Chương 22

Mấy ngày nay tuyết rơi càng ngày càng lớn, trên mặt đất dày một tầng, cho dù mỗi ngày cũng phải dọn dẹp không ít, bên ngoài sân càng là một đống tuyết, đường đường chính chính, nhìn ra cửa sổ tuyết rơi lất phất, nghĩ đến bẫy rập và cự mã bên ngoài sân, ở dưới tầng tuyết này đã không có tác dụng gì, cũng may mắn là mấy ngày nay thời tiết không tốt, không có dã thú cỡ lớn ra ngoài kiếm ăn.

An Vân nắm lấy hòn đá nhỏ tập tễnh đi trong sơn động, chậm rãi đi về phía cửa sổ, chờ tới gần, hòn đá nhỏ kia tránh thoát khỏi tay An Vân, lập tức bổ nhào vào trên người Lộ Cảnh, ôm lấy chân của hắn cười khanh khách.

Lộ Cảnh đương nhiên là đã nghe thấy giọng nói của hai người bọn họ, chẳng qua không quá để ý, lúc này bị cánh tay nhỏ của Mẹ Thôn Mạp ôm lấy, bất đắc dĩ cười cong lưng ôm tiểu thạch đầu lên cùng nhau xem tuyết.

Tiểu Thạch Đầu sinh ra trong thời gian hơn nửa năm ngắn ngủi này, đương nhiên là chưa từng thấy qua tuyết, hiện tại nơi ở lại ấm áp, nhìn thấy bên ngoài tuyết liền rất tò mò, muốn đi ra ngoài chơi, chỉ vào bên ngoài tuyết, kêu:

- Đi, đi.

Lộ Cảnh cười ha hả đùa với Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu học nói chuyện, hiện tại đã có thể nói mấy từ đơn giản, nhưng mà đa số còn nói không rõ:

- Tiểu Thạch Đầu, ngươi nói đi làm gì thì chúng ta đi làm gì.

Tiểu Thạch Đầu ừm ừm nói không rõ, hai cái chân nhỏ của hắn vẫn luôn chạy loạn, thân thể vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ, làm cho Lộ Cảnh cũng thiếu chút nữa không ôm được hắn, không có biện pháp, chỉ có thể thoả hiệp:

- Được rồi được rồi, ngươi ngoan ngoãn đi, để A Vân mặc quần áo cho ngươi, chúng ta đi ra ngoài ngắm người tuyết đi.

Nói xong hắn đưa Tiểu Thạch Đầu cho An Vân bên cạnh, để hắn đi giúp Tiểu Thạch Đầu ăn mặc thật chắc chắn.

An Vân nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu hoạt bát nhưng rất vui vẻ, lập tức ôm hắn đi thay áo khoác da thú mới làm xong mấy ngày hôm trước, chỉ là chân không có biện pháp, giống như chính hắn, trực tiếp bọc một tầng da thú.

Lộ Cảnh bật cười nhìn hòn đá nhỏ bị bọc thành quả cầu trong lòng mình, lại nhìn về phía An Vân cũng ăn mặc rắn chắc, hắn biết hai người một lớn một nhỏ đều muốn đi ra ngoài, lập tức mở cửa mang theo hai người đi ra khỏi đôi người tuyết, nhưng thật ra, một hòn đá nhỏ như vậy ngay cả tiểu thí hài đi đường cũng không đi được có thể niết một quả tuyết lớn cỡ lòng bàn tay cũng coi như không tệ, đôi người tuyết là một chút tác dụng cũng không có.

Trước khi An Vân trải qua tuyết quý đều là rét lạnh cùng đói khát, nhìn thấy tuyết trắng xoá có chỉ là sợ hãi, nhưng năm nay, sau khi được Lộ Cảnh cứu, hắn đã không còn cảm nhận được quá đói khát cùng lạnh lẽo, cho nên hôm nay mới có thể đi theo ra xem tuyết, nhưng mà hắn không muốn, cuối cùng đôi người tuyết chỉ có một mình Lộ Cảnh.

Hai người cuối cùng của lộ cảnh kết thúc, Tiểu Thạch Đầu vui vẻ vỗ vỗ, An Vân ôm hắn đi lên vỗ vỗ vài cái mới hài lòng trở về sơn động, sau khi nhìn thấy dấu chân ướt của An Vân để lại trên chân hắn mới phát hiện hai khối da thú trên chân hắn, hắn thân là thú nhân, ở trong rừng rậm đi săn đều là chân trần, bàn chân sớm đã che kín vết chai rắn chắc, tuyết quý cũng sẽ không cảm thấy lạnh, chuyện da thú tất nhiên cũng đã bị hắn bỏ qua, hiện tại nhìn thấy chân An Vân, chuyện này phải nhanh chóng hoàn thành.

Trở về sơn động, Lộ Cảnh bắt đầu chuẩn bị tài liệu thử nghiệm làm giày da thú, đế giày vẫn dùng đầu gỗ chế tạo, ở đế giày dính một tầng da thú không thấm nước có thể bắt đầu chế tạo thành đôi giày, ở đế giày chọc mấy cái lỗ, đế giày dùng phương thức cùng loại với vải bạt để dễ dàng xuyên qua, sau khi dán thân giày và đế giày da thú vào thì dùng cốt châm dây thừng, cuối cùng làm một tầng đệm giày rắn chắc nhét vào giày, chờ một đôi giày da thú thô ráp đơn giản xong thì trời cũng đã tối.

- Cảnh ca, ăn cơm thôi.

An Vân An Á đã sớm nhìn thấy hành vi của Lộ Cảnh, nhưng đều rất ăn ý không đi quấy rầy hắn, dù sao thì chờ Lộ Cảnh làm tốt cũng sẽ nói với bọn hắn, lúc này xem hắn làm xong chuyện trong tay, vừa vặn tiếp đón hắn ăn cơm chiều.

Lộ Cảnh buông giày trong tay xuống, chuẩn bị ăn cơm chiều trước rồi nói, cơm chiều là An Vân làm, đơn giản là bánh nướng và canh nấm hàm thịt, Tiểu Thạch Đầu vẫn là canh trứng, lạnh vào đông, một bát canh nóng ấm là không thể thiếu.



Sau bữa tối đơn giản, An Vân và Tiểu Thạch Đầu bắt đầu chuẩn bị rửa mặt về phòng, chờ An Vân ngâm chân xong mới bắt đôi ủng da thú đến trước mặt hắn:

- Tiểu Vân, thử xem ta vừa làm cái giày này.

An Vân nhận lấy giày, cầm ở trên tay lật qua lật lại xem:

- Hả, mặc cái này ở đâu? Sao lại mặc nha? Đế này giống như là đi đôi dép lê.

Lúc này Lộ Cảnh mới ý thức được, tuy hắn liếc mắt một cái đã biết tác dụng và cách mang giày, nhưng đối với những thú thế dân bản xứ này thì lại là một thứ hoàn toàn xa lạ, hắn cầm lấy một cái giày khác, ngồi xổm xuống nắm lấy chân An Vân, bắt đầu may giày cho hắn.

An Vân bị động tác đột nhiên của Lộ Cảnh làm cho sợ hãi, chân bị Lộ Cảnh nắm trong tay, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của Thú Nhân từ lòng bàn chân truyền đến trên má, ngay cả trái tim cũng không nhịn được rung động, thú nhân trước mắt ăn mòn trái tim của hắn, giờ khắc này, trên thế giới của hắn chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lòng An Vân đang kêu gào, chính là hắn! Chính là hắn!

Lộ Cảnh đương nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng hiện tại của mình về tiểu á thú, nếu như hắn biết thì có thể đã ôm ái nhân không ngừng hôn rồi.

Đợi An Vân mặc xong ủng da thú, An Vân tràn đầy ngạc nhiên đứng lên đi hai vòng, nhảy nhót đến bên cạnh Lộ Cảnh, ôm cánh tay của hắn lắc lư:

- Cảnh ca Cảnh ca, đôi giày này thật ấm áp, Tuyết Quý mặc cái này ra cửa sẽ không sợ đâu, làm như thế nào, ngươi dạy ta được không?

Lộ Cảnh nhìn thấy tiểu á thú ở trước ngực của mình, mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy bộ dáng của hắn, cười xoa đầu của hắn:

- Đây là giày da thú, vốn dĩ ta phải dạy ngươi, hôm nay quá muộn, ngày mai đi, vừa vặn làm cho Cocoa một đôi.

- Được rồi được rồi, vậy đêm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta mang theo Tiểu Thạch Đầu cũng đi ngủ đây.

Nói xong hắn xoay người đi theo đệ đệ An Á đang chơi đùa với tiểu đầu thạch, về phòng trước còn dặn dò An Á một tiếng:

- buổi tối khi thức dậy thì đói bụng ăn mấy củ khoai lang đỏ, trời lạnh chú ý một chút.

giường trong phòng An Vân là lúc bọn họ rửa mặt, hiện tại vào nhà vừa vặn, giường đất đã có nhiệt độ, trước khi vào trong chăn An Vân lại dạy Tiểu Thạch Đầu một lát mới an bài hắn ở trên giường nhỏ thuộc về hắn ngủ, Tiểu Thạch Đầu nằm ở trên giường nhỏ bị vòng ra ngoài duỗi duỗi tay chân, xoay người, cười ha hả hai tiếng, An Vân cũng mừng rỡ nhìn hắn chơi, chờ hắn mệt mỏi thì cởϊ áσ ngoài da thú thay quần áo vải bông đắp lên chăn nhỏ, vừa vỗ bộ ngực nhỏ của hắn, vừa hừ nhẹ, chờ hắn ngủ rồi mới bắt đầu thay quần áo của mình.

Thay quần áo, An Vân thổi tắt đèn đuốc trên cửa sổ, chạy nhanh lên giường đất chui vào trong chăn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ bốn phương tám hướng vây quanh mình, từ mỗi một tấc làn da thẩm thấu vào trong xương cốt, làm An Vân thoải mái không nhịn được giật giật ngón chân, ở đây ấm áp nhắm mắt lại chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi An Vân ăn sáng xong thì đã an bài Tiểu Thạch Đầu ở trên giường đá trong sơn động, cho hắn mấy món đồ chơi nhỏ như Lộ Cảnh và An Á điêu làm cho hắn chơi, sau đó liền ghé vào bên cạnh Lộ Cảnh chờ hắn dạy mình làm giày da thú.



Lộ Cảnh đã sớm biết tính tình của An Vân, cũng không trì hoãn, dựa theo kích thước An Vân nói, đại khái lấy ra kích thước yêu cầu, sau đó bắt đầu dạy hắn làm như thế nào, chờ làm xong một đôi giày cũng đã gần đến thời gian ăn trưa, một mình Tiểu Thạch Đầu chơi nửa ngày đã không đợi được, vẫn luôn thử bò xuống giường đá, nhưng đều bị ngăn cản, hiện tại đã bắt đầu nôn nóng, An Vân buông giày trong tay xuống thưởng thức một hồi lâu, chạy nhanh ôm Tiểu Thạch Đầu đặt hắn trên mặt đất vui vẻ.

Sau bữa trưa, An Á cũng đã bắt đầu, An Vân liền giao đôi giày đã làm xong từ sáng sớm cho An Á để hắn đi giao cho Khả Khả, còn cẩn thận dặn dò:

- Nhớ kỹ, giúp Khả Khả mặc vào rồi trở về, nếu không Khả Khả sẽ không mặc đâu, cẩn thận chút nha.

Nói xong cười đẩy An Á ra khỏi sơn động.

Lộ Cảnh thu thập tàn cục của bữa trưa, bắt đầu tiếp tục làm đế giày, vẫn là làm kích cỡ của An Vân, chờ An Vân chuẩn bị xong mới bắt đầu làm chính mình và An Á, An Á ở bên Khả Khả một hồi mới trở về:

- Ca, Khả Khả nói ngày mai sẽ đến đây cùng ngươi học làm giày.

Nói xong hắn nhếch môi cười cười, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ bên miệng.

An Vân dừng tay đang làm đế giày da thú mềm cho Tiểu Thạch Đầu, đáp một tiếng, lại quay đầu đi nói chuyện với Lộ Cảnh:

- Cảnh ca, ngươi lại làm đế giày cỡ của Khả Khả, ngày mai khi Khả Khả học làm sẽ dùng.

- Được rồi.

Những chuyện nhỏ này Lộ Cảnh đương nhiên là sẽ không từ chối, chờ làm xong mấy cái đế giày thì lại thuận tay lấy vụn gỗ còn lại cho Tiểu Thạch Đầu làm mấy món đồ chơi nhỏ.

Đêm nay là lúc nửa đêm về sáng sớm, buổi tối hắn trực tiếp ngủ ở trên giường đá trong sơn động, nghe thấy tiếng đập cửa ngoài cửa thì lập tức tỉnh lại, đến cửa sổ xác nhận giao tiếp với Mộc Lý đại thúc thì chuẩn bị đi cho thêm củi vào đống lửa, lại bị Mộc Lý đại thúc xoay người trước một câu mở một khiếu.

- Ta vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng có người trong viện.

Mộc Lý đại thúc chỉ chỉ vào mấy người tuyết của Lộ Cảnh cười nói.

Lộ Cảnh cũng cười cười, như vậy Lãnh Thiên, Mộc Lý đại thúc cũng không định ở ngoài động đợi nói chuyện phiếm với hắn, nói xong liền trở về nghỉ ngơi, ngược lại Lộ Cảnh đứng ở cửa sổ nhìn mấy người tuyết trong viện phát ngốc.

Bên ngoài vẫn còn đang là trời tuyết, người tuyết đang lờ mờ dưới ánh trăng, chợt liếc mắt một cái nhìn qua thật sự là có chút hù người, Lộ Cảnh như đang suy nghĩ gì đó xoay người trở về thêm củi lửa, trầm mặc sưởi ấm ở bên cạnh hố lửa, chờ nước trong nồi đá phun phốc phun nấu mở hắn mới bắt được linh cảm chợt lóe trong đầu.

Hắn bình tĩnh múc một chén nước ấm pha trà hoa, bưng chén trúc đặc sắc của mình chậm rãi uống, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía sân, sau khi nhìn thấy bóng dáng của hai người ở bên ngoài sân, nước trong nhà cũng không còn, yêu cầu ở trong sân đón chút tuyết rồi mới dùng, hai ngày này nếu như tuyết ngừng chảy thì còn phải đi ra ngoài tuần tra một vòng, mang theo An Á, trời trong trắng như tuyết trước mắt mới là sân của hắn, thuận tiện dạy hắn một ít phương thức đi săn, còn phải đi xem gà rừng nuôi ở bên cạnh sơn động nhỏ, cũng chính là một con thú, tuy An Á mỗi ngày đều đi xem, nhưng mấy ngày này hắn không đi xem, cũng không biết tình huống gần đây.

buổi tối này vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió tuyết ra thì không có động tĩnh khác, Lộ Cảnh dùng than củi vẽ sơ qua quy hoạch phòng ở tương lai trên một tấm gỗ, lại suy nghĩ xem sau này có nên lựa chọn nơi ở lại một lần nữa hay không, phải tìm được người nào có chí hướng gia nhập vào đó, muốn thành lập bộ lạc thuộc về mình hay không, một khi an tĩnh lại thì những chuyện này sẽ tràn ngập trong đầu hắn, nhưng lại không làm cho hắn cảm thấy bối rối, dù sao thì người là động vật quần cư.