Chương 16: Thứ mình thích phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần

Lời tựa:

Mộ sắc tứ hợp, hoa đăng sơ thượng(¹). Trên đường phố đoàn người tấp nập, vội vã không thôi, ai cũng gấp rút trên con đường của riêng mình với những bộn bề của bản thân. Ngẩng đầu ngắm những ngôi sao thưa thớt, tôi nghĩ chắc hẳn rằng chúng ta đang cùng ngắm một bầu trời đầy sao, vậy chúng ta cũng được coi là đang ngắm trăng cùng nhau đúng không nhỉ?



(¹)Mộ sắc tứ hợp, hoa đăng sơ thượng: Ý chỉ ánh sáng chạng vạng của buổi tối đã bao quanh khắp nơi, đèn cũng đã được thắp lên chiếc sáng cả thành phố





--Tô Nhan Chi

Cận Du Bạch chán nản ngồi trong phòng làm việc, lật đi lật lại đống tài liệu trên bàn. Sau đó anh lại đến bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại tấp nập dưới lầu.

Cận Du Bạch chỉ muốn làm theo ý của mình chứ không muốn nghe theo người khác. Cả ngày anh uống rượu, “thỉnh thoảng” lang thang trong hộp đêm, ôm ấp mấy em gái trong quán karaoke.

Anh không ngừng nhìn thời gian, trong lòng nghĩ chắc cũng đến giờ ăn trưa rồi nhỉ? Anh vẫn còn một chút nhớ nhung món ăn mà Tô Nhan Chi nấu.

Tiếng thông báo tin nhắn đến của Wechat vang lên, Cận Du Bạch lập tức cầm lấy ở trên bàn. Thanh thông báo màn hình khóa hiển thị: Hàng xóm thú vị gửi đến một tin nhắn.

[Hàng xóm thú vị: Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc. Tôi đã gọi đồ ăn nhanh cho anh rồi, giao đến quán cà phê ‘Kỳ Ngộ’.]

Cận Du Bạch thở dài một tiếng, trái tim đang reo hò phấn khích bỗng trở nên bình tĩnh. Anh lẩm ba lẩm bẩm nói: “Thật không đáng tin, mới chỉ chăm sóc có vài ngày thôi đó.”

Cận Du Bạch nhìn chằm chằm vào điện thoại, không trả lời ngay lập tức, cứ bơ cô ấy một lúc trước để trừng phạt đã.

Nhưng không được quá hai phút, Cận Du Bạch lại ngoan ngoãn cầm điện thoại lên trả lời: [Được thôi.]

Đồng hồ treo tường trong phòng làm việc cuối cùng cũng chỉ đến kim giờ số mười hai, Cận Du Bạch cũng chẳng còn mong đợi gì nữa. Anh nhìn bên ngoài phòng làm việc, nhân viên cũng đã ra ngoài ăn hết rồi. Cận Du Bạch cau mày, quyết định ngồi lại phòng làm việc.

“Cốc cốc cốc—”

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Cận Du Bạch lạnh nhạt nói.

Anh ung dung ngồi trên chiếc ghế xoay, không ngừng quay qua quay lại cây bút trên tay.

“Sao vậy? Hôm nay chị Tô không ăn cơm cùng anh hả?” Ôn Tinh Đàm cười hì hì tiến vào phòng làm việc, tùy tiện ngồi lên bàn làm việc.

Cận Du Bạch nhìn cậu ta một cái, giọng điệu không vui nói: “Bỏ cái mông của cậu xuống.”

Ôn Tinh Đàm nhảy từ trên bàn xuống, ngồi lên chiếc sofa ở đối diện: “Anh cũng khá chú ý đến mấy chuyện vớ vẩn này đó.”

Cận Du Bạch nhìn cậu ta, không nói nhiều lời.

“Đi, đi ăn cơm.” Ôn Tinh Đàm nói.

Cận Du Bạch nhìn cậu ta, Ôn Tinh Đàm lập tức đi đến khoác vai anh ấy: “Sao vậy? Vẫn còn ảo tưởng đến chuyện chị Tô mang đồ ăn đến văn phòng cho anh sao?”

Cận Du Bạch lườm cậu ta, thản nhiên nói: “Cậu ngậm miệng vào.”

“Được, em ngậm, em ngậm miệng là được chứ gì. Em biết anh ở phòng làm việc cảm thấy không quen, hay chiều nay đến cửa hàng thú cưng cùng em đi. Em đã giống người anh em tiêu chuẩn chưa?”

“Này, dừng lại, cậu đừng lấy đó làm lý do chính đáng. Cậu chỉ muốn muốn tôi đến cửa hàng thú cưng với cậu thôi chứ gì?" Cận Du Bạch không để lại cho Ôn Tinh Đàm chút mặt mũi nào.

Ôn Tinh Đàm than thở một hơi: “Này, bỏ qua cho người khác chỗ nào thì bỏ qua, hiểu chứ?”

Nói rồi Cận Du Bạch sải bước chân đi, Ôn Tinh Đàm cười đi theo bước chân của anh.

Ding dong—

Chuông cửa reo lên, Tô Nhan Chi xỏ dép lê chậm rãi đi đến cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy Lâm Thư Thiển mặt mày hớn hở đứng trước cửa.

"Mình tưởng cậu biết mật mã?” Tô Nhan Chi vừa nói vừa đi vào.

Lâm Thư Thiển cười rồi nói: “Người ta đang muốn tạo bất ngờ cho cậu mà."

Tô Nhan Chi đáp: “Được rồi, làm mình bất ngờ rồi đó.”

Lâm Thư Thiển chu môi, tràn đầy sức sống đi theo phía sau Tô Nhan Chi.

Tô Nhan Chi ung dung thoang thả ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Chi Chi, hôm nay nắng gắt, để mình trang điểm cho cậu tone hoa mai.” Lâm Thư Thiển xung phong nhận việc.

Tô Nhan Chi cau mày lại, giống như đang hỏi, mình thật sự có thể tin tưởng cậu không?

Lâm Thư Thiển nhìn Tô Nhan Chi, nói: “Chi Chi, nhìn ánh mặt không tin tưởng của cậu kìa. Cậu phải tin tưởng mình. Cậu đừng quên mình là gì? Mình là diễn viên đó, sau này có khi là đại minh tinh…”

Lâm Thư Thiển bắt đầu nói luyên thuyên không ngừng. Ước muốn mãnh liệt trở thành đại minh tinh của cô nổi lên, nói đến chuyện này cô có thể nói miên man không ngừng suốt ba ngày ba đêm, càng nói càng hăng.

“Được rồi, được rồi, mình tin cậu, cậu là đại minh tinh, bắt đầu đi.” Tô Nhan Chi lập tức nói.

“Này, đúng rồi, Chi Chi, cậu định mua giống chó nào vậy?” Lâm Thư Thiển dừng hành động đang làm lại, nghiêm túc hỏi.

“Bichon, mình thực sự rất thích giống đó.” Tô Nhan Chi vui vẻ nói.

Lâm Thư Thiển trầm ngâm gật đầu: "Mình đã nghĩ đến từ lâu rồi. Trong sách của cậu cũng đã nhắc qua rất nhiều lần rồi.”

Tô Nhan Chi nghiêng đầu, nói: “Thứ mình thích đương nhiên phải nhắc đi nhắc lại rồi.”

Giống như khi thích một món ăn, bạn sẽ mua đi mua lại chỉ món đó. Hay thích thứ gì đó cũng vậy, bạn sẽ nhắc đi nhắc lại về nó nhiều lần.

“Ừm, mình cũng khá đồng ý với câu đó.” Lâm Thư Thiển đồng ý gật đầu.

Tô Nhan Chi mở điện thoại lên nhìn thời gian, nói: “Đại minh tinh, lúc nói chuyện cũng đừng quên việc chính chứ.”

“Được rồi được rồi, tôi xin tuân lệnh.” Lâm Thư Thiển ngay tức khắc cầm lấy cọ trang điểm.

‘Thanh thần liêm mạc quyển khinh sương, a thủ thí mai trang.’3

-Tống- Âu Dương Tu《Tố Trung Tình》

(‘Thanh thần liêm mạc quyển khinh sương, a thủ thí mai trang.’3: dịch nghĩa ‘Sáng sớm tinh mơ kéo rèm còn đọng lớp sương mỏng, đưa tay trang điểm kiểu màu hoa mai’.)

“Hay là vẽ thêm hai đóa hoa mai.” Lâm Thư Thiển nhìn Tô Nhan Chi trong gương hỏi.

“Thôi đừng, thế thì lố quá.” Tô Nhan Chi lập tức đứng dậy.

Lâm Thư Thiển bỏ bút kẻ mắt xuống, tay cầm mυ"ŧ trang điểm dặm lớp phấn phủ, chăm chú nhìn Tô Nhan Chi, nói: “Xong rồi, Tô Nhan Chi nhà chúng ta thật xinh đẹp, như thế nào cũng đẹp.”

Tô Nhan Chi bất lực lắc đầu, Lâm Thư Thiển lần nào cũng dùng đúng câu đó để khen cô.

“Đi thôi đi thôi, xuất phát.” Tô Nhan Chi thúc giục.

“Nhìn cậu vội chưa kìa, đi thôi.” Lâm Thư Thiển đi theo sau, nhẹ nhàng đóng cửa đi ngay theo sau Tô Nhan Chi.

“Chi Chi, con chó đi lạc đó đâu rồi?” Lâm Thư Thiển đi xuống đến công viên dưới lầu liền nhìn đông nhìn tây.

“Hả?” Tô Nhan Chi có chút hoài nghi.

Lâm Thư Thiển cau mày

.

“Con chó đi lạc mà hôm qua cậu cho ăn đó?” Lâm Thư Thiển nhắc nhở.

“À... cái đó... bây giờ không biết nó đi đâu rồi?” Tô Nhan Chi gãi đầu đáp.

“Gặp chuyện lạ thường ắt có quỷ, lắp ba lắp bắp chắc chắn có vấn đề.” Lâm Thư Thiển nhìn chằm chằm Tô Nhan Chi nói.

“Âyda không có, đi thôi đi thôi, đi mua chó thôi.” Tô Nhan Chi lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Thư Thiển.

Khuôn mặt Lâm Thư Thiển vẫn còn ngờ vực nhìn Tô Nhan Chi, Tô Nhan Chi cười một cái: “Đi nào đi nào, lát nữa bao cậu uống trà sữa.”

Lâm Thư Thiển thở dài, bĩu môi rồi nói: “Trà sữa và mình không còn duyên phận rồi.”

“Sao vậy? Cậu không có thời gian.” Tô Nhan Chi cau mày hỏi.

“Để mình nói trước đã, lần này mình không đi quán karaoke, cũng không phải đi đến quán bar mà là có một bộ phim cần quay.” Lâm Thư Thiển nói chuyện với giọng điệu có chút đắc ý.

“Không phải quay phim xong rồi hay sao?”

“Mình vừa nhận một vai thế thân.” Lâm Thư Thiển cười nói.

Nghe Lâm Thư Thiển nói diễn thế thân, trong lòng Tô Nhan Chi không có cách nào có thể diễn tả hết bằng lời. Mỗi lần Lâm Thư Thiển đi diễn thế thân, lúc trở về trên người toàn là những vết thương. Tô Nhan Chi rất đau lòng cho cô ấy nhưng lại không có cách nào ngăn cản cô ấy.

“Thế thân sao? Quay phân đoạn nào vậy?” Tâm trạng của Tô Nhan Chi có chút trùng xuống.

Lâm Thư Thiển để ý đến tâm trạng của Tô Nhan Chi đã thay đổi, lập tức nói: “Chi Chi, cậu yên tâm đi, dù sao việc này cũng nắm trong lòng bàn tay, chỉ là chuyện nhỏ với mình mà thôi.”

Tô Nhan Chi nhìn Lâm Thư Thiển không nói gì.

“Được rồi được rồi, đi mua chó con.”

Tô Nhan Chi thở dài.

“Mình biết có một cửa hàng thú cưng, ở đó có rất nhiều giống chó.” Lâm Thư Thiển nói với Tô Nhan Chi.

“Vậy cậu dẫn đường đi.” Tô Nhan Chi nhướn mày.

Lâm Thư Thiển lập tức kéo Tô Nhan Chi đi. Đi được một lúc tầm hơn mười phút đồng hồ, bọn họ dừng lại ở trước cửa một cửa hàng thú cưng.

Tô Nhan Chi ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu ‘Ngôi nhà ấm áp’, sau đó không kìm nổi gật đầu, cái tên này xem ra thật sự rất ấm áp.

"Đây rồi.” Lâm Thư Thiển nhìn Tô Nhan Chi, sau đó kéo cô vào bên trong cửa hàng thú cưng.

“Hai cô muốn mua gì ạ?" Ông chủ nhiệt tình đến hỏi.

“Cửa hàng của các anh có bán Bichon không?” Lâm Thư Thiển nhìn Tô Nhan Chi sau đó quay ra hỏi ông chủ.

“Có ạ có ạ, hai cô đến thật đúng lúc. Vừa hay vẫn còn hai con, hai cô mua hai con luôn chứ? Chúng nó là một đôi.”

Ông chủ cười vui vẻ nói.

“Chúng tôi muốn mua một con.” Lâm Thư Thiển nhìn ông chủ, có chút khó xử nói.

“Được thôi, cũng không làm khó hai cô nữa. Vậy hai cô có thể để lại phương thức liên lạc, sau này nếu có gặp khách hàng khác mua nó, hai người có thể liên hệ với nhau, cho chúng nó gặp mặt.” Ông chủ nói.

“Vâng.” Tô Nhan Chi gật đầu: “Vậy làm phiền anh đưa chúng tôi đi gặp chó con ạ.”

“Được ạ.” Ông chủ dẫn bọn họ đi.

“Wow, dễ thương quá đi mất.” Lâm Thư Thiển thốt liên.

“Nó... có dễ thương bằng cậu không?” Tô Nhan Chi mỉm cười.

“Chi Chi, đừng trêu mình nữa mà.” Lâm Thư Thiển giả vờ tức giận.

Tô Nhan Chi nhìn cô ấy, làm dáng lè lưỡi.

“Ông chủ, chú chó Bichon này bao nhiêu tiền?" Tô Nhan Chi quay người lại hỏi ông chủ.

“Con Bichon này, ngoại hình cực kỳ đẹp, 2500 tệ4 một con.” Ông chủ bế con Bichon đến trước mặt Tô Nhan Chi để cô quan sát gần hơn.

(2500 tệ4: xấp xỉ 8 triệu rưỡi VND)

“Vâng, ông chủ, tôi mua chú chó này.” Tô Nhan Chi nhìn chú chó trước mặt nói.

“Vâng, ở đây chúng tôi cũng bán thức ăn cho chó. Cửa hàng chúng tôi có đủ tất cả.” Ông chủ cười không khép được miệng nói.

“Vậy lấy luôn đi ạ.” Tô Nhan Chi mỉm cười nói.

Ông chủ tìm cho chú Bichon một chiếc chuồng, kèm theo cho nó cả thức ăn, sau đó đưa chúng cho Tô Nhan Chi.

Chó con cũng đã mua xong rồi, Tô Nhan Chi bọn họ vui vẻ trở về nhà: “Nó thật sự đáng yêu quá đi mất.” Lâm Thư Thiển lại trầm trồ một lần nữa.

“Cậu đã khen nó cả đường đi rồi.” Tô Nhan Chi cười nói.

“Này, thì có làm sao. Nó thật sự rất biết cách thu hút người khác mà.” Lâm Thư Thiển than thở, giả vờ tỏ ra có chút bất lực.

Tô Nhan Chi lắc đầu.

Khi dừng đèn đỏ ở ngã rẽ phía trước: “Chi Chi, mình không cùng cậu về được rồi, mình phải đến phim trường để quay. Lúc nào có thời gian mình sẽ đến thăm nó sau nha.”

Lâm Thư Thiển nói xong còn nựng cằm chú Bichon.

“Sao cậu đổi phe nhanh thế?” Tô Nhan Chi khịt mũi nói.

“Thăn cậu, tiện thể thăm nó.” Lâm Thư Thiển cười thay đổi cách dùng từ.

“Vậy còn nghe được.” Tô Nhan Chi nói.

“Ừm, về đi nha.” Lâm Thư Thiển vẫy tay nói.

“Ừm, chúc cậu quay phim thành công.” Tô Nhan Chi mỉm cười.

Đến đèn xanh, Lâm Thư Thiển đi bộ qua phía đèn đỏ bên kia, Tô Nhan Chi ôm thành viên mới của gia đình trở về nhà.

“Cuối cùng là ăn cái gì?” Cận Du Bạch mất bình tĩnh hỏi.

“Đại thiếu gia, chúng ta đã đi đi lại lại trên đường này rất nhiều lần rồi, rốt cuộc ăn gì em phải hỏi anh mới đúng?” Ôn Tinh Đàm bất lực lắc đầu.

Cận Du Bạch chán ghét giây phút này, chán ghét nơi này, đi cả một vòng vẫn chưa ăn gì.

Anh nhếch mép, người kén chọn thật sự hình như là bản thân anh. Nhưng anh có thể làm được gì đây? Anh luôn cảm thấy những món ăn đó không ngon bằng đồ ăn của Tô Nhan Chi nấu.

“Vậy thì... chọn đại một quán đi.” Cận Du Bạch gãi gáy, không biết phải nói làm sao.

“Anh mau quyết định đi, chỉ nói một lời thôi, không được hối hận.” Ôn Tinh Đàm bị Cận Du Bạch hành đến mức sức lực kiệt quệ luôn rồi. Anh ấy chỉ muốn ăn một bữa trưa ngon lành thôi mà.