Chương 13:

Chương 13

"Hôm nay ít việc, làm xong thì về." Hoắc Đình Chu từ trên cao nhìn xuống Thu Lam với gương mặt không có biểu cảm gì. "Bác sĩ nói cậu kéo dài mấy ngày mới phát sốt, trong người không khỏe chỗ nào sao không chịu nói với tôi?"

"Tôi..." Thu Lam phản ứng có chút chậm, phải mất một lúc lâu cậu mới trả lời: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để làm phiền anh."

Hoắc Đình Chu hừ lạnh một tiếng: “Vậy để thành như thế, tôi tới chăm sóc cậu thì không thấy phiền sao?”

Thu Lam không hiểu sao bị hắn làm cho nghẹn một chút, trong lòng cũng không có trách móc gì nhiều, cậu chỉ nghĩ tại sao Thúy Bình lại để Hoắc Đình Chu ở lại đây, còn lười biếng chạy ra ngoài, cậu thuận miệng hỏi: "Thúy Bình đâu?"

Hoắc tư lệnh đột nhiên có chút tức giận, lòng ngực giống như bị lựu đạn ném vào, vừa đau vừa cay, còn có khói bốc ra: “Ồ, mọi công sức của tôi đều vô ích phải không? Tôi sẽ lập tức gọi người đến.”

Hắn tự tay chăm sóc cậu cả nửa ngày, nhưng kết quả tên này cũng không nói được một lời cảm ơn mà chỉ nghĩ đến việc tìm người khác để chăm sóc mình, tức giận đến mức quay người muốn bỏ đi ngay lập tức.

Thu Lam không có ý như vậy, cậu nhanh chóng bước xuống giường, nắm lấy tay Hoắc Đình Chu, thấy Hoắc Đình Chu quay lại nhìn chằm chằm vào cậu, cậu lập tức buông ra, ngay lập tức kéo lấy vạt áo quân đội của đối phương, nói năng lộn xộn mà xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết... Tôi nghĩ tôi sẽ không bị ốm, anh bận như vậy, không cần phải bận tâm vào những chuyện như vậy... Anh, anh có thể đừng tức giận được không? Tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tôi..."

"Im đi." Hoắc Đình Chu lạnh lùng ngắt lời, gạt tay Thu Lam đang nắm lấy vạt áo của mình ra, ôm lấy eo cái người đang đỏ cả mắt bế lên, vừa đi đến bên cạnh giường vừa nói: "Đầu óc bị sốt đến mơ hồ, còn nóng mà dám để chân trần xuống giường, muốn bị cảm lạnh một lần nữa à?"

Thu Lam vùi đầu ngoan ngoãn nghe theo giáo huấn, đến khi Hoắc Đình Chu đặt cậu trở lại giường rồi chuẩn bị đứng lên, cậu sợ hãi mà kéo Hoắc Đình Chu lại hỏi hắn muốn đi đâu.

“Không đi đâu cả.” Hoắc Đình Chu kéo tay Thu Lam ra, tức giận mà quát cậu: “Mang đồ ăn tới cho cậu!”

Cháo và đồ ăn kèm đã được đặt vào khay, một lần là có thể bưng hết, Hoắc Đình Chu vừa bưng lên thì nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường đôi vai khẽ run run, kéo ống tay áo vội vàng lau đi nước mắt, như sợ bị hắn nhìn thấy, quả thực là muốn chọc giận đến suýt cười thành tiếng, đặt khay lên bên cạnh giường, tàn nhẫn kéo bàn tay vẫn đang cố che đậy của Thu Lam ra: “Sao lại khóc? Chỉ là nói với cậu mấy câu, còn cảm thấy bị oan sao?"

"..." Thu Lam cắn môi chớp mắt, nước mắt vừa lau đi nước mắt khác lại rơi xuống.

Cậu không lên tiếng, nhắm mắt lại và khóc như người đầy nước mắt, thật đáng thương đến mức làm cho Hoắc Đình Chu phải lại gần lâu nước mắt dỗ dành, vừa kêu cậu đừng khóc, nếu khóc nữa đồ ăn sẽ nguội.

Có lẽ vì có chút thô lỗ, giọng điệu cũng không được dịu dàng, cho nên Hoắc Đình Chu phải dỗ dành một lúc lâu cậu mới chịu bình tĩnh lại, tự bưng cháo lên uống cạn, sau đó lại cho đồ ăn vào bát, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Bình thường cậu ăn rất ít, nhưng hôm nay bụng đói hai bữa vẫn không ăn được nhiều, chỉ mới ăn một ít mà đã nói no, bị Hoắc Đình Chu dỗ dành ép buộc ăn thêm được mấy miếng nữa, nhưng thật sự là cậu không thể ăn nổi nữa, đẩy tay Hoắc Đình Chu ra và nói muốn ngủ, Hoắc Đình Chu đành miễn cưỡng buông tha cho cậu rồi bảo người hầu vào thu dọn.

Sau đó Thu Lam lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cậu cũng thức giấc mấy lần, Hoắc Đình Chu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hỏi cậu có khát không, cho cậu uống một lần thuốc rồi bế cậu đi vệ sinh, làm cho Thu Lam xấu hổ đến mức cậu muốn mặt đất nức một lỗ để cậu chui xuống, nhưng Hoắc Đình Chu lại rất thản nhiên, giải quyết xong vấn đề, hắn lại cởϊ qυầи áo của cậu ra rồi lau người cho cậu.

Chiếc khăn tắm ngâm nước nóng áp vào lưng Thu Lam, khiến cậu dán cả người vào lòng ngực Hoắc Đình Chu, Hoắc Đình Chu bị cậu cọ xát vào người đổ đầy mồ hôi, vừa nóng vừa khó chịu, cũng đành chịu đựng cho đến cuối cùng đặt người vào trong chăn, Hoắc Đình Chu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng trở về phòng của mình tắm rửa.

Hoắc Đình Chu tắm có chút lâu, lúc trở lại phòng, Thu Lan đã ngủ cuộn tròn thành một cục nhỏ trong chăn, nửa khuôn mặt bị gối chặn lại, mí mắt hơi bị sưng đỏ Hoắc Đình Châu đứng ở bên giường nhìn một lúc, khi lấy lại được tinh thần thì lại nhận ra mình vừa hôn lên mắt của Thu Lam.

...Tại sao lại muốn hôn cậu?

Hoắc Đình Chu không rõ lắm.

Vừa tự hỏi chính mình vừa cúi đầu hôn lên khóe miệng Thu Lam, sau đó vòng sang bên kia leo lên giường, và từ phía sau kéo người đang ngủ say ôm vào trong lòng ngực.

Có lẽ là bởi vì mềm lòng.

Hắn nghĩ vậy.

Khi còn nhỏ, hắn gặp một con chó hoang đang rúc dưới mái hiên trú mưa, rồi mang con vật nhỏ đó về phòng tắm rửa và cho nó ăn, ra lệnh cho người hầu chăm sóc nó mấy ngày.

Bởi vì quá đáng thương, cho nên hắn mới mềm lòng.

Huống chi lại là một người sống sờ sờ.

Sau đó, con chó hoang đã cắn cha hắn, bị cha hắn kéo ra ngoài đánh chết.

Máu chảy đầy đất, chết thật thê thảm.

Những người hầu bỏ xác nó vào bao tải và đưa đến lò đốt cùng với rác.

Thậm chí là hắn còn không có cơ hội nhìn nó lần cuối.

Hoắc Đình Chu nhắm mắt lại, ôm Thu Lam chặt hơn.

Những gì không bảo vệ được trong quá khứ, tương lai sau này sẽ không bao giờ buông tay.