Chương 28: Bóng ma

Ngồi im lặng nhìn nhau, hai mươi phút sau hamburger được giao đến. Thấy Bobby ăn uống rất tao nhã, Lương Tập liền thắc mắc: "Tính cách kiêu ngạo, coi thường thức ăn ven đường, hơn nữa còn rất nhiều thời gian, tại sao anh không gọi đồ ăn mà mình thích?"

Bobby giả vờ thần bí: "Bởi vì nếu tôi rời đi, cậu sẽ không thể nhìn thấy ma.. Món burger này rất ngon, hương vị đậm đà hơn những loại burger tôi thường ăn."

Lương Tập trả lời: "Đó là bởi vì anh đang đói."

Bobby: "Làm sao cậu biết?"

Lương Tập: "Nếu anh không đói, làm sao anh có thể để tôi gọi đồ ăn giúp anh?" Anh ta đang xúc phạm nghề nghiệp của anh hay nhân cách của chính anh ta?

Bobby nhìn Lương Tập, nhẹ giọng khẳng định: "Nói cũng có lý, dù sao cậu cũng là thám tử mà."

Lương Tập cũng không phải người xấu, tùy ý nói: "Anh làm nhà ngoại cảm cũng rất thú vị." Tuy không biết thú vị chỗ nào.

Nhưng Bobby không trả lời câu hỏi mà lại suy nghĩ về nó. Sau khi ăn burger xong, Bobby nói: "Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật."

Lương Tập nói, "Anh không cần phải nói gì cả."

Bobby nói: "Thực ra, tôi không thể giao tiếp với ma."

Lương Tập khó có thể tin hỏi: "Thật sao?"

Bobby không thể chịu đựng được nữa liền giơ ngón tay giữa lên, cảm thấy chưa thỏa mãn, anh ta đặt lon Coca đang cầm trong tay xuống, giơ thêm một ngón giữa tay còn lại. Lương Tập không thèm để ý, những từ chửi người anh đã dùng hết rồi, Giờ chửi lại thì có vẻ như vốn từ của anh rất nghèo nàn.

Lương Tập không phản ứng gì khiến Bobby rất xấu hổ, anh ta lặng lẽ khép ngón giữa lại, nói: "Từ cấp hai đến nay, tôi đã đến cả trăm ngôi nhà ma được đồn đại trên mạng, nhưng chưa bao giờ thấy con ma nào."

Lương Tập hỏi: "Cái gì? Ma không muốn gặp anh?"

Bobby xua tay, không muốn nói chuyện với Lương Tập, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ lớn để đi tiểu. Sau khi xong việc ra khỏi phòng, mới đến cửa phòng thì Lương Tập ở một bên cửa xông ra: "Hù."

Bobby nhảy cao ba thước, vô cùng tức giận, Lường Tập lập tức bỏ chạy, Bobby đuổi theo anh đến sảnh lớn. Lương Tập vội vàng nói: "Chết tiệt! Tôi chỉ muốn xem anh có sợ ma không."

Bobby oán hận nhìn Lương Tập, hắn biết mình đánh nhau sẽ bị thiệt nên nghiến răng nói: "Tôi không sợ ma, tôi chỉ sợ người."

Hai người trở lại chỗ ngồi, Bobby dựa lưng vào túi ngủ, Lương Tập trực tiếp ngồi trên sàn gỗ. Ngồi một lúc, Lương Tập đứng dậy nói: "Tôi sẽ đến cửa hàng gần đây để mua một chiếc đệm."

Bobby vội vàng nói: "Không được, cậu rời khỏi nhà có thể khiến ma không xuất hiện."

Lương Tập đã có suy luận nhất định về ngôi nhà ma. Anh đã ghép tất cả các manh mối lại với nhau, nhưng vẫn còn một chút nghi vấn. Giờ anh chỉ cần gặp và nói chuyện với Lily đề hoàn thành mảnh ghép còn thiếu. Qua đó có thể xác nhận do Lily có vấn đề tâm thần hay thực sự có kẻ đột nhập. Nhưng nghe Bobby nói, Lương Tập không hiểu tại sao Bobby lại chắc chắn rằng ngôi nhà này vào ban đêm sẽ có ma. Bởi vì bất kể là có kẻ đột nhập hay Lily có vấn đề về thần kinh, theo suy luận của anh thì tối nay không thể nào có ma xuất hiện được.

Theo đánh giá Bobby là người có tính cách rất kiêu ngạo, vì vậy nếu anh ta khắng định có thể nhìn thấy ma, anh ta sẽ không nói dối. Nghĩ đến trải nghiệm trăm lần sống trong nhà ma, Lương Tập cảm thấy hơi lo lắng.

Lương Tập hỏi: "Hỏi thật anh đã bao giờ nhìn thấy ma chưa?"

Bobby không lập tức trả lời Lương Tập, hỏi: "Cậu tin tôi sao?"

Lương Tập lắc đầu.

Bobby không ngoài ý nghĩ: "Không ai tin tôi. Mười tuổi khi ông tôi qua đời. Vào đêm trước đám tang tôi đã gặp ông. Ông nói với tôi mục sư bị ốm và không thể chủ trì tang lễ của ông vào ngày mai. Tôi liền liên lạc với một mục sư khác. Sau khi tôi gọi xong cho mục sư, ông mỉm cười và biến mất. Ngày hôm sau mục sư thật sự đã bị ốm và không thể dậy nổi. May mắn thay, một mục sư khác đã đến chủ trì tang lễ."

Lương Tập: "Thật đáng tiếc, sao anh không hỏi ông ấy?"

Bobby hỏi, "Hỏi cái gì?"

Lương Tập: "Sổ xố."

"Chết tiệt." Bobby ném chiếc cốc rỗng về phía Lương Tập. Bobby vô cùng u sầu nói: "Không ai tin tưởng tôi, thậm chí còn hỏi tôi có sốt cao không, còn yêu cầu tôi chụp cộng hưởng từ não.."

Lương Tập đứng dậy đi vào phòng tắm: "Đi tiểu."

Bobby gầm gừ: "Cậu có phép lịch sự cơ bản không? Cậu không thể đợi tôi nói xong sao?"

Lương Tập: "Tôi sợ tè ra quần."

Lương Tập vào phòng tắm, đi tiểu, rửa tay đi tới cạnh cửa thì dừng lại: "Khi tôi sợ hãi, tôi sẽ vô thức tung ra một cú đấm."

"Hehe." Bobby cười khan rồi đi khỏi cạnh cửa.

Lương Tập không có khả năng thiên nhãn, nên không biết có người ở sau cửa. Anh chỉ lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ của tiểu nhân nên tuỳ tiện nói một câu.

* * *

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cơn mưa đêm ập đến như dự đoán, chỉ còn lại hành lang và sảnh tầng hai có ánh đèn. Bobby chui vào túi ngủ, ngủ một giấc ngon lành, Lương Tập thản nhiên nằm xuống sàn gỗ nghỉ ngơi.

Sáng sớm tiếng chuông của nhà thờ cổ kính phía xa vang lên, Bobby lập tức chui ra khỏi túi ngủ, liếc nhìn Lương Tập. Lương Tập mở mắt nhìn, Bobby làm động tác im lặng, hai người dựa lưng vào tường yên lặng chờ đợi.

"Két!" Mười phút sau, từ dưới lầu truyền đến tiếng gỗ đè xuống, Lương Tập trong lòng run lên. Tầng một không có sàn gỗ, tầng hai và tầng ba đều là sàn gỗ. Âm thanh rõ ràng là phát ra từ tầng dưới, khả năng duy nhất là cầu thang gỗ, có thứ gì đó bước lên cầu thang gỗ và phát ra âm thanh. Tuy nhiên, không thể loại trừ hiện tượng co giãn vì nhiệt khiến cầu thang gỗ phát ra tiếng.

Một trận gió đêm thổi vào sảnh tầng hai, Lương Tập nhìn Bobby rồi chỉ vào cửa sổ: Anh mở cửa sổ à?

Bobby chậm rãi lắc đầu, đứng lên vươn đầu nhìn hành lang một chút, lập tức rụt trở lại: "Có người đang đến."

Lương Tập hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được không?"

Bobby cười lạnh một tiếng, "Cậu cảm thấy bọn chúng sẽ sợ chúng ta sao?"

Lương Tập đi đến bên Bobby, lấy hết dũng khí nhìn về phía hành lang, thấy cửa sổ ở cuối hành lang đang mở. Lương Tập giật mình vì cửa sổ đang đóng khi anh đi vệ sinh lúc mười một giờ. Từ mười một giờ, Bobby không rời khỏi sảnh tầng hai. Khả năng duy nhất là ai đó đã mở cửa sổ bằng một vật cán dài.

Bobby trông có vẻ nghiêm túc, từ trong túi lấy ra bát quái làm bằng gỗ, tay nghề làm rất kém. Cầm bát quái trong tay, Bobby chậm rãi đi đến cửa sổ hành lang và treo lên chiếc đinh bên cạnh cửa sổ. Quay người đi về phía sảnh, Bobby nói: "Tôi đã phong tỏa đường thoát của bọn chúng."

Khi Bobby quay trở lại sảnh, có một tiếng bịch truyền đến, giống như ai đó bước lên cầu thang gỗ, hoặc thứ gì đó rơi xuống cầu thang gỗ. Lương Tập có thể chắc chắn trăm phần trăm đó chắc chắn không phải là âm thanh có thể tạo ra do sự giãn nở và co lại vì nhiệt.

Những người dũng cảm là bất khả chiến bại! Lương Tập chạy xuống lầu, khi đến tầng một, anh bật đèn theo vị trí mình đã nhớ. Căn phòng khách nhỏ ở tầng một trống trơn. Lương Tập liếc nhìn lên lầu, Bobby lắc đầu, biểu thị rằng anh ta không muốn đi xuống.

Không thể, không thể có ma. Lương Tập hít một hơi thật sâu, can đảm đẩy cửa bếp ra, trong bếp trống rỗng. Cửa sau và cửa sổ đều đóng chặt, Lương Tập lấy đèn pin chiếu vào tay nắm cửa, có một mảnh giấy vụn anh đã đặt ở đây, hình dáng, dáng vẻ và thậm chí cả cách đặt những mảnh giấy vụn cũng không thay đổi, cánh cửa chưa từng bị mở ra.

Lương Tập đẩy cửa từng phòng ở tầng một, nhưng câu trả lời vẫn không có gì thay đổi, tất cả những gì Lương Tập nhìn thấy đều là những căn phòng trống.

Lương Tập chắc chắn rằng không có ai đang trốn ở tầng một.

Mẹ kiếp!

Lương Tập đi lên cầu thang, ngẩng đầu lên và thấy Bobby đang đếm chuỗi hạt cầm trên tay, nhìn mình với vẻ thương hại: "Cậu sẽ là con mồi của nó."

Lương Tập hỏi: "Nó ở đâu?"

Bobby nghiêm túc nói: "Nó ở ngay sau lưng cậu."

Lương Tập quay đầu lại, ma quỷ gì cũng không có.. phi!