Chương 41:

Trong viện của Dương gia vẫn còn nhìn thấy được dấu vết vui mừng của mấy ngày trước, chữ hỷ trên cửa sổ vẫn mới tinh. Vừa bước vào sân liền nhìn thấy Dương Đại Thành đang lo lắng đứng ở cửa phòng chính thò đầu ra nhìn, vừa nhìn thấy Kỷ Đào liền thở phào nhẹ nhõm vội tiến lên nói: “Đào nhi, muội cuối cùng cũng đến rồi, mau giúp ta nhìn xem Phù nhi nàng ấy rốt cuộc bị làm sao vậy? Nàng ấy không ăn cũng không uống, người bình thường cũng chịu không nổi hơn nữa trong bụng nàng còn có hài tử nữa.”

Kỷ Đào theo hắn đi vào trong nhà chính, vừa đi vào liền nhìn thấy Phùng Uyển Phù đang nằm bất động ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, gương mặt gầy ốm, vốn là nằm ở trên giường nhưng không nhìn kỹ căn bản là nhìn không ra bên trong có người.

Từ ngày thành thân tính đến hôm nay bất quá mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã biến thành bộ dạng như thế này, một chút cũng không thấy hí tức của tân nương tử.

Nhìn thấy Kỷ Đào, Phùng Uyển Phù tự giác vươn tay ra, Kỷ Đào nhanh chóng tiền lên bắt mạch, sau một lúc lâu mới thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Xem mạch tượng thì tạm thời mọi thứ đều bình thường, chỉ là một chút cũng ăn không vô thì không được, thời gian dài dinh dưỡng sẽ không đủ, đối với ngươi hay là hài tử đều không tốt, cho dù không muốn ăn gì cũng ít nhiều phải ăn một chút, cho dù ngửi thấy là muốn nôn cũng vẫn phải ăn.”

Kỷ Đào thấy Phùng Uyển Phù không có chút tinh thần nào, cả người chính là một bộ dáng vô lực, suy nghĩ một lát rồi nói: “Canh gà hay gì đó......”

“Ọe...... Ọe.....” Phùng Uyển Phù nhào về phía mép giường, Kỷ Đào tránh ra, liền nhìn thấy nàng một trận nôn khan nhưng mà dạ dày vốn dĩ không có thứ gì cho nên phun ra nửa ngày cũng chỉ nhổ ra một chút nước vàng, Dương Đại Thành bưng lên một chén nước, sớm đã lo lắng tiến lên nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng. Một loạt các động tác chính là vô cùng tự nhiên lưu loát, hiển nhiên đã làm nhiều thành quen.

Sau hi Phùng Uyển Phù nôn xong, miễn cưỡng uống xuống một chút nước, Dương Đại Thành cẩn thận đem nàng đỡ nằm xuống, mới nhìn về phía Kỷ Đào nói: “Đào nhi, muội cũng thấy rồi đó, chính là như vậy, đừng nói là ăn, ngay cả nghe thấy tên cũng muốn nôn ra ngoài.”

Kỷ Đào gật gật đầu, đi đến bên cạnh bàn mở hòm thuốc ra, bắt đầu phối dược, nhàn nhạt nói: “Thuốc cũng chỉ có thể giảm bớt một chút, thể chất của mỗi người hông giống nhau, thuốc cũng sẽ không giống nhau. Chỉ là thuốc cũng có ba phần độc tính, nàng còn đang mang thai hài tử, vẫn là nên uống ít một chút.”

Động tác lưu loát gói thuốc lại thành từng gói nhỏ, Kỷ Đào lại nói: “Chỉ nghe thôi là muốn nôn, cũng không hẳn là không uống được, phải sắc xong bưng tới cho nàng mới biết được chính xác.”

Kỷ Đào nói xong, thu dọn hòm thuốc, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Kỳ thật còn có thể châm cứu, nếu thật sự không thể uống thuốc, lại đến tìm ta.”

Dương Đại Viễn vẫn luôn đứng ở cửa, vừa rồi hắn cũng không có đi vào, lúc này vội nói: “Kỷ cô nương, cô cũng đã nói là thuốc có ba phần độc, cô hiện tại có thể giúp đại tẩu ta châm cứu hay không?”

Kỷ Đào cười nói: “Dương nhị ca, ta cũng chỉ mới học châm cứu có mấy năm trở lại đây mà thôi, huynh chắc chắn muốn......

Dương Đại Viễn sờ sờ mũi, lùi ra phía sau một bước nói: “Kỷ cô nương, ta đưa cô về nhà.”

“Không cần đâu.” Kỷ Đào xua xua tay.

Nhưng Dương Đại Viễn vẫn luôn khăng khăng đi theo ở phía sau, một đường đem nàng đưa về tận nhà.

Kỷ Đào nói lời cảm tạ, Dương Đại Viễn còn đưa tiền thuốc cho nàng nhưng lại bị Kỷ Đào cự tuyệt.

Vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Kỷ Duy sắc mặt lạnh nhạt nhìn một người trẻ tuổi có gương mặt bầm tím cùng sưng đỏ, trên y phục màu xanh còn có chút bụi đất, mơ hồ còn có mấy cái dấu chân, dáng vẻ chính là vô cùng chật vật.

“Ngài là thôn trưởng, tiểu sinh ở thôn Đào Nguyên bị người ta vô cớ đánh một trận, nói thế nào cũng cần cho ta một lời công đạo. Đúng rồi, còn có cô nương kia tiểu sinh cũng chỉ là hỏi đường, nàng liền sai cái tên nam nhân thô lỗ kia đánh người...... Ai da......”

Hắn che lại bụng, lại nói: “Kỷ thôn trưởng, việc này ngài nhất định phải điều tra thật rõ, hai người kia đã tạo ra thanh danh không tốt cho thôn Đào Nguyên, rõ ràng là ban ngày nhưng trai đơn gái chiếc lại đi cùng với nhau......

Kỷ Đào nghe được lời này lửa giận bốc lên ngùn ngụt, rốt cuộc nhịn không được liền tiến lên phía trước giơ chân đá cho hắn một cước, đá một cái làm cho hắn lảo đảo, nàng vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, lấy ra ngân châm hướng huyệt vị ở bên không của hắn đâm một cái, tức khắc tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị cắt tiết vang lên.

Kỷ Duy nhìn đến mức khóe miệng giật giật. Chủ yếu là ánh mắt của Kỷ Đào làm cho người ta quá mức sợ hãi.

Kỷ Đào đâm xong liền đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, mới nói: “Cha, hắn hỏi đường, nói là được tỷ tỷ của hắn làm mai tới Kỷ gia, còn nói Kỷ gia cho dù là phú quý hắn cũng không nguyện ý, vốn dĩ con còn bội phục hắn không vì tiền tài lợi ích mà động lòng, không nghĩ tới hắn xoay mặt liền nói cô nương Kỷ gia sẽ gặp người hữu duyên, nói ta yên tâm...... Người như vậy, ngài nói có nên đánh hay là không?”

“Con gái à, dù sao cũng không nên động thủ, phải dịu dàng một chút.” Kỷ Duy thở dài, từ tốn nói.

Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, nhíu mày hỏi: “Hắn muốn hỏi đường, là hướng con hỏi sao?”

Không cần Kỷ Đào trả lời, Kỷ Duy đã đứng lên đi qua hướng Tiền Tương Vũ đá thêm mấy đá.

“Trên đời này còn có địa phương không chịu nói lý lẽ như vậy hay sao?” Tiền Tương Vũ chỉ kịp che đầu lại, hét lớn.

Kỷ Duy ngừng tay lại, cười lạnh nói: “Đi tìm người của Triệu gia tới đây, để cho bọn họ đem người trở về.”

“Không được, các ngươi vô duyên vô cớ đánh người, ta muốn cáo trạng các ngươi, còn có ngươi, kim châm kia của ngươi sao lại có thể tùy ý đâm người khác như vậy chứ?” Tiền Tương Vũ đau đến tận cùng, ngay đến cả sợ hãi cũng quên mất, chỉ vào Kỷ Đào hét lớn, không hề có sự nho nhã giống như lúc đầu.