Chương 2.1: Bạn biết về hoàng tử bé sao?

Có hai hoặc ba đêm trong một tuần, thú nam mi cả đêm không về tổ.

Đối với thứ nam mà nói, tôi áp dụng kiểu chế độ chăm nuôi, ồ không, đó là chế độ nuôi tự do, anh có thể làm bất cứ điều gì anh thích. Nhưng tuần trước tôi đang trò chuyện với một người bạn đang ở trong khu bảo tồn động vật hoang dã, nói đúng hơn rằng chúng tôi có thể di chuyển theo bất kỳ cách nào chúng ta muốn, theo ngôn ngữ trái đất, tôi cũng có thể bơi, chạy, nhảy, nhào lộn, muốn di chuyển trong một khu vực nào đó, chỉ cần đưa cơ thể của bạn vào một hình dạng phù hợp với loại chuyển động đó.

Khả năng biến hình thực sự hữu ích! Muốn biến thế nào thì biến thế đó, đây không chỉ là bảy mươi hai phép biến nữa.

"Đừng quan tâm về về điều đó, bạn đã nghe nói về" Bảy viên ngọc rồng "chưa? Thế thì tôi giúp bạn lấy cái tên ma thuật là Ngộ Không nhé." Tôi lại bắt đầu lảm nhảm.

“Đó là cái gì cơ chứ?” Anh lộ ra vẻ không hiểu ngơ ngác.

"Không có chuyện gì đâu. Vậylà bạn đã ra ngoài bay cả đêm sao?" thể lực cũng tốt quá đi chăng.

“ừm, nếu không thì không có cách nào tiêu hao thể lực, dù sao tôi cũng đã mất đi khả năng chuyển hóa thể lực thành vật chất rồi.” Anh thở dài một hơi.

“Vậy thì nếu không làm gì hết thì bạn sẽ nổ tung hay nổi gai ốc căng đầy?” Có thể nó sẽ như một quả bom nguyên tử hủy diệt đảo Onishima, điều này là quá nguy hiểm, và cần được thông báo cục bảo vệ an toàn quốc gia.

"Không có ... không đâu mà, nhưng, nhưng ..." Anh lại ấp úng.

"Nhưng cái gì?"

"Tôi sẽ bị bệnh, và tôi sẽ mất khả năng biến hình trong tương lai."

Khϊếp! Nó có nghiêm trọng như vậy sao?

"Vậy thì bạn nên đi ra ngoài và tìm một đối tác thích hợp để giao phối, nếu không nó có vẻ không tốt cho sức khỏe của bạn cho lắm."

"Tôi-tôi không muốn."

Thú nam cho biết trong dân tộc kia của bọn họ, có hai thị tộc, một là muốn giao phối với ai thì giao phối với ai, rất cởi mở và tùy ý; một loại khác được các bậc tiền bối trong tộc đính ước từ nhỏ, cùng nhau liên hoon, vô cùng bảo thủ. Anh thuộc loại sau và không thể giao phối với một người đã hứa hôn cho đến khi anh được ngàn năm tuổi, nhưng có một số chàng trai và cô gái (?) Đã lén nếm trái cấm.

"Vậy thì bạn đã đính hôn chưa? Ý tôi là, bạn hứa hôn với bạn tình của mình chưa?" Tôi hơi phát huy bản tính nhiều chuyện của mình.

“Ừ.” Anh ngượng ngùng gật đầu.

"Nhưng bạn giờ không thể quay lại K gì đó."

"Không, không thành vấn đề, dù sao tôi cũng không biết cô ấy."

Khϊếp, không khác gì sơ với việc chỉ phúc di hôn của người Trung Quốc cổ đại? Cô dâu và chú rể chỉ gặp nhau trong ngày giao phối, uh, chính là vào ngày cưới mới gặp được nhau.

“Bạn không muốn về quê nhà của bạn sao? Hay là liên lạc với Đỗ Mẫn tuấn xem sao?” Nhân tiện cho tôi ngưỡng mộ phong thái của giáo sư Đô.

"Tôi ... tôi nghĩ Trái đất khá ổn, thú vị hơn chỗ của chúng tôi, và ..." Anh dừng lại.

"Hửm?"

"Ở đây có bạn, bạn đối xử tốt với tôi, nếu tôi trở về, thực ra thì tôi cũng không còn người nhà nữa."

"Tại sao?"

"Khối năng lượng của họ đều đã tiêu tan."

Ah?

" "Cơ thể" của chúng tôi thực ra có thể nói giống như một luồng không khí, nhưng có mật độ tương đối cao, nên có thể tùy ý biến dạng. "

“Vậy bạn là một khối, ừm, năng lượng, đúng không?” Tôi tóm tắt lại.

“Đúng là là vậy, nhưng sinh lý và thói quen của chúng tôi rất gần giống với các loài động vật quần cư bốn chân trên Trái đất,” anh nói thêm.

Tôi không hiểu bạn đang tồn tại kiểu gì nữa!

“Ý bạn là cha mẹ bạn đã… chết hết sao?” Tôi quyết định mô tả nó bằng ngôn ngữ trực tiếp nhất.

"Ừm, theo thuật ngữ Trái đất là vậy, nhưng thực chất không có cái gọi là cái chết."

"Nói vậy là sao?"

“Nó hơi khó giải thích, và đợi sau khi tôi nắm rõ ngôn ngữ trái đất, tôi mới biết cách làm sao nói cho bạn hiểu.” Anh gãi sừng của chính mình.

"Không phải bạn đã nói /> sừng sẽ muốn giao phối sao?" Vì vậy, gần đây tôi cảm thấy ngại không dám sờ vào sừng của anh.

"Tự mình sờ vào sừng /> sẽ không sao, giống như ... giống như đôi tai của chính bạn cũng sẽ không muốn giao phối."

Thì ra sừng thú giống như hai tai.

"Khoan đã, làm sao bạn biết tai là vùng nhạy cảm của tôi?"

“… Tôi đoán vậy.” Anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cảm giác như có gì mờ ám.

“Nói thật đi, nếu không đêm nay sẽ không có kem ăn.” Tôi dọa anh bằng chính bữa tối.

“Khi bạn, bạn đang ngủ, tôi, tôi đã sờ lỗ tai của bạn.” Anh thành thật thú nhận.

“Ai nói bạn có thể lén sờ /> lỗ tai của tôi!” Tôi giả vờ tức giận.

“Vâng, thực xin lỗi, tôi chỉ là tò mò.” Đôi mắt của thứ nam căng thẳng mà liếc qua lại.

“Và sau đó?” Tôi muốn mình sẽ phản ứng thế nào khi ngủ.

"Bạn..."

"Tôi thế nào?"

"Bạn phát ra một âm thanh, một âm thanh ngâm nga ư ư hưm hưʍ." anh bắt chước.

Ơ. Thường thì khi bị sờ /> tai là khi giao phối, tất nhiên sẽ rêи ɾỉ, nhưng không ngờ đó là khi tôi ngủ cũng vậy. Không đúng, giao phối gì chứ, tôi bị đồng hóa mà không hề hay biết, là làʍ t̠ìиɦ mới đúng.

“Tại sao bạn biết rằng phát ra âm thanh như vậy là vùng nhạy cảm?” Anh đã không phát ra âm thanh khi tôi sờ vào sừng anh trước đây.

"Tôi từng học tại một trường cao đẳng ngoài Trái đất, chuyên ngành Trái đất, vì vậy tôi đã làm bài tập về Trái đất trước khi đến Trái đất."

Hóa ra có một ngôi trường như vậy ở trên K gì đó, nên không lạ gì khi tộc Đô Mẫn Tuấn đến Trái đất để lấy mẫu và nghiên cứu.

"Vậy thì tại sao bạn không nói tiếng Trung? Bạn không phải nên biết ngôn ngữ của Trái đất khi chuyên ngành của bạn là về Trái đất sao?"

"Tôi có thể nói tiếng Anh, Pháp, Đức và Tây Ban Nha, nhưng tôi không học tiếng Trung ..."

Không ngờ, thú nam lại là một thiên tài ngôn ngữ.

"Bạn học khá nhanh và nói khá tốt."

Tôi quên mất chuyện đó trong chốc lát, và tôi lại sờ /> /> sừng của anh lại để biểu thị lời khen ngợi của tôi, thú nam hôm nay không né tránh, mà còn nheo mắt lại, vẻ mặt có chút say sưa.