Chương 1: Thú nam đến từ các vì sao

Mặc dù thú nam đã 555 tuổi, nhưng thực ra anh vẫn chỉ là một cậu bé vị thành niên.

"Trên hành tinh của chúng tôi, đã một nghìn năm tuổi mới được coi là người lớn, chụt chụt ~" anh nói.

Trên thực tế, thú nam không nói từ "chụt chụt", nhưng vẻ mặt của anh quả thực đang chụt chụt với tôi, điều này khiến tôi muốn đánh anh, tuy rằng chưa thành niên, nhưng bề ngoài đã là một chàng trai cao lớn, một chàng trai cao lớn thì chụt chụt cái gì chứ.

“Hành tinh của bạn ở đâu?” Tôi tùy ý hỏi khi đang xem bộ phim truyền hình Hàn Quốc “s. Cop”, Khởi Quang thật dễ thương, chị Hỉ Ái trong thật bảnh quá.

“k184.05.” Thú nam vừa đáp vừa nhấm nháp món konjac ngũ vị khô.

Ừm? Nghe sao quen thuộc thế. Chờ đã, đó không phải là quê hương của giáo sư Đô sao? !!!

"Hành tinh này thực sự tồn tại sao? Tôi con tưởng rằng đó là do phóng viên bịa đặt ... Vậy thì bạn có biết giáo sư Đô Mẫn Tuấn không?" Tôi hỏi.

“Tôi không biết, ông ấy là ai?” Thú nam lắc đầu.

“Bạn tự mình xem đi.” Tôi đưa tin được đăng trên mang cho thú nam xem, gần đây, giáo sư Đô mới trở về Trái đất từ

k184.05 cùng Thiên Tụng Y đoàn tụ.

"Ồ! Thì ra là ông ấy."

“Bạn có biết anh không?” Tôi hơi hào hứng, nếu có biết thì có lẽ tôi sẽ có cơ hội xem giáo sư Đô thực hiện dịch chuyển tức thời và lôi thần tác nhị.

"Tôi không biết, nhưng ông ấy là một người đàn ông nổi tiếng trên hành tinh của chúng tôi, người đã tìm ra cách để quay trở lại từ k184.05 bằng cách sử dụng một hố sâu".

"Vậy bạn cũng có thể dịch chuyển tức thời sao? Mau biểu diễn cho tôi xem, nhanh lên." Tôi đẩy thú nam.

“Không, không có cách nào, năng lực của tộc chúng tôi khác với tộc của Đỗ Mẫn Tuấn, thật xin lỗi.” Sau khi bị ta thúc giục, thú nam có vẻ hơi lúng túng.

“Bạn không cần xin lỗi.” Kỳ thực vẻ mặt lúng túng của thú nam rất đáng yêu, tôi không thể không dùng ngón trỏ và ngón cái xoa bóp sừng của anh.

"Ngứa, ngứa đó..." Anh hơi né tránh.

“Trước đây không phải rất thoải mái sao?” Mỗi khi sờ sừng, thú nam đều có biểu hiện rất sướиɠ.

“Ừm.” Anh gật đầu.

"Thế nên?"

"Một tháng gần đây, không biết vì sao, cảm giác của sừng cũng thay đổi, tôi, tôi cũng không hiểu rõ lắm. Nói chung là nó sẽ ngứa." Anh lắp bắp nói.

"Này, bạn chưa nói năng lực của tộc các bạn khác với Đô Mẫn Tuấn như thế nào."

“Chúng tôi… chúng tôi có thể biến hình,” anh ngượng ngùng trả lời.

"Ồ! Sự biến hình sao? Giống như Hulk người khổng lồ xanh?" Tôi ngạc nhiên.

“Xanh… đó là cái gì vậy?” Anh ngây người hỏi.

“Không quan trọng, bạn có thể biến thành cái gì?” Tôi chỉ muốn biết khả năng của anh trước, sau đó mới quyết định bán anh cho rạp xiếc hay ...

"Ừm, điều này hơi khó giải thích, nói theo ngôn ngữ của trái đất, không phải tô có thể biến thành cái gì, mà là đối phương muốn cảm nhận điều thì sẽ nhìn thấy điều đó." Anh giải thích một cách nghiêm túc, nhưng tôi lại bị làm cho mù tịt.

"Sừng và đuôi của bạn có được tính là biến hình không?"

"Trong mắt bạn tôi có sừng và đuôi sao? Màu gì? Nó trông như thế nào?" Anh tò mò hỏi.

"Bạn soi gương không phải có thể nhìn thấy mình trong gương? Tại sao bạn lại hỏi tôi?"

"Kỳ thật tôi không thể nhìn thấy chính mình, không thể nói không nhìn thấy được được, bởi vì ... bởi vì ..." Thú nam do dự.

"Bởi vì cái gì?"

“Tôi e rằng bạn sẽ bị dọa sợ khi tôi nói ra.” Thú nam lộ ra vẻ rụt rè.

"Nói mi nào, bà đây không nhát gan như thế."

“Tôi là trong suốt,” anh lấy hết dũng cảm nói.

“Hóa ra là khả năng tàng hình.” Có gì mà khó hiểu vậy? Anh đánh giá thấp sự hiểu biết của tôi.

"Không, không phải tàng hình, màu sắc cơ thể của tộc chúng tôi chính là trong suốt."

"Hóa ra là một người trong suốt, tôi hiểu tôi hiểu, tôi đã xem phim, nhưng tôi có thể nhìn thấy bạn, sừng và đuôi của bạn màu đen, tóc đen và màu da của bạn giống với màu da của tôi." Nhìn sao cũng trông giống người Châu Á.

“Những gì bạn thấy là những gì bạn muốn nhìn thấy về tôi.” Đây là có ý gì? Tôi vẫn còn không hiểu cho lắm.

“Vậy nếu tôi muốn nhìn thấy bạn trông giống như Kim Thành Vũ, liệu cậu có trở thành Kim Thành Vũ không?” Nếu là như thế, tôi sẽ không bán anh cho rạp xiếc, mà để ở nhà ngắm nhìn cho đã.

“Không được. Đó là dáng vẻ mà bạn h thích, không phải dáng vẻ mà người khác thích.” Thú nam chỉ rõ vào trọng tâm vấn đề.

“Đúng vậy, bộ dạng của bạn giờ đây chính là bộ dạng mà tôi thích.” Không hổ là số một.

"Biết rồi, biết rồi, ngoan nào.."

“Thật, thật thoải mái.” Anh dựa vào vai tôi, ngây thơ như một con kangaroo.

“Bạn muốn ăn kem không? Bạn muốn hương vị gì?” Dỗ anh với kem là hiệu quả nhất, tủ lạnh có đầy kem, kem là bữa ăn chính và cũng là món ăn vặt anh thích ăn.

“Bột đậu đỏ và anh đào đen.” Cuối cùng anh cũng mỉm cười.

"Vậy thì tôi sẽ đi lấy."

Nuôi thú nam rất đỡ tốn, chỉ ăn kem và konjac là có thể sống được, anh cũng chỉ thích ăn hai thứ này, có lẽ là có liên quan đến thể chất khác với người trái đất chăng.