Chương 12: Dịu dàng

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Thu Lam bị sặc thuốc một lúc, người thì vẫn như cũ không hề thanh tỉnh, và nhanh chóng lâm vào hôn mê.

Hoắc Đình Chu quay lại mép giường, nhìn cậu đang nằm co ro trên giường, đôi mi ướt đẫm nước mắt, vì ho khan dữ dội khiến sắc mặt càng thêm nặng nề, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Từ nhỏ hắn đã từng không chịu uống thuốc, nào giờ không phải bị cha hắn véo miệng rót thuốc vào, nhưng sao đối với tên gia hỏa này lại không có tác dụng?

Nói đến cùng thì vẫn là quá khó tính.

...Nhưng nếu khó tính thì cũng không thể không uống thuốc.

Hoắc Đình Chu bưng chén thuốc trầm ngâm suy nghĩ, từ nhiệt độ truyền đến tay hơi bỏng rát đến hơi ấm, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một biện pháp.

Trước đây trong quân đoàn huấn luyện hắn đã từng học cách sơ cứu, một trong số đó gọi là hô hấp nhân tạo, chính là dùng miệng truyền hơi thở cho một người bất tỉnh qua đường miệng. Lúc này Thu Lam bệnh nặng đến hôn mê, lại không thể uống thuốc, Hoắc Đình Chu nghĩ cũng có thể sẽ có tác dụng, vì thế duỗi tay đỡ Thu Lam ngồi dựa vào trong lòng ngực mình, sau đó quay người cho vào miệng mình một ngụm thuốc lớn.

---Humm, thật đúng là rất khó uống.

Chỉ ngậm trong miệng thôi cũng đã cảm thấy cực khổ rồi.

Hoắc Đình Chu hít một hơi thật sâu, cố nhịn không để nuốt xuống cổ họng, chạm lên đôi môi hơi hé mở của người trong lòng.

Lúc đầu Thu Lam vẫn không chịu hợp tác, nghiến răng không chịu cho vào. Hoắc Đình Chu chỉ có thể dán chặt lên đôi môi và nhẹ nhàng cọ xát, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Cho đến khi Thu Lam chịu thả lỏng khớp hàm, Hoắc Đình Chu lập tức đẩy lưỡi vào, đưa thuốc vào trong miệng Thu Lam.

Thu Lam theo bản năng giãy giụa, không ngừng ngậm cắn những thứ đang cản trở mình, trong khi bị buộc phải nuốt xuống, may mắn là người bệnh không khỏe lắm, Hoắc Đình Chu vẫn còn kiên nhẫn, nhất quyết cho cậu uống hết thuốc trong chén mới chịu ngừng lại, rồi từ từ để anh nằm xuống nghỉ ngơi.

Miệng hắn đầy vị đắng xen lẫn mùi chua xót, đại khái là bị cắn đến chảy máu, Hoắc Đình Chu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh trong phòng súc miệng. Đầu lưỡi của hắn vốn đã có chút tê dại, nhưng khi bị nước lạnh kí©h thí©ɧ, lại bắt đầu có chút đau, Hoắc Đình Chu cũng không để ý nhiều, rửa sạch xong tắt vòi nước, lau tay vào chiếc khăn treo trên kệ như thường lệ.

Nhưng chiếc khăn đã bị ướt một nửa.

Hoắc Đình Chu cau mày.

Chiếc khăn treo cạnh bồn rửa chỉ dùng để lau tay hoặc rửa mặt, khăn lau tay có lau mạnh thế nào cũng không bị ướt đến như vậy, có thể là khăn mặt... Nhưng theo ý Thúy Bình, là sáng sớm hôm nay Thu Lam bị phát sốt, không lên rửa mặt, thì làm sao khăn lông lại có thể bị ướt đến như vậy?

Hoắc Đình Chu có chút kỳ quái, cẩn thận suy nghĩ, hắn cho rằng có thể Thúy Bình đã dùng nó lau mặt cho Thu Lam, hắn đang định buông xuống nghi hoặc, nhưng mu bàn tay lại chạm vào chiếc khăn tắm lạnh treo sau cửa, như thể nó vẫn chưa khô.

Hắn nhớ tới tối qua Thu Lam đã ngủ trước khi anh về, mùi trên người cậu rõ ràng là đã tắm từ sớm, gần một ngày sao khăn vẫn khô?

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoắc Đình Chu định thần lại, cũng không suy nghĩ gì thêm, đi ra mở cửa thấy Thúy Bình đang đứng ở hành lang thì hỏi cô có chuyện gì.

Ngũ Thái Thái có uống thuốc không?

Thúy Bình ra hiệu bằng tay và lo lắng trộm nhìn vào trong.

“Uống rồi.” Hoắc Đình Chu nghiêng người cho cô vào bưng bát đi, rồi bảo cô nhờ nhà bếp nấu cháo ngao và làm vài món ăn kèm, “Hương vị có thể nhạt hơn một chút, nhưng nhất định phải có thịt và rau, sau một giờ nữa thì bưng lên."

Thúy Bình gật đầu, trước khi rời đi, cô lại hỏi Hoắc Đình Chu có muốn cô ở lại đây không, Hoắc Đình Chu nói không cần, bảo cô ở lại nhà bếp xem người hầu làm việc.

Sau khi uống thuốc, Thu Lam ngủ yên giấc hơn trước, không còn cau mày, mặt cũng không còn đỏ bừng nữa, không bao lâu thì cậu bắt đầu đổ mồ hôi. Hoắc Đình Chu giúp cậu đắp chăn mấy lần, sau đó cởϊ áσ khoác quân đội ra nằm lên giường ôm chặt lấy cậu, không cho cậu lộn xộn nữa. Kết quả là cậu vẫn không chịu nằm yên, nghiêng đầu gối chống vào ngực Hoắc Đình Chu, vẫn luôn chép chép cái miệng, không biết là mệt muốn uống nước hay là đói quá nằm mơ.

Hoắc Đình Chu bị Thu Lan làm phiền nửa ngày, nhưng lại cảm thấy buồn cười, nhìn thấy trên đầu giường có nước ấm, lấy đút cho Thu Lam một ít, sau đó nhân tiện đặt lên môi cậu một nụ hôn dài và dịu dàng.

Lúc Thúy Bình đi lên, đúng lúc Hoắc Đình Chu vừa mới thay đồ xong vì cả người đổ đầy mồ hôi, đang cài cúc áo phía trên, giấu đi hết những dấu vết ám muội dưới chiếc áo dài, không để cho Thúy Bình nhìn thấy.

Thu Lam ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì tự tỉnh dậy, chỉ là ngủ đã quá lâu có chút không muốn cử động, chờ Hoắc Đình Chu kêu Thúy Bình rời đi, cậu mới chậm rãi mà ngồi dậy, ngón tay ngơ ngác một lúc, sau đó mơ hồ nhìn về phía Hoắc Đình Chu đang đứng ở mép giường, hỏi hắn sao lại về sớm như vậy.