Chương 27: Trận chiến ngôi nhà ma (Phần 3)

Lương Tập quay người rời đi, Chim ngố nói: "Nếu cậu có hứng thú, có thể ở lại và xuống địa ngục với tôi."

Ta thấy ngươi mới là con ma lớn nhất, Lương Tập để lại một cái nhìn khinh thường rồi bỏ đi.

Chim ngố nói: "Một trăm bảng, nếu tôi gặp ma, tôi sẽ thắng."

Lương Tập dừng lại, đi lên lầu và nhìn Chim ngố: "Vậy nếu thua anh sẽ cạo trọc."

Chim ngố nhìn khinh bỉ: "Ha ha! Mấy sợi lông của ngươi sao dám so với những sợi tóc trăm vạn của ta?"

Lương Tập không vội tranh cãi với chim ngố, bởi vì anh cảm thấy câu này nghe quen quen, sau khi suy nghĩ một lúc, anh hỏi: "Ba Lan? Ba Tư? Hay một con khỉ Ba Lan?" Khi Lương Tập vừa lái xe vừa nghe radio, người dẫn chương trình nói về chủ đề ma và thần. Lương Tập đã chuyển kênh để nghe nhạc khi nghe đến cái người tên Ba cái gì đó nói về quỷ người trăm ngàn sợi tóc.

Chim ngố nén giận: "Bobby."

Lương Tập nhớ ra, đúng vậy, Ba cái gì là Bobby. Lương Tập hỏi: "Đã lên phỏng vấn trên đài, tại sao anh còn khổ như vậy?"

Bobby hỏi ngược lại: "Cậu thấy tôi khổ sở chỗ nào?"

Lương Tập nói: "Nơi này cách trạm xe buýt gần nhất ba trăm mét, xung quanh không có chiếc ô tô nào. Anh đã đi bộ đến đây? Nếu anh không đi bộ đến đây, anh chỉ có thể đi xe buýt. Vừa tiết kiệm vừa thân thiện với môi trường. Anh thật sự yêu trái đất này đấy."

Bobby khịt mũi: "Ếch ngồi đáy giếng! Thích suy luận như vậy? Nếu như tôi không sai, cậu hẳn là một gã thám tử ngu ngốc đi?"

Lương Tập rất khó chịu hỏi: "Anh làm gì?"

Bobby tự hào nói: "Nhà ngoại cảm"

Lương Tập chế nhạo: "Không có nhiều khác biệt giữa một nhà ngoại cảm và một kẻ nói dối."

Bobby nhìn Lương Tập một lúc: "Tôi xin lỗi, tôi không nên tranh luận với cậu. Gần đây cậu đã mất người thân, điều này khiến thái độ gắt gỏng."

Lương Tập ngạc nhiên hỏi: "Làm sao anh biết?"

Bobby nói: "Linh hồn trong ngôi nhà này nói cho tôi biết, trong lòng cậu tràn ngập oán hận, trả thù, người chết hẳn là trưởng bối của cậu."

"Chết tiệt." Lương Tập lùi lại một bước, má nó, thật sao?

Bobby đứng dậy đi đến gần Lương Tập, Lương Tập lui vào tường. Bobby nâng tay phải đặt lên trán Lương Tập, nhắm mắt lại một hồi nói: "Ông ấy nhờ tôi nói với anh, xin hãy chăm sóc Mary."

Lương Tập lo lắng hỏi: "Ông ấy còn nói gì nữa?"

Bobby cảm thụ một hồi, hơi hơi nghiêng đầu giống như đang nghe: "Ông ấy muốn ngươi trở thành thám tử giỏi, tận lực cố gắng."

Bobby buông tay ra, nghiêm túc trịnh trọng nhìn Lương Tập: "Ông ấy là một người đàn ông tốt."

"Ừ." Lương Tập mím môi, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt buồn bã.

Bobby khẽ thở dài, tiến lên ôm nhẹ vỗ vai Lương Tập: "Ông ấy yêu cậu."

"Vâng." Lương Tập bật khóc, tay trái mở điện thoại của con chim ngố, giao diện điện thoại hiển thị tin tức về cái chết của John.

Bobby buông Lương Tập ra: "Xin chia buồn."

Lương Tập gật đầu, Bobby quay người bỏ đi, Lương Tập dùng tay trái giật lấy điện thoại và tát vào đầu Bobby. Bobby tức thì quay đầu lại, Lương Tập liền đấm vào mắt trái của anh ta. Không chịu thua kém, Bobby đấm trả, hai bên giằng co với nhau.

Trình độ đánh nhau của hai người, kẻ tám lạng người nửa cân, chiều cao cân nặng chênh lệch không nhiều, đấm đá, ôm, chửi thề là hợp nhất. Lương Tập dựa vào mái tóc ngắn, nên nắm lấy tóc của Bobby rồi kéo nó thật mạnh. Bobby vội vàng: "Đừng, đừng."

Lương Tập đập trán mình vào trán Bobby, anh cảm thấy những gì trên chương trình truyền hình đều là dối trá, Bobby chóng mặt và anh cũng cảm thấy chóng mặt. Bobby đầu óc quay cuồng, thế là hai người ngơ ngác ngồi dưới đất. Lương Tập tỉnh dậy trước, đá vào giữa hai chân Bobby, Bobby vội vàng giơ chân trái lên nhưng Lương Tập đã không còn sức tránh. Lương Tập bèn lao tới, tóm lấy Bobby, cào cấu, đột nhiên cảm thấy đùi đau khủng khϊếp, nhìn xuống thì Bobby đang cắn vào đùi anh.

Mẹ kiếp! Cắn thì cắn, ai sợ ai? Lương Tập cắn vào vai Bobby, cả hai buông nhau ra rồi hét lên cùng một lúc. Lương Tập lại nắm lấy tóc của Bobby.

"Đầu hàng, đầu hàng." Sau khi bị giật tóc, Bobby lập tức khẩn khoản nói.

Lương Tập hất tóc Bobby ra đứng dậy, một tay xoa xoa đùi, vết răng hằn rõ, máu chảy ra. Bobby thậm chí còn tệ hơn, vai của anh bị cắn rách một mảng da.

Bobby chải mái tóc dài của mình, nắm những sợi tóc rụng, nhìn vào vai rồi gầm lên ngay tại chỗ: "C.. c.. cậu.. cậu.." Chỉ vào Lương Tập, anh ta là tức giận đến mức không thể nói nên lời.

Nói đến đau, Lương Tập còn đau hơn, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Anh cho rằng tôi không biết anh dùng điện thoại kiếm thông tin của tôi?"

Bobby tức giận: "Tôi không biết cậu là ai, làm sao mà kiếm?"

Lương Tập lấy điện thoại di động ra: "Chụp ảnh, quét và tìm kiếm, không cần cảm ơn."

Mắt thấy đại chiến lại sắp nổ ra, Bobby liền nói trước: "Do tôi có cảm giác, đêm nay nếu cậu không rời đi, cậu sẽ bị hù chết."

Lương Tập cũng đi lên nói: "Được, tôi sẽ xem đêm nay anh hù chết tôi như thế nào."

"Hừ!"

"Hứ!"

Hai người ngồi mỗi người một bên, Bobby với con mắt thâm đen như gấu trúc sờ trán, ngọn lửa lại từ từ bốc lên. Lương Tập ngồi trên mặt đất cạnh bờ tường, máu chỗ vết cắn rỉ ra, nhiều vết bầm tím, cơn đau vẫn chưa thuyên giảm.

Sau khi nhìn nhau hai mươi phút, Bobby đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nói: "Không đúng! Làm thế nào cậu mở được khóa điện thoại của tôi?"

Lương Tập bất đắc dĩ: "Mở khóa bằng khuôn mặt."

Bobby vẫn không hiểu: "Tôi không nhìn vào điện thoại."

Lương Tập: "Anh không hiểu đâu." Khi Bobby đang để tay lên trán Lương Tập, anh đã lấy điện thoại và mở khóa. Là một thám tử, bạn sẽ không tin vào hồn ma của người chết, câu trả lời duy nhất chỉ có thể là chiếc điện thoại di động. Với tư cách là ông chủ của văn phòng thám tử, anh đã để lại một bức ảnh đăng ký thông tin trên web chính phủ, và Bobby có thể tìm ra danh tính của anh bằng cách chụp ảnh và tìm kiếm. Sau đó tìm kiếm văn phòng thám tử, và tự nhiên biết về John và Mary.

Hai người lại ngồi một hồi lâu, thấy sắc trời cũng sắp tối, Lương Tập bèn nhấc điện thoại di động gọi đồ ăn: "Cho tôi một hamburger cùng một ly sữa giao đến.."

Bobby nói: "Này, cho tôi một cái."

Lương Tập: "Anh không tự mình gọi được à?"

Bobby nhìn xác điện thoại di động bên cạnh: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Lương Tập liếc nhìn xác điện thoại, sau đó nhìn Bobby nói: "Hai cái bánh mì kẹp thịt, hai ly sữa, giao đến.."

Bobby: "Bánh mì kẹp thịt, không cay, không rau diếp, tôi muốn Coke, Iced Coke có đá, khăn giấy.."

Lương Tập nhìn Bobby trong năm giây rồi nói: "Hai cái bánh mì kẹp thịt, một ly sữa, một ly Coca không đá, một cái bánh mì kẹp thịt không cay, không có rau diếp.. Cảm ơn."

Bobby lo lắng nói: "Iced Coke có đá.. Này, cậu có nghe tôi nói không?"

Lương Tập cúp điện thoại: "Anh có bị ngu không?"

Bobby khó chịu: "Ý cậu là gì? Cậu biết bây giờ nếu báo cảnh sát, cậu sẽ phải trả tiền cho chiếc điện thoại di động và mái tóc của tôi."

Lương Tập nhắm mắt lại và ngủ thϊếp đi: "Coca trong nhà hàng Hamburger được làm bằng máy tự làm lạnh. Anh đã bao giờ đến nhà hàng hamburger chưa? Thêm đá vào Coca không làm cho Coca ngon hơn, nhưng làm giảm lượng coca. Khi đá tan, coca sẽ có mùi vị rất ghê."

Bobby trợn mắt nhìn: "Tôi là ai? Nếu không phải vì gặp ma, cậu nghĩ tôi sẽ ăn thứ gì đó từ một cửa hàng bán Hamburger?"