Chương 4.1: Lục phủ

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Trương Lực đã thuê một chiếc xe ngựa, định đi vào thành Dương Châu.

Trong xe, Tô Thời Họa ngồi nghiêm chỉnh, hai bàn tay đặt lên đầu gối nắm chặt lại, ngón tay tinh tế trắng noãn hiện đỏ, đôi mắt to căng tròn nhìn chằm chằm rèm vải bay bổng ở cửa sổ xe, vẻ mặt căng thẳng.

Văn Nương nhìn ra nàng lo lắng, kéo tay của nàng vỗ vỗ: "Đừng sợ, chúng ta đang đi Lục phủ, đây là gia tộc số một số hai ở trong thành Dương Châu."

Xe ngựa chạy khoảng một nén nhang mới dừng lại, Trương Lực xuống xe đi đến phố đối diện, đến cửa hông tìm Lục quản sự. Văn Nương vén rèm xe lên nhìn, đã đến đường ngay cổng chính Lục phủ. Tô Thời Họa cũng giương mắt nhìn, chỉ thấy đối diện đường có một dinh thự tráng lệ, hoành tráng, trước cửa có hai con sư tử lớn bằng đá. Trên cửa có núm đồng đầu thú, trên cửa chính treo biển.

Nàng nhìn thấy biển kia viết "Lục phủ" mới hơi thả lỏng.

Đột nhiên Văn Nương móc khuyên tai và trâm hồ điệp ra khỏi tay áo nhét vào trong tay Tô Thời Họa: "Giữ lại đi, tốt xấu gì cũng có thử tưởng niệm."

Cây trâm bằng đồng, khuyên tai bằng bạc, không tính là thứ gì đáng tiền. Đưa những thứ này trả lại cho nàng, xem như là tình cảm cuối cùng dành cho vị cô nương này.

Tô Thời Họa nắm chặt trâm trong tay, nghẹn ngào nói: "Tạ ơn đại nương."

Không bao lâu sau, Trương Lực trở về, ông nhảy lên xe ngựa ngồi lên càng xe, cách tấm màn nói: "Ta đã nói với Lý nhị quản gia rồi, thê tử của ông ta đang chờ ở cửa sau."

Sau đó, xe ngựa quay đầu dừng ở phía sau con phố, Vãn Nương dẫn Tô Thời Họa đi đến cửa sau. Cửa gỗ đen nhánh từ từ mở ra, có một đầy tớ già ăn mặc không tầm thường, vẻ mặt kiêu ngạo đi đến. Khi nhìn thấy bà ta, Văn Nương vội đi lên chào hỏi: "Lý tẩu tử, làm phiền rồi."

Thê tử của Lý Vinh nhìn người đến, nhìn hồi lâu mới cười nói: "Nhìn qua, đây chẳng phải là muội tử Trương gia à, đã lâu không gặp. Suýt nữa ta không nhận ra được, mau theo ta vào đi."

"Lão quý nhân hay quên, sao có thể nhớ kỹ những người như chúng ta chứ." Văn Nương vừa đi vừa cười nói.

Đang lúc nói chuyện đã đi đến sảnh, thê tử Lý Vinh dừng bước cười nói: "Cũng khéo thật đấy, gần đây lão thái thái đang tìm kiếm một nha đầu ưa nhìn. Muội tử, muội ở đây chờ một lát, ta dẫn đứa nhỏ này đi gặp lão thái thái."

Văn Nương nghe vậy trong lòng đã có tính toán, cho rằng việc mua bán này chắc chắn sẽ thành nên vui vẻ cười nói được,

Thê tử Lý Vinh dẫn Tô Thời Họa vòng qua bức tường phù điêu đi vào bên trong. Bà để ý nhìn qua tiểu cô nương đi sau lưng, mặt trứng vịt, mi dày mắt to dáng vẻ đủ tiêu chí. Từ lúc đi vào tòa nhà, không hề nhìn xung quanh, rất đoan trang trầm tĩnh nhìn không giống con cái nhà bình thường. Bà hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Trong nhà làm gì? Có những ai? Biết chữ không?"

"Mười lăm, biết mấy chữ." Tô Thời Họa trả lời từng câu một, nói: "Trong nhà làm ăn buôn bán... Cha không còn, bị mẹ cả bán đi."

Thê tử Lý Vinh gật đầu, không nói nữa.

Qua cửa thùy hoa, đi theo hành lang quanh co thêm một lúc, chỉ thấy tấm bình phong bằng đá cẩm thạch dựng trước mặt. Đi vòng qua bình phong, người đối diện đi đến, đó là công tử tuổi trẻ tuấn tú nhã nhặn, mặc cẩm y đeo đai lưng ngọc.

Thê tử Lý Vinh nhìn thấy vội nghiêng người sang, phất tay ra hiệu cho Tô Thời Họa lui qua một bên. Nàng cúi đầu xuống, khóe mắt nhìn thấy góc áo tơ màu xanh nhạt, chỉ nghe thê tử của Lý Vinh hành lễ, cười nói: "Cảnh a nhi đến thỉnh an lão thái thái à?"

"Đúng thế." Lục Thời An nho nhã lễ độ, giọng điệu ôn hòa, trên mặt nở nụ cười nhạt đẹp như ngọc. Hắn nhìn người sau lưng thê tử Lý Vinh đang cúi đầu phục tùng: "Lý ma ma, có việc cần làm à?"

Lý Vinh nói vâng, lại nói thêm mấy câu, chờ khi Lục Thời An đi xa, bà mới dẫn người đi đến viện của Lục lão phu nhân.

Chính viện có năm gian phòng lớn đều dùng ngói xanh ngói đỏ vô cùng xa hoa, ngay cả hai bên sương phòng cũng vô cùng quý phái. Dưới hiên treo mấy l*иg chim vàng óng, nuôi vẹt và họa mi.

Bước lên bậc thang đi đến Vọng nguyệt đài, thê tử Lý Vinh quay đầu dặn: "Ngươi chờ ở đây."

Tô Thời Họa gật đầu đáp lời, ngoan ngoãn đứng một bên.

Ở cổng có hai nha hoàn mặc váy đỏ, khi nhìn thấy thê tử Lý Vinh vội cười vấn an: "Lý đại nương đến."

"Bây giờ lão thái thái đã dùng hết điểm tâm chưa?" Thê tử của Lý Vinh hỏi.

Tiểu nha hoàn vừa muốn trả lời đã nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói: "Ai đang nói chuyện bên ngoài thế?"

"Là Lý đại nương." Tiểu nha hoàn vội nói vọng vào trong.

"Đi vào nói chuyện đi."

Nha hoàn vén rèm thêu như ý cát tường đỏ chót, lúc này thê tử của Lý Vinh mới đi vào phòng. Trong sảnh đường, trên sạp la hán cạnh bình phong bằng gỗ tử đàn khắc hoa, bà cụ tóc bạc sắc mặt hồng hào, lông mày ánh mắt hiền từ, đây là lão phu nhân Lục gia.

Bà đang trò chuyện với thiếu nữ mặc áo váy cẩm tú, tóc cài trân châu phỉ thúy, làn da trắng nõn.

Thê tử Lý Vinh vội đi lên phía trước hành phúc lễ, cười nói: "Thỉnh an lão thái thái." Lại nói với thiếu nữ ở bên cạnh: "Thỉnh an Nhị cô nương."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đáp: "Ừm, Lý ma ma."

Lục lão phu nhân giương mắt nhìn thê tử Lý Vinh, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Mấy hôm trước lão thái thái muốn tìm một tiểu nữ tử ưa nhìn đến hầu hạ, bây giờ đã tìm được một người đang chờ ngoài cửa, chờ chỉ thị của người." Thê tử Lý Vinh nói, lại nói vài câu về lai lịch của Tô Thời Họa.

Lục lão phu nhân im lặng nghe, sau đó nói: "Cũng là đứa bé đáng thương, mau đưa vào cho ta xem."

"Vâng." Thê tử của Lý Vinh đáp lời, đi đến trước cửa vén rèm lên ngoắc tay với Tô Thời Họa.

Tô Thời Họa vào phòng, nàng chỉ nâng mắt khẽ nhìn xung quanh một vòng, sau đó cúi thấp đầu nghe thê tử Lý Vinh bảo nàng bái kiến lão thái quân. Nàng đi lên phía trước mấy bước, quỳ xuống dập đầu.

"Đứng lên nói chuyện đi." Lục lão phu nhân thấy nữ hài mặc vải thô áo gai, thân hình gầy yếu chợt cảm thấy thương xót.

Tô Thời Họa đứng lên, vẫn là dáng vẻ phục tùng cụp mắt không dám nhìn loạn.

Lục lão phu nhân hỏi:: "Họ gì? Tên gì? Ngẩng đầu lên ta xem thử."

"Họ Tô, tên Thời Họa." Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của Lục lão phu nhân, nỗi sợ hãi giảm đi mấy phần.

"Thời Họa..." Bình thường Lục lão phu nhân thích nhất là nữ hài nhi thông minh xinh đẹp, sau khi nhìn một phen, lông mày giãn ra rất hài lòng: "Khá lắm, đứa bé ngoan ngoãn."

Bà cười nói với Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh: "Đứa nhỏ này ta thấy rất quen mắt, nhưng lại không nhớ là ai, Nghiên Nhi cảm thấy thế nào?"

Thanh Nghiên chăm chú nhìn Tô Thời Họa một lúc, lập tức nhớ ra, che miệng cười nói khẽ vào tai Lục lão phu nhân: "Hơi giống Đại bá mẫu đã mất."

Bỗng nhiên Lục lão phu nhân nhớ ra, nhớ đến thê tử của con trai cả rất được yêu quý nhưng lại chết khi còn trẻ, bà xót thương thở dài nói: "Vậy mà ta không nhớ ra... Đúng là già nên hồ đồ rồi..."

"Tổ mẫu nào có già chứ? Tổ mẫu đang tuổi tươi trẻ, tôn nữ không hề thấy tổ mẫu già?" Lục Thanh Nghiên dẻo miệng dỗ Lục lão phu nhân vui vẻ. Bà đưa tay khẽ chọt trán cháu gái: "Con khỉ này chỉ biết dỗ tổ mẫu vui vẻ."

Lục lão phu nhân lại nhìn Tô Thời Họa, thấy nàng đứng đoan chính, quy củ, không hề khúm núm lại thêm vô cùng hợp ý nên muốn giữ nàng lại. "Thời Họa... Tên này khá hay, nhưng lại phạm vào tên của Cảnh ca nhi, không bằng đổi tên khác, từ đây đổi tên Họa Nhi đi."

"Còn không mau tạ ơn lão thái thái ban tên." Thê tử Lý Vinh nghe xong vội cười nói với Tô Thời Họa.

Bây giờ ngay cả tên cha đặt cho cũng không giữ được, trong lòng nàng vô cùng chua xót nhưng phải cố nén, nở nụ cười: "Họa Nhi tạ ơn lão thái thái ban tên."

Cuối cùng, Tô Thời Họa được Lục lão thái thái chọn trúng, bán với giá mười lăm lượng bạc vào Lục phủ làm nha hoàn. Sau này vận mệnh tốt hay xấu không ai biết được.