Chương 9:

Công pháp "Kim Thạch ngọc cốt" cũng không khó học, hoặc là nói, các tu sĩ đã đạt đến Khai quang kỳ về cơ bản đều là những người có đầu óc minh mẫn, tai mắt thông minh, công pháp vừa khắc vào thần hồn là có thể học được, vậy nên việc học không hề khó khăn. Khó khăn thực sự nằm ở việc tích lũy, mọi công pháp đều cần thời gian dài để trau dồi và mài giũa.

Con người giống như một hòn đá cứng chôn trong lòng đất, phải trải qua những biến đổi, nén ép, nung chảy trong mạch đất mới có thể trở thành ngọc.

Cốt lõi của công pháp "Kim thạch ngọc cốt" cũng vậy, nó là công pháp rèn thể cao cấp nhất, nhưng không có lối tắt để tu luyện, chỉ có liên tục chịu đựng gian khổ mới có thể rèn được căn cốt giống như ngọc thạch.

Khi bị ảo ảnh kiếm tu do Thiên Thư huyễn hoá ra đánh, Tống Tòng Tâm khóc; Bị dòng nước lớn cuốn trôi xuống sông trong lúc luyện tập dưới thác nước, Tống Tòng Tâm khóc; Bị ngã đến bầm dập mặt mũi khi luyện tập trên trên vách núi lạnh lẽo gập ghềnh, Tống Tòng Tâm vẫn khóc.

Tóm lại chín là không thể nhịn nổi.

“Ta cảm thấy không thể kiên trì nổi nữa…” Tống Tòng Tâm nằm úp mặt xuống cỏ, như một xác chết, “Có lẽ trước khi chết vì vận mệnh, ta sẽ khuất phục trước sự kém cỏi và lười biếng của mình… "

Thiên Thư nằm yên lặng trên bàn, không khuyên nhủ cũng không ngăn cản. Loại chuyện như tu đạo này, người ngoài không thể ép được.

May mắn thay, Tống Tòng Tâm đã không bỏ cuộc, khi nhận ra mình đang mệt mỏi, nàng đã tự hạ cho mình một liều thuốc tàn nhẫn đó là để Thiên thư huyễn hoá ra cảnh tượng kết cục bị băm thành ngàn mảnh rồi ném vào ma quật của Tống Tòng Tâm ban đầu để rèn luyện tâm ma bên trong mình.

"Nhớ kỹ, nhất định không được thực sự làm đau ta! Thiên ca, nhìn thôi, chỉ nhìn thôi!" Tống Tòng Tâm tàn nhẫn độc ác với chính mình còn ôm Thiên Thư khóc lóc thảm thiết trước khi tiến vào ảo cảnh, nhát gan đến rất chân thực.

Sau đó, trước khi đi vào, Tống Tòng Tâm vẫn là một con cá mặn lắc người vài cái cũng có thể rơi xuống rất nhiều hạt muối, sau khi đi ra, trên môi Tống Tòng Tâm nở một nụ cười mơ hồ, trên mặt tràn đầy vẻ vô tình vô dục nhìn thấu hồng trần.

"Ngươi biết không, Thiên ca." Vẻ mặt Tống Tòng Tâm bất đắc dĩ ngồi ở trên ngạch cửa, ngón tay cầm cỏ đuôi chó, giống như một ông già nông thôn ngồi xổm ở cửa hút thuốc lá, "Ta nhìn thấy thi thể của các sư đệ sư muội ngoại môn, bây giờ bọn họ còn nhỏ như vậy, chỉ là những thiếu niên mới học cấp hai... Ma tu kia thậm chí còn cắt thịt ta nhét vào miệng, uẹ... Nói thật, loại tương lai tàn khốc như thế này, ta nghĩ có thể khích lệ ta cho đến khi phi thăng.”

Kể từ đó, Tống Tòng Tâm rất ít khi khóc.

Mỗi khi cảm thấy không thể kiên trì được nữa, nàng sẽ đi vào ảo cảnh tâm ma một lúc, sau đó nghỉ ngơi hai hoặc ba ngày, rồi lại lặng lẽ nhặt thanh kiếm lên.

Tống Tòng Tâm là người duy nhất Thiên Thư từng thấy lấy tâm ma để khích lệ tu luyện.

Những người tu chân khác đều e sợ, tránh tâm mà còn không kịp, đâu giống con cá mặn Tống Tòng Tâm này?

Sau khi xác định rõ ràng bản tâm của mình, cuộc sống của Tống Tòng Tâm dần dần đi vào quỹ đạo. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành công việc của đệ tử ngoại môn, nàng sẽ ngay lập tức lao vào Không cảnh tu luyện, đả toạ nhập định và tu luyện tâm pháp trong Thời cảnh, việc sinh hoạt và nghỉ ngơi hàng ngày của nàng có thể nói là cực kỳ có quy luật.

Nàng không còn tiết kiệm kho bạc nhỏ của mình nữa, chỉ để lại một phần tài nguyên cho những nhu cầu khẩn cấp, phần còn lại đều không chút do dự đập vào bản thân.——Nàng loạng choạng tiến về phía trước, vừa chật vật vừa hoảng loạn chạy, như thể có một con chó hung ác đang đuổi theo phía sau.

Sau này, khi bị đánh, Tống Tòng Tâm vẫn nhăn mặt đau đớn, nhưng cho dù nước mắt đã làm mờ đi hốc mắt, nàng cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi tức giận đánh trả.

Dần dần, nàng cũng có thể chiến đấu qua lại với ảo ảnh kiếm tu trong Không cảnh.

Cho đến một ngày, Tống Tòng Tâm nhận ra, trong trận chiến, mình đã rất lâu không rơi nước mắt, thiếu nữ phản chiếu trong gương cũng không còn lộ ra biểu cảm hung dữ vặn vẹo, lúc này bên ngoài đã trôi qua hơn nửa năm.

Chỉ trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi, Tống Tòng Tâm đã có thể bắt kịp tiến độ thụt lùi do trước đó lười nhác, tu vi của nàng đã đột phá đến đỉnh Khai Quang kỳ .

"Nếu không tính thời gian ở Thời cảnh, Ta đã ở Không Cảnh khoảng 4-5 năm." Tống Tòng Tâm bẻ ngón tay tính toán: "Ta căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua. Thanh liên quyết thật đúng là rất lợi hại."

Nàng quay người nhìn Thiên Thư cười ngốc nghếch, Kim thạch ngọc cốt đã có chút thành tựu khiến làn da của nàng sáng lên trong trẻo như ngọc mỡ dê, đao kiếm bình thường chém lên người nàng sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.

“Hắc hắc, chúng ta bắt đầu kế hoạch tiếp theo thôi.” Tống Tòng Tâm giơ hai tay lên quá đầu hét lớn “Được rồi”, sau đó chỉ vào mặt mình nói: “Đó chính là làm đẹp!”

Thiên Thư: "..."

"Thế gian yêu cái đẹp, cũng giống như tôn trọng kẻ mạnh, là bản tính, là ý trời, là bản năng không thể trái ngược của sinh linh!" Tống Tòng Tâm giơ Thiên Thư lên cao.

“Tuy rằng người đứng đầu chính đạo không nhất thiết phải đẹp, nhưng nếu đẹp nhất định sẽ được cộng điểm!

"Minh Trần Thượng Tiên không phải rất đẹp sao? Chúng ta cũng phải giống như Thượng Tiên!"

Thiên Thư đang định dùng trang sách đập vào đầu đứa bé ngốc thì chợt cứng người và im lặng khi nghe thấy cái tên "Minh Trần thượng tiên". Cẩn thận nghĩ lại, đứa nhỏ đúng là ngốc, nhưng lời này quả thực không sai.

Bằng không từ xưa tới nay đã có nhiều thủ lĩnh chính đạo như vậy, tại sao thế nhân chỉ nhớ Minh Trần Tiên?!