Chương 10:

Tống Tòng Tâm đã lâu không để ý tới ngoại hình của mình.

Hơn nửa năm nay, sau khi Tống Tòng Tâm hoàn thành công việc ngoại môn liền tiến vào Thiên Thư tu luyện, khi ra ngoài cơ bản đều là trạng thái mặt xám mày tro, mắt mũi bầm dập. Nếu một người ngày nào cũng tu luyện cho đến khi cơ bắp đau nhức, mệt đến mức kiệt sức ngủ quên thì làm sao người đó còn có thời gian quan tâm đến khuôn mặt của mình?

Mãi đến hôm nay khi quyết định phải chăm sóc bản thân thật tốt, Tống Tòng Tâm mới phát hiện dung mạo của mình đã thay đổi, gần như không thể nhận ra chính mình.

“Lần trước đọc cuốn công pháp ‘Kim Thạch Ngọc Cốt’ này, trong đó nói có tác dụng mài giũa căn cốt, phạt kinh tẩy tủy, ta còn hơi không tin.”

Tống Tòng Tâm nhéo nhéo mặt mình, bị cảm xúc tinh tế mượt mà mê hoặc đến mức phải chạm đi chạm lại.

"Không ngờ bây giờ ta lại giống như sinh ra đã có tiên cốt, thật sự là quá thần kỳ!"

Người sinh ra đã có tư chất tu luyện sẽ có cốt tướng đẹp hơn người bình thường, cho nên “ tướng” trong năm thuật huyền học mới có thể chỉ cần nhìn vào tướng mạo của một người là có thể đoán ra người này có tư chất tu tiên hay không.

Dung mạo ban đầu của Tống Tòng Tâm không hề xấu, nhưng bây giờ nàng quay người nhìn hình dáng trong gương, cảm thấy thực sự kinh ngạc.

Thân hình phản chiếu trong gương cao gầy, sau nửa năm khổ luyện, không có thời gian lẻn ra ngoài tìm đồ ăn ngon, Tống Tòng Tâm đã gầy đi rất nhiều.

Nàng đã cao hơn một chút, toàn thân như được duỗi ra, tuy gầy nhưng lại trông rất khỏe mạnh.

Ngoại hình của Tống Tòng Tâm không mềm mại, quyến rũ như phụ nữ đương thời ngưỡng mộ, càng không liên quan gì đến vẻ thanh lệ thế gian hằng yêu thích, nàng có đường nét khuôn mặt sâu, mày rậm môi mỏng, trên đỉnh mày hơi nhọn và đôi mắt xếch đều toát lên khí chất nghiêm nghị nhàn nhạt.

Lẽ ra diện mạo anh khí như vậy sẽ có vẻ quá có tính công kích, đáng tiếc Tống Tòng Tâm rất nhát gan, hai mắt luôn cụp xuống, không dám nhìn người, kết hợp với dáng vẻ này, lại có phong thái của một cao nhân ẩn dấu không thích tranh đua với đời nên kiềm chế sự sắc bén của mình. Dù chọc ở nơi đó như một miếng gỗ nhưng vẫn có cảm giác trong trẻo và đẹp đẽ.

"Thật sự rất tốt, thật sự rất tốt, nhìn qua rất có thể dọa người." Tống Tòng Tâm cầm gương tặc lưỡi, nhanh chóng lấy từ ngăn kéo ra một hộp kem trộn với than, thoa lên mặt.

Thiên Thư: "...?"

"Quá nổi bật." Tống Tòng Tâm bôi đen mặt mình vài độ, nhìn như bị rám nắng, trở nên rất bình thường, "Người đứng đầu chính đạo cần phải là người có tài năng và danh tiếng, trước khi chuẩn bị tốt, ta không muốn bị người khác chú ý."

Kẻ yếu ngưỡng mộ kẻ mạnh là bản chất tự nhiên của con người.

Tống Tòng Tâm không phải là thiên tài, nhưng nếu muốn đạt được nhiều danh vọng nhất trong một khoảng thời gian có hạn, nàng cần phải giả vờ là thiên tài.

"Chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi là chưa đủ, còn phải bồi dưỡng khí chất và phong thái." Tống Tòng Tâm tiếc nuối đặt Thiên Thư xuống, chỉnh lại tư thế. Nàng thực sự lấy ánh mắt bồi dưỡng thực tập sinh thần tượng để bắt bẻ khuyết điểm của mình .

“Đạo đức, tu đạo phải tu đức, nếu không thì dù có bề ngoài đẹp đến mấy cũng chỉ là một lớp vỏ trống rỗng.” Tống Tòng Tâm nghĩ: “Người đời nói: ‘tu thân, tề gia, trị quốc’ bình thiên hạ", nên ta phải bắt đầu từ những việc nhỏ."

Việc tu thân của Đạo gia chú ý đến "tám điều cần thận trọng", đó là "thận vi, thận độc, thận ngôn, thận hành, thận dục, thận hữu, thận sơ, thận chung.” Phải làm được tất cả những điều này, mới có thể thấy trong ngoài như một, thể xác và tinh thần đều trong sáng.

*( Thận vi: thận trọng trong những việc nhỏ;

Thận độc: thận trọng khi ở một mình;

Thận ngôn: thận trọng trong lời nói;

Thận hành: thận trọng trong hành động;

Thận hữu: thận trọng với bạn bè;

Thận sơ: thận trọng khi bắt đầu;

Thận chung: thận trọng khi sắp kết thúc.)

Tống Tòng Tâm dự định bắt đầu từ “thận độc ”. Trưởng lão Nghi Điển đã từng nói, mặc dù khi chỉ có một mình, người ta cũng nên chú ý đến dáng vẻ, theo thời gian, lễ nghi sẽ thấm vào mọi khía cạnh của cuộc sống và trở thành một loại khí độ.

Sau khi hạ quyết tâm, Tống Tòng Tâm lại bổ sung thêm một hạng mục nữa vào thói quen hàng ngày của mình, đó là bảy ngày một lần đến Cung Anh Ninh để nghe trưởng lão Nghi Điển giảng giải lễ pháp.

Anh Ninh cung là nơi học tập của các đệ tử của tông môn, họ chú trọng “Trong ồn ào lấy tĩnh lặng, học trong im lặng”. Bởi vì những thứ được dạy đều là những kiến

thức tương đối phổ biến nên nội dung bài học của cả đệ tử nội môn và ngoại môn đều giống nhau.

Tuy nhiên, hầu hết các đệ tử sau khi gia nhập nội môn đều có sư phụ riêng dạy dỗ, hơn nữa đóng cửa học tập cũng không hiệu quả bằng ra ngoài rèn luyện nên không có nhiều đệ tử nội môn đến tham gia lớp học hàng ngày, hầu hết đều là đệ tử ngoại môn. So với lớp kiếm thuật chật kín chỗ ngồi và lần nào cũng phải trèo cửa sổ, lớp lễ pháp do trưởng lão Nghi Điển dạy giống như một mảnh đất đóng băng vùng địa cực, mỗi lần chỉ có hai ba chú mèo con.