Chương 14:

Mặc dù thân phận của Thu Lam thấp kém, nhưng dù sao cũng chỉ mới bước sang tuổi 20, bệnh tật gì đến rồi cũng đi nhanh, sáng sớm hôm sau cơn sốt cũng đã hết.

Hoắc Đình Chu bận việc trong quân đội, không có thời gian ở nhà trông, trước khi ra ngoài còn kêu Thúy Bình và người hầu chăm sóc cho cậu thật tốt, giữa trưa hắn cũng tranh thủ thời gian có hẹn ăn trưa với Tống Khải Sanh và nói anh mỗi ngày đều đến Hoắc gia để điều trị cho Thu Lam.

Sau nửa tháng tĩnh dưỡng, Thu Lam đã hoàn toàn khỏe mạnh, cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Trước đây cậu luôn ở trong phòng, nhưng bây giờ thì thỉnh thoảng cũng ra sân tưới hoa, hát một vài đoạn nhạc, hoặc ngồi trên xích đu và ngơ ngác nhìn về nơi xa.

Không biết bệnh tình của Hoắc lão gia thế nào rồi, không biết khi nào mình mới có thể lên sân khấu hát lại... Và không biết khi nào Hoắc Đình Chu sẽ trở về.

Hoắc Đình Chu không phải là người thích nghe kịch, có khi nghe Thu Lam hát trong sân cũng không thấy khó chịu, sẽ dừng lại trước sân, đợi người hát xong một câu, sau đó mới lại gần lấy áo khoác của mình khoác lên người cậu, vừa ôm cậu bước vào phòng, vừa lạnh lùng mắng cậu, nói cậu cứ hay ra ngoài như vậy là vì muốn ốm trở lại hay sao.

Thu Lam vội vàng lắc đầu nói không, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.

Cậu biết chỉ có trẻ con khóc mới được kẹo, nhưng cậu không dám lúc nào cũng rơi nước mắt, sợ Hoắc Đình Chu nghĩ rằng mình quá yếu đuối nên chỉ có thể dùng một số chiêu trò để được Hoắc Đình Chu quan tâm nhiều hơn.

Cậu không mong Hoắc Đình Chu sẽ thích cậu, nhưng cậu lại tham lam hơi ấm Hoắc Đình Chu mang lại cho cậu, cảm giác này như được hắn quý trọng nâng niu trong vòng tay.

Cha ruột của cậu đã bán cậu để trả nợ, và nhà hát coi cậu như cây hái ra tiền.

Hoắc lão gia đã giam cậu trong phòng như một tù nhân, Thúy Bình thì muốn báo đáp ân tình cứu mạng.

Cậu chưa bao giờ nhận được một phần kho báu thuần khiết.

Hoắc Đình Chu có thể cho cậu sao?

Hoắc Đình Chu... Có thích mình một chút nào không?

"Coi chừng." Hoắc Đình Chu kéo Thu Lam lại, không để cậu đυ.ng vào tường trên đường đi, "Tôi và cậu đang nói chuyện, mà cậu suy nghĩ đi đâu vậy?"

"...Không có gì." Thu Lam bối rối định thần lại, "Anh nói sáng mai anh sẽ đến bệnh viện gặp lão gia sao?"

"Không phải gặp, tôi đến đón ông ấy xuất viện." Hoắc Đình Chu cùng cậu bước vào phòng, thấy hạ nhân bưng nước ấm đi ra đi vào đổ vào bồn tắm, thì kéo người ngồi ngồi xuống đợi "Bác sĩ nói bệnh của ông ấy đã vô phương cứu chữa, may mắn thay, còn được mấy ngày nữa, cho người nhà đưa ông ấy về nhà an dưỡng."

Thu Lam hơi sửng sốt, mở to mắt nhìn Hoắc Đình Chu: “Thật sao?”

"Cậu hỏi cái gì?" Hoắc Đình Chu tựa hồ tâm tình rất tốt, vẫn còn có kiên nhẫn mà nói chuyện với cậu, "Là chuyện cha tôi sắp chết hay là chuyện ông ấy về nhà dưỡng bệnh?"

Thật ra là Thu Lam muốn hỏi tất cả, nhưng nếu phải lựa chọn, cậu vẫn muốn hỏi câu đầu tiên hơn: “Thật sự là lão gia không thể khá hơn sao?”

“Là bác sĩ nói, tôi cũng không rõ lắm.” Hoắc Đình Chu gắp thức ăn vào bát cho cậu, cười như không cười mà trả lời: “Nói không chừng khi trở về nhà nhìn thấy tôi, ông ấy sẽ tức giận đến mức muốn nhảy nhót tung tăng cũng có.”

“Đừng nói bậy.” Thu Lam vội vàng nhỏ giọng nói: “Nhỡ bị nghe thấy thì làm sao?”

Hoắc Đình Chu không thích có người hầu đứng bên cạnh lúc ăn cơm, cho nên lúc mọi người đang bận rộn ở nơi khác, cách thật xa bàn ăn, căn bản không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

Huống chi--

"Nếu nghe được thì thế nào." Hoắc Đình Chu tùy ý nói: "Tôi chỉ nói lại sự thật thôi, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi làm?"

"..." Thu Lam ngừng đũa, nhìn hắn với vẻ mặt như muốn nói: "Tất nhiên không phải anh."

“Suy nghĩ nhiều, không phải tôi.” Hoắc Đình Chu cười nhẹ trấn an cậu, “Lão già lúc trước đã tạo ra không ít kẻ thù, còn có vài người vợ ở hậu viện đang chờ thừa kế tài sản và ra ngoài tái giá, có rất nhiều người muốn ra tay, không đến lượt tôi ”.

Hắn chỉ che giấu một số thông tin, nhắm mắt làm ngơ để đối phương ra tay, sau đó giả vờ như không biết, để cha hắn dù có đề phòng cũng không phát hiện được.

Thu Lam ừ một tiếng, rồi không hỏi nữa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hai người nằm trên giường ôm nhau nói chuyện, đều là Hoắc Đình Chu hỏi còn Thu Lam thì trả lời, chẳng hạn như sáng dậy mấy giờ, bữa trưa ăn gì, Tống Kỳ Sinh đến khi nào, sức khỏe thế nào và những chuyện vặt vãnh khác, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ Thu Lam đều trả lời cặn kẽ, cậu còn chọn một số chuyện thú vị để lén nói thêm vài lời, sợ rằng Hoắc Đình Chu sẽ chán nản, sau này sẽ không hỏi nữa.

Đôi khi cậu cũng muốn hỏi một chút về Hoắc Đình Chu làm gì trong quân đội, nhưng cậu lại cảm thấy không thích hợp, thứ nhất cậu lo lắng những bí mật liên quan không thể tiết lộ, thứ hai... Cậu chỉ là mẹ kế trên danh nghĩa của Hoắc Đình Chu và không có thân phận gì để quản này nọ.