Chương 20

chương 20:

Thùng gỗ làm xong thì làm phòng tắm, phía trước được xây dựng ở thời điểm mùa quý, gạch đất còn lại không nhiều, nếu hai bên đều làm phòng tắm thì khẳng định là không đủ dùng, Lộ Cảnh nghĩ nghĩ, tính toán chỉ cần tới gần giường đá phòng khách xây tường, bên cửa sổ kia không xây tường nữa, đến lúc đó treo lên một ít da thú rắn chắc là được rồi, nhưng mặt tường bên trong sơn động yêu cầu mở rộng san bằng, còn phải mở một cái đường thoát nước, nước tắm từ trong sơn động tràn ra ngoài cùng nhau đi ra khỏi.

Khả Khả gia cũng có thể làm như vậy, nhưng nhà bọn họ có thể sẽ cách nhà vệ sinh hơi xa, trực tiếp nối đường thoát nước trong sân càng gần hơn chút.

tắm xong không bao lâu, tiểu bạch Hổ đã có chút dấu hiệu sắp sửa tỉnh lại, An Vân vội vàng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tiểu bạch Hổ trấn an nó, Cocoa rót một ly nước ấm ở bên cạnh, đại thúc của Mộc Lý và Lộ Cảnh vội vàng dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, An Á đã sớm quét sạch tuyết, đang giúp đỡ dọn gạch đất mà Lộ Cảnh yêu cầu vào.

Tiểu bạch Hổ lại ngủ một lát, cuối cùng cũng tỉnh lại vào lúc những người khác đều vội vàng ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt ngập nước mang theo chút mê mang của lúc mới tỉnh lại, An Vân cười điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn:

- Tiểu gia hỏa xem như tỉnh rồi, ngươi ngủ một giấc này đến ta chuyện gì cũng chưa làm thành.

Tiểu bạch Hổ đương nhiên là không hiểu ý của An Vân, nhìn thấy người vẫn là ngủ trước nhìn thấy người, cảm nhận được thiện ý và trấn an của người này, nó vui vẻ chui vào trước ngực của An Vân, kêu ngao ô ngao ô, An Vân mãn nhãn ý cười xoa xoa đầu của hắn, chờ hắn bình tĩnh lại thì nó cầm lấy nước ấm đã lạnh xuống cho tiểu bạch Hổ uống, tiểu bạch Hổ hự hùy uống, chờ uống xong lại lấy một miếng da thú nhỏ mềm mại lau khô miệng cho hắn, tiểu bạch Hổ nhìn thấy vậy vui vẻ nheo mắt lại.

Lộ Cảnh nhìn thấy trên tay có chút bẩn, đi ra khỏi sơn động lấy khăn da thú treo ở trên cây trúc lau khô, trở lại bên cạnh hố lửa, cầm lấy một chén nước hồ đổ một chén trà hoa cho mình ăn, ừm, hương vị cũng không tệ lắm, Tiểu Vân cũng rất thích, sang năm có thể phơi nhiều hơn một chút.

- Tiểu gia hỏa, chúng ta đặt tên cho ngươi được không? Sau này ngươi hãy làm người nhà của chúng ta đi.

An Vân để tiểu bạch Hổ nằm ngửa trên đùi của mình, cẩn thận kiểm tra toàn thân của tiểu bạch Hổ, xác nhận không có bị thương thì sau đó một tay bắt lấy hai cái chân trước của tiểu bạch Hổ lắc tới chơi đùa.

Tiểu bạch Hổ nghiêng đầu ngẩn người, lại bắt đầu ngao ô ngao ô kêu lên, An Vân nghe không hiểu, quay đầu nhìn về phía Lộ Cảnh, Lộ Cảnh vừa uống xong một chén trà, sau khi buông chén trà xuống thì từ trong lòng An Vân bắt được miếng thịt sau cổ tiểu bạch Hổ bắt được trên đùi của mình:

- Hắn đồng ý.

Nói xong nắm lấy tiểu bạch Hổ trước mặt làm cho hắn đứng ở trên đùi đối diện với mình:

- Tiểu gia hỏa, làm Hổ Hình Thú Nhân, cho ngươi lấy một cái tên anh lãng, gọi là Thạch Đầu đi, ha ha ha... Lộ Cảnh vừa nói xong đã không nhịn được cười ha ha.

An Vân cười vỗ cánh tay của hắn một cái:

- Tên hay lắm, gọi là Thạch Đầu nói, sau này khi chúng ta dọn cục đá thì hắn nên nghĩ muốn dọn hắn đi ném xuống.

Mấy người khác nghe thấy lời của An Vân cũng không nhịn được xì cười lên tiếng, toàn bộ sơn động bị tiếng cười tràn ngập, cùng với bên ngoài động lạnh lẽo hình thành đối lập.

Sau khi nụ cười qua đi, Lộ Cảnh vuốt cằm cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vỗ vỗ mông tiểu hổ:

- Gọi Thạch An đi, cứng cỏi như cục đá, an toàn lớn lên, tiểu gia hỏa, sau này gọi ngươi là Thạch An, ngươi nguyện ý không?

Tiểu bạch Hổ vừa rồi còn bởi vì Lộ Cảnh vỗ mông hắn mà nhe răng với hắn, lúc này nghe thấy ánh mắt tròn của tên đen lúng liếng này lóe sáng, nó vươn một cái chân trước vỗ vỗ mu bàn tay của Lộ Cảnh, ý bảo đồng ý dùng tên này.

Cocoa vui vẻ nhảy ở bên cạnh:



- Thạch An, Thạch An, tên thật là dễ nghe, tiểu Thạch An, lần sau Khả Khả ca ca mang đồ ăn ngon tới đây cho ngươi, sau này chúng ta cùng nhau chơi nha!

Tiểu bạch Hổ kêu ngao ô ngao ô vài tiếng với Khả Khả, cái đuôi còn vung vung, cứ như vậy Khả Khả còn có thể cùng hắn ngạnh sinh, cũng là làm người ta bội phục.

Lộ Cảnh xoa xoa đầu của hắn, nhìn tiểu bạch Hổ không bởi vì bị bỏ rơi mà trở nên nhút nhát có chút vừa lòng, chẳng qua vẫn có chút cảm giác không an toàn.

Cả nhà Khả Khả không ở lại ăn cơm chiều, vội vàng trở về sơn động nhà mình trước, chờ trời tối lại trở về thì quá lạnh, lúc này trở về đốt lửa vừa vặn có thể tăng nhiệt độ, Khả Khả lưu luyến không rời nói gặp lại với Tiểu Thạch An, bọc da thú được thúc thúc của nàng ôm trở về nhà.

Sau bữa tối An Vân tự làm cho Thạch An một cái chăn nhỏ, An Á bắt đầu dựa theo quy hoạch của đường đi phía trước để xây dựng sơn động, còn đường đi thì làm giường nhỏ, tuy hiện tại Tiểu Thạch An vẫn là hình thú, nhưng có lẽ không bao lâu nữa sẽ biến thành hình người bất cứ lúc nào.

Khi tiểu thú nhân sinh ra là hình người, đến khoảng nửa tuổi sẽ biến thành hình thú, mà sau khi thích ứng với hình thú sẽ bắt đầu tiến vào thời kỳ biến dị không chịu khống chế, có thể vừa rồi vẫn là hình người, qua một lát sẽ biến thành hình thú, hình thú chơi đùa trong chốc lát lại không chịu khống chế biến thành hình người.

Thạch An là sau khi biến thành hình thú thì bị phát hiện là không biết gì, cho nên mới bị bỏ lại, hắn là may mắn, gặp phải bọn người Lộ Cảnh, càng nhiều thú nhân bị bỏ lại từ nhỏ, ngay cả cơ hội lớn lên cũng không có.

Vì để sau này có thể ngủ an toàn thoải mái, Lộ Cảnh phải nhanh một chút làm ra giường nhỏ của hắn.

Đợi đến khi trời đã tối, An Vân mới làm xong một cái chăn bông, nhưng cũng có thể dùng, giường nhỏ của Lộ Cảnh lại chỉ làm xong một cái khung giường, còn lại phỏng chừng phải ngày mai mới có thể làm xong.

An Vân ôm Thạch An và chăn bông lên rồi đi vào trong phòng:

- Cảnh ca, ngươi giúp ta xách chút nước ấm tiến vào, ta muốn rửa sạch cho Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu là An Vân đặt tên cho hắn, gọi càng thuận miệng cũng cảm thấy khoẻ mạnh kháu khỉnh rất đáng yêu:

- Tiểu Thạch Đầu, hôm nay chúng ta tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó ngủ đi.

- Được rồi.

Lộ Cảnh buông cái bình nước trong tay xuống, sau đó xoa xoa tay cầm gần một nửa bình nước lạnh và một cái rương nước ấm vào phòng ngủ chính, giường trong phòng lúc trước Lộ Cảnh đã vào phòng trước, lúc này toàn bộ căn phòng đều là ấm áp, An Vân đặt cục đá nhỏ lên trên giường, chăn nhỏ đến dựa vào tường, cầm một tấm da lông sạch sẽ trải lên trên giường.

Khi Lộ Cảnh chuẩn bị cho An Vân cũng bắt đầu pha nước tắm từ tiểu thạch đầu, nước lạnh thêm nước ấm, nước nóng không nóng không lạnh chờ An Vân chuẩn bị xong, An Vân ôm tiểu thạch đầu lên, trước làm cho hắn chạm vào mặt nước, sau đó múc nước nhỏ một chút dính ướt da lông của hắn, chờ sau khi tiểu thạch đầu thích ứng thì mới thả toàn bộ hắn vào trong nước bắt đầu rửa sạch.

Huyết mạch của lão hổ là Thích Thuỷ, cái đuôi nhỏ bị An Vân ngoan ngoãn ôm ở trong chậu nước, cái đuôi không chịu khống chế vung lên, một khi không cẩn thận dùng sức lớn, bọt nước sẽ ném đến trên người An Vân và Lộ Cảnh.

Độ ấm trong phòng không tính là lạnh, nhưng An Vân vẫn nhanh tay nhanh chân tắm rửa xong cho Tiểu Thạch Đầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiểu Thạch Đầu bị An Vân đặt lên trên giường hấp thu nhiệt độ trên da lông, sau đó nhanh chóng lau khô rồi lập tức nhét chăn bông vào, An Vân sờ sờ đầu nhỏ của nó:

- Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, ở trong chăn không được lộn xộn.

Tiểu Thạch Đầu gật đầu, ngoan ngoãn nằm ở trong chăn không dám động.

Lộ Cảnh mang nước tắm của tiểu thạch đầu qua đảo sạch, An Vân dùng nước ấm còn lại vẩy chân, sau khi ngâm chân xong cả người đều ấm áp, An Vân mang nước rửa chân qua cửa đã bị Lộ Cảnh canh giữ ở bên ngoài tiếp nhận, Lộ Cảnh nghiêng người hôn trán của An Vân ở nơi An Á không nhìn thấy:



- Mau đi ngủ đi, bên ngoài lạnh lẽo, ta đi đảo đây.

An Vân đỏ mặt gật đầu, sau khi đóng cửa lại về phòng thì lập tức chui vào ổ chăn, vùi đầu vào trong chăn, Tiểu Thạch Đầu ghé vào trong chăn nhỏ của mình nhìn An Vân kỳ kỳ quái quái, không nhịn được lên tiếng:

- Ngao ô?

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Đầu, An Vân mới đột nhiên nhớ tới hôm nay trong phòng không chỉ có một mình hắn, mà còn có thêm một con tiểu ấu thú, hắn hít sâu vài lần rồi xoay người đối mặt với tiểu bạch hổ, ngón tay điểm lên chóp mũi ướt đẫm của tiểu bạch hổ:

- Tiểu Thạch Đầu, làm một con quái vật nhỏ, ngươi nên ngủ, ngoan ngoãn ngủ, ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể lớn lên!

- Ngao ô...

Tiểu Thạch Đầu ngây thơ mờ mịt, cái đầu xù, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

An Vân nhìn lỗ tai nhỏ đáng yêu của tiểu hổ run lên, không nhịn được mà hôn lên tai nhỏ của nó:

- Tiểu bảo bối, ngủ đi.

Dưới sự trấn an của giọng nói ôn nhu của An Vân, lỗ tai của tiểu hổ lại nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, mộng này thật ngọt ngào.

An Vân nhìn tiểu Thạch Đầu ngủ đến an ổn mới yên tâm thổi tắt đèn đuốc trên bàn bắt đầu ngủ, trong đại sảnh bên ngoài An Á đang gác đêm, trong sân gió tuyết gào thét, trong viện hoa tuyết chồng chất, cửa sổ được bọc bằng da thú rắn chắc, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.

Đêm tuyết lạnh, gió lạnh ngoài động cùng với tiếng củi lửa trong động hợp thành một khung cảnh âm nhạc bình thường nhất vào đông.

Những nơi khác mà bọn họ gặp phải lúc ban đêm thì không thể nào biết được, bọn họ có thể làm chỉ là sống cuộc sống của mình quá tốt, ở những ngày bình đạm cố gắng nghĩ cách làm cho cuộc sống của mình sống tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút.

Giống như hiện tại Lộ Cảnh đang cải tạo Tiểu Thạch Đầu, phía trước làm giường là có thể tháo dỡ, khung giường và giường là dựa vào mấy cái móc gỗ cố định, buổi tối khi ngủ có thể chuyển giường lên giường đất, như vậy ngủ ở trên giường nhỏ cũng không cần lo lắng độ ấm thấp.

Nhưng sau khi chuẩn bị giường xong, Tiểu Thạch Đầu chỉ ngủ một lát đã không vui, ban ngày còn có thể ngoan ngoãn ngủ ở trong, buổi tối thì tuyệt đối không được, nhất định phải ngủ cùng An Vân, An Vân cũng đau lòng hắn, giường nhỏ cũng chỉ có thể đặt ở trong phòng khách.

Tường phòng tắm cũng sửa lại, An Á đang mở rộng, Lộ Cảnh đang suy nghĩ cải tạo giường gỗ thành giường đệm, đến lúc đó ném tiểu thạch đầu vào giường, tiểu hài tử này, lắc lư, khẳng định rất nhanh là có thể ngủ rồi.

Đương nhiên, có thể thành công hay không còn phải xem Tiểu Thạch Đầu có cho mặt mũi hay không.

Trong sân đã có một tầng tuyết dày, bọn người Lộ Cảnh thừa dịp giữa trưa tuyết ngừng rơi đã quét sạch một phần tuyết ra ngoài, từ phía xa đã chồng chất đến bên ngoài tường viện, dựng một bức tường tuyết ngăn cản tầm mắt từ bên ngoài nhìn vào.

- An Á, ngươi chờ lát nữa lấy một đoạn trúc từ mứt quả ta vừa làm cho Cocoa đi, lúc trước đã nói phải làm cho hắn, vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.

An Vân vừa ăn mứt quả vừa nói, những mứt quả này là một đám quả cuối cùng thu hoạch được trong mùa quý, bởi vì nhiệt độ thấp, đặt ở trong kho cho tới hôm nay cũng còn chưa hỏng, nhưng An Vân cũng lo lắng nếu đặt tiếp nữa sẽ hỏng rồi, vừa vặn thừa dịp lúc này Tiểu Thạch Đầu đang ngủ liền ngáp.

Hôm nay thời tiết hình như thật sự không tệ, giữa trưa tuyết ngừng rơi, buổi chiều lại còn ra một lát thái dương, An Vân xuyên qua ấm áp ôm tiểu đầu vừa mới tỉnh ngủ vào trong viện chơi, sau khi An Á đưa mứt quả cho Khả Khả thì đã cùng với Khoa Lôi đi ra khỏi rừng rậm xem thử, Lộ Cảnh ở trong sân xới cây chổi, phía trước làm hai cây chổi bởi vì quét tuyết đã soàn soạt gần hết, hắn chuẩn bị làm lại hai cây, sau đó thử làm gỗ, tiện làm tuyết, chuyện này thật ra không vội mà hôm nay phải làm ra.