Kỷ Đào hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt lạnh lẽo thành một mảnh, nói: “Tiền công tử đúng không? Ngươi không thường xuyên tới thôn Đào Nguyên, sợ là không biết ta là một đại phu, ngươi vừa rồi nói ra mấy lời hồ ngôn loạn ngữ rõ ràng chính là đã phát bệnh rối loạn tâm thần, ta chữa bệnh cho ngươi, còn không có thu phí khám bệnh, ngươi sao có thể lại la hét ầm ĩ như vậy chứ?”
Ngữ hí của Kỷ Đào trở nên âm trầm, Tiền Tương Vũ nhìn thấy ánh mắt của nàng cũng là một mảnh lạnh băng, tức khắc rùng mình một cái, thân thể không tự chủ được co rụt lại, ngoài miệng lại nói: “Ngươi tuổi còn trẻ, làm đại phu cái gì chứ? Chỉ sợ là người chuyên đi lừa gạt hãm hại người khác, ta muốn đi huyện nha cáo trạng ngươi.”
Kỷ Đào nâng lên tay, đầu ngón tay sáng lấp lánh ánh kim, thân thể của Tiền Tương Vũ lại rụt lại một lần nữa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, tựa hồ người tới cũng không ít.
Kỷ Đào đứng yên nhìn khắp nơi, Kỷ Duy thì mặt lạnh nhìn một đám người đang tiến vào, đặc biệt nhìn thoáng qua Triệu Ngô đang đứng ở phía sau Triệu Tiền thị, nhàn nhạt nói: “Người này khinh thường Kỷ gia của ta, còn dùng lời nói vũ nhục Đào nhi của ta, vừa rồi còn phát bệnh rối loạn tâm thần, Đào nhi là một thầy thuốc có tâm, hắn lại vu khống Đào nhi là lang băm. Ta hoài nghi người này thần chí không rõ ràng, đại khái......”
Kỷ Duy chỉ vào đầu, nói: “Có chút vấn đề về thần kinh, ta cũng không phải người không nói đạo lý, xét thấy hắn ở Triệu gia cũng có chút thân phận, việc này liền không so đo nữa, các ngươi đến đưa hắn trở về đi!”
Người Triệu gia nhìn Tiền Tương Vũ cả người chật vật vẻ mặt biểu lộ đầy sự không cam chịu, trên mặt lại đầy những vết xanh tím, trong lúc nhất thời có chút trố mắt, Triệu Tiền thị là người đầu tiên phản ứng lại, hét lên một tiếng nhào tới nói: “Tương Vũ, đệ bị làm sao vậy?”
“Thật là mất mặt xấu hổ, lăn trở về đi.” Triệu Ngô thị nổi giận mắng.
Thân thể của Triệu Tiền thị co rúm lại một chút, hiển nhiên vẫn là có chút sợ, hai nữ nhân tiến vào cùng các nàng còn khe khẽ nói nhỏ, lúc này một người tiến lên đỡ lấy nàng, cười nói: “Đại tẩu, nương nói là để tẩu về nhà, còn về đệ đệ Tiền gia, đã phát bệnh rối loạn tâm thần, hiện giờ xem bộ dáng của hắn cũng đã tốt hơn, không bằng để cho đại ca đưa hắn về nhà đi.”
Một nữ nhân khác cũng tiến lên phụ họa theo: “Đúng vậy, y thuật của Kỷ cô nương chẳng lẽ ngài còn chưa tin hay sao?”
Khi nói chuyện, còn cố tình đưa mắt nhìn về phía Kỷ Đào cùng Kỷ Duy.
Triệu Tiền thị ngay lập tức không dám tiếp tục quậy, việc này nếu là nháo lớn lên, Kỷ Duy nhất định sẽ tức giận, Triệu gia đang sống ở thôn Đào Nguyên cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn. Còn nữa, Triệu Ngô thị căn bản là không muốn giúp nàng, nếu là biết nàng lặng lẽ làm ra chuyện gì, sau khi trở về chỉ sợ còn muốn giáo huấn nàng.
Triệu Tiền thị đỡ Tiền Tương Vũ rời đi, trong mắt tràn đầy sự đau lòng khó kìm nén được.
Tiền Tương Vũ lại dùng một tay đẩy bà ra, bởi vì động tác quá lớn cho nên đã tác động đến vết thương ở trên người của bản thân, hắn sắc mặt có chút dữ tợn, cười lạnh nói: “Đây là người mà tỷ giới thiệu cho ta, cái gì mà khuê nữ cảm mến cùng ái mộ ta, tiền tài chỉ cần vẫy tay liền tới...... Người bạo lực như vậy, tỷ là muốn hại chết ta hay sao!”
Tự bản thân hắn miễn cưỡng đứng lên, trong mắt tràn đầy sự trào phúng nói: “Tỷ cả ngày chỉ biết tính kế, có phải hay không muốn ta bị người Kỷ gia đánh chết, sau đó tỷ sẽ đem tiền đồng ruộng của Tiền gia thu vào trong túi riêng của bản thân phải không? Mơ mộng hão huyền, cho dù ta có chết đi cũng sẽ không rơi vào tay của tỷ, hừ.”
Hừ xong, đỡ eo chậm rì rì đi về phía cửa, trên mặt Triệu Ngô thị lúc xanh lúc trắng, cúi đầu đi ra bên ngoài.
Sắc mặt của Kỷ Duy vô cùng khó coi.
Hai người con dâu của Triệu gia cũng đi theo Triệu Ngô thị muốn rời đi, liền nghe được thanh âm lãnh đạm của Kỷ Duy: “Sau khi các ngươi trở về, từ nay về sau chắc hẳn là biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi đúng chứ?”
Bước chân của mấy người hơi dừng lại, Triệu Ngô thị xoay người, trên mặt mang theo tươi cười lấy lòng nói: “Thôn trưởng yên tâm, trở về ta nhất định sẽ dạy dỗ dặn dò các nàng cẩn thận, về phần Tiền thị, tùy ngài xử lý .”
Triệu Tiền thị chính là vô cùng thương tâm mà rơi lệ, nghe vậy liền cả kinh, nước mắt cũng chưa kịp rơi xuống, nhìn về phía cửa cũng không quay đầu lại nhìn Tiền Tương Vũ, cuống quít quỳ xuống nói: “Thôn trưởng, là ta hồ đồ, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này đi.”
“Trở về đi, chỉ là ngày sau nếu là lại có người tính kế Kỷ gia của ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy.” Kỷ Duy nhàn nhạt nói, nói xong lời cuối cùng, ngữ khí còn trở nên âm lãnh.
Tiền Tương Vũ đang chạy về phía cổng lớn, nghe thấy vậy bước chân dừng lại một chút, sau đó một lát mới mở cửa đi ra ngoài.
Chờ đám người rời đi hết, trên mặt của Kỷ Duy cũng không nhìn ra được cái gì, biểu tình chỉ lạnh nhạt hơn mà thôi, Kỷ Đào có chút khó chịu, khuyên nhủ nói: “Cha, đừng tức giận rồi hại đến sức khỏe của bản thân.”
Kỷ Duy gật gật đầu: “Ta không sao.”
Sau khi Kỷ Đào bước vào trong sân, nhìn thấy Lâm Thiên Dược đang đi tới đi lui ở trên đường cách Kỷ gia không xa, nhìn thấy Kỷ Đào đứng ở cửa, hắn vội vàng tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Đào nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỷ Đào khẽ lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Lâm Thiên Dược có chút thất vọng nhưng vẫn nói: “Ta nghe thấy tiếng động, có chút không yên tâm, dù sao người một nhà của muội cũng đã giúp đỡ nhà ta rất nhiều, ta luôn hy vọng mọi người có thể sống thật tốt.”
Kỷ Đào khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn thấy quyển sách trong tay của hắn cũng không nói thêm gì nữa liền đóng cửa lại.