Chương 17: Chỉ Chỉ và Tiểu Bạch

Lời tựa:



Tuế duật vân mộ, nhật nguyệt kì trừ(¹). Tôi nguyện một lòng chờ em từ sáng đến đêm, từ năm này qua năm khác. Tình cảm tôi dành cho em không phải vì một khoảnh khắc thấy đẹp mà nổi tình ý mà đó là sự rung động mãi mãi trường tồn. Tôi sẽ yêu em, mãi mãi yêu em, bất kể qua bao năm tháng, đều sẽ yêu em như phút ban đầu.



(Tuế duật vân mộ, nhật nguyệt kì trừ(¹): Dịch nghĩa ‘Một năm đã kết thúc, ngày tháng cũng dần trôi qua’.)



--Cận Du Bạch

“Vậy thì quán này đi.” Cận Du Bạch chỉ bừa một quán cơm.

Ôn Tinh Đàm nhìn rồi nói: “Vậy thì quán đó vậy.” Nói xong liền kéo Cận Du Bạch vào bên trong quán cơm, chỉ lo sợ anh lại đổi ý lần nữa.

“Cậu chủ, gọi món đi.” Ôn Tinh Đàm nói.

Mọi sự quyết định đều giao cho Cận Du Bạch. Để anh tự gọi, nếu không lát nữa anh không thích thì rất phiền phức.

Cận Du Bạch thở dài, bất đắc dĩ cầm thực đơn món ăn trên bàn lên, nói: “Miến thịt hầm nhừ, sườn xào chua ngọt, gà Cung Bảo(²).”

(Gà Cung Bảo(²): món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc.)

Nhân viên phục vụ nhìn Ôn Tinh Đàm, Ôn Tinh Đàm đưa tay ra hiệu: "Những món anh ấy gọi là được rồi.”

“Vâng thưa ngài, xin chờ một lát.” Nhân viên phục vụ kính cẩn nói.

Món ăn được bưng lên bàn, Cận Du Bạch chưa ăn được mấy miếng đã bỏ đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực nhìn Ôn Tinh Đàm.

“Anh ăn đi? Nhìn em làm gì.” Ôn Tinh Đàm bị Cận Du Bạch nhìn chằm chằm nên cũng không dám ăn.

“Không ăn nữa, không ngon miệng.” Cận Du Bạch lắc đầu nói.

Ôn Tinh Đàm nhếch mép cười: "Ăn cơm cùng em thì không ngon miệng, ăn cùng chị Tô thì ngược lại nóng lòng không yên chứ gì?”

“Nói luyên thuyên gì vậy?” Cận Du Bạch nhếch miệng nói.

Nói luyên thuyên sự thật gì vậy? Ôn Tinh Đàm thầm thay anh bổ sung thêm.

“Được rồi, được rồi. Không phải đi cửa hàng thú cưng sao?” Cận Du Bạch lập tức đổi chủ đề.

Ôn Tinh Đàm bỏ đũa xuống, chu môi nói: “Sao giờ lại hăng hái vậy?”

Cận Du Bạch nhìn Ôn Tinh Đàm, mỗi người một việc đi ra khỏi quán ăn.

Ôn Tinh Đàm lập tức đi đến quầy thanh toán rồi đi theo sau Cận Du Bạch.

Tô Nhan Chi mang thành viên mới về nhà, vừa mới mở cửa ra đã thấy Lục Tinh Dữu gọi đến.

“Sao vậy Tinh Dữu?” Tô Nhan Chi một tay ôm con chó một tay nghe điện thoại.

“Chi Chi, cậu không đến công ty làm việc thật à?” Lục Tinh Dữu ở đầu dây bên kia nhẹ giọng hỏi.

“Không phải công ty không bắt buộc điều đó sao? Nếu thế thì mình có thể làm việc ở nhà, vậy mình không cần phải đến công ty nữa.” Tô Nhan Chi nói.

“Được thôi. Chi Chi, mình nói cho cậu nghe cái này, hôm nay ở công ty có biến lớn.” Từ giọng điệu của Lục Tinh Dữu có thể ngửi thấy đâu đó mùi hóng hớt.

“Biến lớn gì vậy?” Tô Nhan Chi rất phối hợp hỏi.

“Giám đốc Tiểu Cận quay lại rồi.” Lục Tinh Dữu để điện thoại gần lên miệng, nhỏ giọng nói.

“Giám đốc Tiểu Cận?”

“Đúng vậy, Chi Chi, cậu quên rồi sao? Lúc trước mình có nói với cậu về tên giám đốc kì quái đó.”

“À, mình nhớ ra rồi.” Tô Nhan Chi bỗng nhiên sực nhớ ra.

“Chi Chi, chỉ là cậu không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó thôi. Giám đốc Tiểu Cận ngỗ nghịch đó quay về, thu hút hàng ngàn thiếu nữ. Mình nói cậu nghe, giám đốc Tiểu Cận đó thật sự rất đẹp trai.” Lục Tinh Dữu nói.

"Có đẹp trai bằng tên hàng xóm điên khùng kia không? Nam chính mình cẩn thận lựa chọn chắc chắn hơn một chút." Tô Nhan Chi nghĩ thầm trong bụng.

“Mình có ảnh, cậu có muốn chiêm ngưỡng cái đẹp chút không?” Lục Tinh Dữu hỏi.

Chiêm ngưỡng cái đẹp? Cụm từ ‘chiêm ngưỡng cái đẹp’ có thể dùng như thế được sao?

Tô Nhan Chi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, mình cũng không hứng thú lắm. Gần đây mình đang lựa chọn nam chính cho sách mới. Nhìn bề ngoài cũng không tệ, cậu có muốn xem ảnh không.”

“Mình cũng... không mấy hứng thú.” Lục Tinh Dữu hình như có chút ý giận hờn trong lời nói.

“Vừa rồi anh nghe thấy Tinh Dữu nhà chúng ta khen chàng trai khác đẹp trai hả?” Bên trong điện thoại đột nhiên xuất hiện giọng nói của Giang Thần Dã.

“Cũng… không quá đẹp. Trong tim của em, A Dã nhà chúng ta đẹp trai nhất, không ai địch nổi.” Lục Tinh Dữu tràn đầy khát vọng sinh tồn.

“Ồ, thật sao?” Giang Thần Dã từ từ tiến lại gần Lục Tinh Dữu.

“Em thề đó.” Lục Tinh Dữu lập tức nói.

“Người này cần trừng phạt một chút.” Giang Thần Dã nhếch mép.

Lục Tinh Dữu: Ư~~

Tô Nhan Chi chống tay lên trán dứt khoát tắt điện thoại, lần nào cũng phát cơm chó qua điện thoại.

[Tô Nhan Chi: Lần sau gọi điện thoại mà còn phát phát cơm chó mình block thẳng tay nhá.]

Giang Thần Dã nhẹ nhàng cắn môi Lục Tinh Dữu vài cái: "Đây chỉ là sự trừng phạt nhỏ, nếu như lần sau anh còn nghe thấy bà xã khen người đàn ông khác đẹp trai... vậy thì...”

Giang Thần Dã nói rồi nói rồi lại càng tiến gần Lục Tinh Dữu.

Lục Tinh Dữu nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra, nói: “Bảo đảm không có lần sau.”

Giang Thần Dã mỉm cười, Lục Tinh Dữu chỉ vào điện thoại: "Vẫn còn đang gọi điện đó?”

Giang Thần Dã nhìn chằm chằm, cười nói: “Tắt lâu rồi.”

Nói rồi Giang Thần Dã càng tiến lại gần hơn.

“Mẹ ơi... mẹ ơi...”

Giang Lộc Minh lấy tay dụi mắt, đứng ở cửa phòng ngủ.

Lục Tinh Dữu nhìn Giang Lộc Minh nói: “Con trai dậy rồi hả.”

Giang Thần Dã thở dài, đi đến bế Giang Lộc Minh lên.

Lục Tinh Dữu nhìn điện thoại sau đó trả lời: [Đừng Chi Chi, mình cảm thấy giám đốc Tiểu Cận kia thật sự không tồi. Cậu lại là con át chủ bài của công ty Văn hóa Cận Ngôn, hay là mình làm mối cho hai người, nhất định là một đôi trai tài gái sắc.]

[Tô Nhan Chi: Cậu đừng có mà lung tung.]

[Tô Nhan Chi: Cậu với Giang Thần Dã hôn nhau cũng khá lâu đó.]

Lục Tinh Dữu nhìn Giang Thần Dã đang dỗ con ở bên cạnh, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên.

[Lục Tinh Dữu: Không nói nữa, mình có chút chuyện.]

Lục Tinh Dữu chỉ muốn mau chóng rút lui trước, suy nghĩ thâm sâu của Tô Nhan Chi mà bắt đầu thì không ai đấu nổi.

Tô Nhan Chi mỉm cười, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục đi xem chú Bichon của mình.

“Chúng ta đi đâu?” Cận Du Bạch đứng trước cửa quán ăn hỏi Ôn Tinh Đàm.

Ôn Tinh Đàm đi đến khoác vai của Cận Du Bạch, nói: “Sáng nay chúng ta nói rồi mà nhỉ? Đi đến cửa hàng thú cưng.”

“Biết rồi, cậu dẫn đường đi.” Cận Du Bạch cau mày, mặt không biến sắc bỏ tay của Ôn Tinh Đàm trên vai mình xuống.

“Vâng ạ.” Ôn Tinh Đàm đưa Cận Du Bạch đi đến cửa hàng thú cưng.

“Ngôi Nhà Ấm Áp.” Cận Du Bạch ngẩng lên nhìn tấm biển hiệu, sau đó lẩm bẩm trong miệng.

“Em tra trên mạng rồi, cửa hàng thú cưng này là cửa hàng có nhiều loại chó nhất.’ Ôn Tinh Đàm cười nói, trong ngữ điện ẩn chứa một chút vẻ đắc ý.

“Cậu muốn mua thú cưng?” Cận Du Bạch nhướn mày hỏi.

Lẽ nào bản thân vô duyên vô cớ trở thành công cụ.

“Không phải em, là công ty, ekip đoàn phim cần.” Ôn Tinh Đàm nói.

Cận Du Bạch nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, hỏi: “Đã quay đến chương mười chín rồi sao?”

Ôn Tinh Đàm lắc đầu: "Xem ra quyển sách này anh đã thuộc làu như cháo chảy rồi nhỉ? Đến cả việc chương thứ bao nhiêu cũng nhớ rất rõ.”

Cận Du Bạch lại nhếch mép, hai tay khoanh trước ngực đi vào cửa hàng thú cưng.

Ôn Tinh Đàm nở nụ cười, cũng lập tức cùng đi vào bên trong.

“Ông chủ, ở đây có chó sục Westie3 không?” Ôn Tinh Đàm hỏi.

(Chó sục Westie3: Tên đầy đủ chó sục trắng Tây Nguyên- West highland white terrier.)

“Có ạ có ạ, còn rất nhiều con.” Ông chủ cười khúc khích nói.

Cận Du Bạch cau mày, nói: “Cô ấy viết là chó Bichon.”

“Bichon dễ có ngấn mắt, Westie cũng không tồi mà. Em mua. Quay xong phim đợi nó hoàn thành sứ mệnh, em sẽ mang nó về nhà.” Ôn Tinh Đàm nói.

“Không được.” Cận Du Bạch lạnh lùng đáp.

“Ông chủ, có Bichon không?” Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch. Anh ấy biết tính cách Cận Du Bạch ngang ngược, anh ấy nói không được. Cho dù nói hết lời vẫn không được.

“Thật tiếc quá, Bichon chỉ còn đúng một con mà thôi.” Ông chủ gãi đầu, có chút khó xử nói.

“Vậy thì lấy con đó đi, tôi mua, đợi nó quay phim xong tôi sẽ mang về nhà nuôi.” Cận Du Bạch nhìn Ôn Tinh Đàm.

“Không phải chứ Du Bạch? Tính cách ngang ngược của anh nên sửa đi, anh dị ứng với lông chó, anh nuôi kiểu gì.” Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch nói.

“Yên tâm đi Tinh Đàm.” Cận Du Bạch lãnh đạm nói.

Ôn Tinh Đàm nhếch mép, không nói lời nào.

“Là chú Bichon này. Sáng sớm hôm nay sáng sớm có hai cô gái đến mua một con. Thật ra hai chúng nó là một đôi. Vậy nên hai anh, nếu như hai anh thật sự định mua chú chó này thì có thể liên lạc với hai cô gái đó, để cho hai chúng nó thường xuyên gặp mặt nhau.” Ông chủ nói liên hồi.

Cận Du Bạch không nghe lọt tai một từ nào. Bất kể ông chủ có nói gì, anh ấy cũng sẽ nhất định mua chú Bichon này.

“Này, đây là phương thức liên lạc của cô gái đó.” Ông chủ cửa hàng thú cưng đưa cho Cận Du Bạch một tờ giấy, bên trên có viết số điện thoại.

Cận Du Bạch mặt cứng đờ cầm tờ giấy: "Ông chủ, phiền ông liên hệ với cô gái kia một lát.” Ôn Tinh Đàm vội giải thích.

Cận Du Bạch có hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào số điện thoại viết trên đó, tại sao lại cảm thấy rất quen mắt nhỉ?

“Cậu gọi đi.” Cận Du Bạch đưa tờ giấy cho Ôn Tinh Đàm.

Ôn Tinh Đàm cũng không nói nổi, chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi.

Chó là của Cận Du Bạch, đáng lẽ ra nên là anh ấy gọi. Bời vì Ôn Tinh Đàm đã bật loa ngoài, như vậy nếu đối phương nói gì, Cận Du Bạch cũng có thể nghe thấy.

“Xin chào!”

Tô Nhan Chi chậm rãi nghe điện thoại.

Cận Du Bạch cau mày. Số điện thoại rất quen, đến cả giọng nói cũng rất quen.

“Xin chào, cho hỏi có phải sáng nay cô mua một chú chó Bichon ở ‘Ngôi Nhà Ấm Áp’ không?” Ôn Tinh Đàm chú ý đến biểu cảm của Cận Du Bạch.

“Đúng vậy, anh là người mua con còn lại sao?” Tô Nhan Chi lập tức hỏi.

“Bạn tôi là người mua con còn lại. Bây giờ cô đang ở đâu? Có tiện gặp mặt không?” Ôn Tinh Đàm hỏi, anh ấy nghĩ Cận Du Bạch cũng rất muốn gặp vị khách hàng tựa như quen biết này.

“Tiện gặp, bây giờ tôi đang đi dạo ở công viên Hoa Anh Đào đường Phong Tình.” Tô Nhan Chi nói.

“Trùng hợp quá, tôi cũng vừa hay cần đi đến đó. Vậy chúng ta gặp nhau ở công viên nha.” Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch, bắt gặp vẻ ngạc nhiên và hóng hớt của anh.

Thật ra Cận Du Bạch đã sớm nhận ra giọng nói, anh chỉ cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu. Rất nhiều cửa hàng thú cưng như vậy, rất nhiều loại chó như vậy, bọn họ lại có thể có mối duyên như thế.

Lúc bọn họ đến công viên Hoa Anh Đào đường Phong Tình, Tô Nhan Chi đã dắt chú Bichon đợi bọn họ.

Ôn Tinh Đàm và Cận Du Bạch dần dần đi đến chỗ của Tô Nhan Chi: "Ôi vãi, đó không phải là chị Tô sao?” Ôn Tinh Đàm chỉ vào Tô Nhan Chi, không thể tưởng tượng nổi nói.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngại ngùng. Ôn Tinh Đàm lập tức bỏ Chỉ Chỉ xuống, nói: “Ông chủ nói hai con chó này một đôi.”

“Ừm, đúng vậy.” Tô Nhan Chi mỉm cười gật đầu: "Chỉ Chỉ nhà hai người và chú chó nhà tôi thực sự là một đôi.”

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch cười nói: “Chú chó này của nhà tôi, tên... Tiểu Bạch.”