Chương 2.2: Bạn biết về hoàng tử bé sao?

“Không ngứa à?” Tôi hỏi.

"Một chút."

“Đúng rồi, làm thế nào mà bạn đến Trái đất?” Tôi vẫn chưa từng hỏi qua.

"Tôi đến trên một con tàu cao tốc."

"Nó trông như thế nào?"

“Chính là nó.” Anh vẽ nó cho tôi, giống như một quả trứng ở giữa chiếc bánh rán.

"À, đó là UFO sao, bạn sử dụng cùng phương tiện di chuyển với Đỗ Mẫn Tuấn."

"Họ cũng đã mua tàu cao tốc từ chúng tôi để di chuyển. Tất cả tàu cao tốc trên sao k184.05 đều do chúng tôi sản xuất", Anh nói với vẻ tự hào.

"Thất kính thất kính. Các bạn đến đây để làm gì?"

"Giảng dạy ngoài trường và chuyến đi tốt nghiệp."

"Vậy tại sao bạn không quay lại?"

"Tôi ... tôi lẻn đi, tôi muốn ở lại tiếp tục quan sát sinh học và văn hóa Trái đất."

Tôi không ngờ thú nam là một kẻ vượt biên.

"Nếu sau đó bạn vẫn muốn trở về k phải làm sao?"

“Chuyện này sau sẽ nói, tôi muốn ăn nước kem.” Thú nam dường như muốn chuyển hướng chú ý của tôi, lộ ra vẻ đáng yêu muốn được ăn.

Gần đây, tôi thấy biểu cảm này của anh dần dần không còn ghê tởm nữa mà tôi thấy có chút đáng yêu. Tôi có phải bị người ngoài hành tinh cấy gì vào não không?

"Bạn không làm gì với tôi ngoại trừ sờ vào /> tai tôi chứ? Ví dụ, dùng cay kim đâm vào, hoặc mở xẻ ra chẳng hạn." Tôi lấy hai que kem soda và đưa cho anh.

“Không, không có.” Anh tránh ánh mắt tôi.

“Lại nữa, bạn không nói tôi không cho bạn ăn kem.” Tôi giật lấy cây kem trở lại.

"Tôi chỉ ... chỉ là ..."

“Nói mau chỉ là sao!” Chỉ là tiêm chút ít thuốc ảo giác của người ngoài hành tinh vào não là tôi xem như toang rồi biết không?

“Chỉ hôn lên chỗ này và chỗ này của bạn.” Anh chỉ vào má và môi.

“Lại nhân lúc tôi ngủ sao? Tại sao chứ?” Tôi không biết liệu ngôn ngữ cơ thể của người ngoài hành tinh có giống với người Trái đất hay không.

"Ừm. Vì tôi đói nên khi ở gần bạn tôi cảm thấy rất đói, nhưng lại không thể ăn bạn được, vì vậy đành dùng cách là hôn."

"Đi ăn kem khi đói, sao bạn lại hôn tôi?" 囧.

"Khác với kiểu đói kia, tôi, tôi cảm thấy bạn khá ngon."

Điều đó có nghĩa là tôi an toàn khỏi bị hút vào bởi một lỗ đen năng lượng kỳ lạ nào đó?

"Là sao?"

Thú nam giải thích rằng họ khác với người trái đất, mặc dù họ cũng có thị giác, khứu giác, xúc giác và vị giác, nhưng hầu như không có sự khác biệt giữa tốt và xấu, tức là họ không định nghĩa đâu là đẹp, đâu là xấu, mùi thơm là gì, có mùi là gì.

“Vậy thì làm sao bạn biết tôi có ngon không?” Tôi đã nghe thấy gì?

"Cảm giác, trong lòng tôi cảm thấy bạn khá ngon, có lẽ là bởi vì ..." Anh như có điều suy ngẫm lời nói.

"Gì?"

"Tôi không biết phải nói như thế nào."

Quên đi, sau này có cơ hội sẽ hiểu.

"Ăn kem của bạn cho hết đi, nó bắt đầu tan chảy kìa." tôi nói.

“Được rồi.” Thú nam ăn kem vởi nụ cười ngây thơ.

"Sao bạn ăn ít vậy? Bạn trông rất lớn con mà." Anh nên ăn ít nhất hai hộp cơm cho một bữa ăn.

"Hệ tiêu hóa của chúng tôi có thể cung cấp năng lượng hiệu quả từ chuyển hóa các chất, sau đó hấp thụ và sử dụng chúng. Đúng rồi, khi trăng tròn tiếp theo bắt đầu, tôi có thể ăn những loại đen giòn giòn và thứ màu cà phê có thể hòa tan đó không?" Anh nói là rong biển và sô cô la.

"Bạn ăn đồ ăn như đổi mùa sao? Nhưng tôi đã muốn hỏi bạn từ lâu, ăn kem và konjac khô ba tháng làm sao mà vẫn không thấy chán vậy."

"Bởi vì chúng tôi không phân biệt giữa hương vị và cảm giác."

"Vậy lần sau tôi đi ị xong sẽ cho bạn vào toilet, hehe ~"

“Tại sao?” Anh nhìn tôi một cách không phòng thủ.

"Đến lúc đó bạn sẽ biết. Mà này, bạn có biết hành tinh b612 không?" Tôi lật xem "Hoàng tử bé" trên tay

“Hình như là một hành tinh rất nhỏ, có chuyện gì vậy?” Không ngờ thú nam lại biết.

“Có người tôi thích ở đó.” Hoàng tử bé thật dễ thương. Năm nay, tôi đến Công nghiệp Văn hóa và Sáng tạo Hoa Sơn để xem triển lãm đặc biệt, và thậm chí còn đóng khung bưu thϊếp khi về nhà.

"Bạn, bạn, bạn có người thích rồi sao?!"Thú nam từ trên ghế đứng lên, giống như kinh ngạc.

“Sao thế, tôi không thể có người mình thích sao?” Tôi rất tiếc vì đã không mua phiên bản triển lãm đặc biệt của cuốn sách đóng bìa của Hoàng tử bé.

"Anh, anh, anh ấy ... bạn, bạn, bạn ... cũng là từ nhỏ đã hẹn giao phối sao?"

"Không có, anh ấy không biết tôi."

"Vậy thì tại sao bạn lại thích anh ấy?"

Tôi ném cuốn sách "Hoàng tử bé" trong tay cho thú nam, anh ngẩn người ra mà bắt lấy.

"Anh ấy ở trong sách."

Thú nam lập tức nghiêm túc lật sách, thấy anh rất chăm chú đọc sách, tôi liền chạy ra ban công giặt quần áo.