có thể tăng cường năng lực kháng hàn, thú nhân bình thường đều sẽ sau khi hái xong cho thú nhân mà mình ái mộ hoặc là ăn giống cái, lần này cũng là Lộ Cảnh cố ý hái về cho An Vân.