Chương 4.2: Lục phủ

Quản sự Vương ma ma bên cạnh Lục lão phu nhân là bà tử hiền hòa có gương mặt tròn, bà ấy dẫn Thời Họa đi ra phòng ở phía sau, vừa đi vừa căn dặn nàng vài việc. Cuối cùng ôn hòa nói: "Lục gia chúng ta thương xót giúp đỡ những người khổ sở, thường làm từ thiện. Xưa nay chủ tử không hề nghiêm khắc, lão thái thái càng có lòng dạ Bồ Tát. Chỉ vì có một nha đầu bên cạnh, đến tuổi được lão thái thái khai ân thả khỏi phủ, chẳng những trả văn tự bán mình cho nàng mà còn đặc biệt thưởng thêm rất nhiều ngân lượng."

Bà nhìn tiểu cô nương dịu dàng xinh đẹp, tuy không nói nhiều nhưng vô cùng quy củ, cảm thấy yêu thích từ đáy lòng. "Ngày sau cố gắng hầu hạ, lão thái thái sẽ không khắt khe với cô nương."

Thời Họa nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu. Nếu như có một ngày có thể khôi phục tự do, nhất định nàng sẽ đi tìm nương, cho dù chân trời góc bể, nhất định nàng sẽ tìm được.

Đa phần người ở gian phòng phía sau đều là người hầu hạ Lục lão phu nhân, thân là nha hoàn nhị đẳng của Lục lão phu nhân, nàng được một phòng riêng. Lúc đang nói chuyện đã đi đến, trước cửa có người đang chờ. Người nọ mặc y phục xanh biếc, búi kiểu tóc song nha, tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Đào Chi vừa nhìn thấy mặt đã tủm tỉm kéo cánh tay Vương ma ma, làm nũng nói: "Bà bà."

Thì ra Đào Chi chính là cháu gái của Vương ma ma, bình thường ở một phòng riêng trong phòng tiểu nha hoàn nhị đẳng.

"Đã thu dọn xong chưa?" Vương ma ma hỏi.

"Con làm việc người cứ yên tâm." Đào Chi vừa vỗ ngực vừa kéo tay của Thời Họa, chăm chú nhìn nàng một phen: "Tỷ chính là tỷ tỷ mới tới à."

Vương ma ma dặn dò Đào Chi dạy Thời Họa quy củ trong phủ, còn công việc phải làm trong tương lai. Sau khi sắp xếp xong xuôi, bà trở về bên cạnh Lục lão phu nhân hầu hạ.

Hai cô nương tuổi tác gần bằng nhau, Đào Chi là người hoạt bát, chỉ chốc lát đã thân thiện kéo tay Thời Họa, nghiêm túc nói: "Sau này tỷ chính là tỷ tỷ tốt của muội, ai dám bắt nạt tỷ hãy nói muội biết!" Nàng khẽ nói với Thời Họa: "Bà bà làm chỗ dựa cho muội! Bọn họ không dám trêu chọc muội đâu."

Có người khi nhìn thấy một người lần đầu tiên đã thích, có thể trở thành bằng hữu, đối với Đào Chi, Thời Họa chính là người như thế.

Thời Họa bị dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của nàng ấy chọc cười, trong nửa năm này, đây là lần đầu tiên nàng bật cười thật lòng. Lông mày giãn ra, ánh mắt như trăng non cong lên vô cùng xinh đẹp.

"Đúng thế, tỷ muốn cười thì cười đi, đã đến đây rồi không cần lo lắng." Đào Chi cũng cười, chỉ vào bài trí trong phòng, nói: "Tỷ nhìn xem, còn thiếu thứ gì không?"

Trong phòng bài biện đơn giản, giường đặt tựa vào tường, đầu giường có rương tủ lớn dựng thẳng. Trên bàn vuông giữa phòng bày ấm trà và hai chén trà, dưới bàn là ai cái ghế.

Đệm chăn trên giường mới tinh, mặc dù chất vải kém xa loại nàng dùng ở nhà nhưng đối với một nha hoàn nhị đẳng mà nói đã là rất tốt.

Thời Họa cảm kích nói với nàng ấy: "Không thiếu, đã rất tốt rồi."

Khoảng thời gian sau đó, Thời Họa đều đang học tập quy củ, nhận biết chủ tử các phòng, làm quen công việc mình phụ trách.

Đối với các gia tộc khác mà nói, người trong Lục phủ không nhiều.

Chủ tử đứng đầu là Lục lão phu nhân, bà ấy là đích trưởng nữ phủ quốc công, gả cho môn sinh của cha mình. Lục lão thái gia đỗ đạt Thám Hoa, con đường làm quan của ông ấy thuận buồm xuôi gió làm đến nội các. Sau đó vì bệnh nên về hưu sớm, không bao lâu sau đã mất.

Đời này của Lục lão phu nhân chỉ có hai người con trai, trưởng tử Lục Lan học vấn rất cao, đỗ tiến sĩ hai bảng, cưới ấu nữ của thương nhân Đường gia giàu nhất kinh thành. Theo lý mà nói, với dòng dõi Lục gia, ít nhiều gì thương nhân cũng không xứng, nhưng nói lại năm đó có một giai thoại. Khuê nữ của Đường phu nhân đứng ở tú lâu ném tú cầu chọn rể, trùng hợp Lục Lan đón được tú cầu. Hai người vừa gặp đã yêu, sau khi thành thân phu thê ân ái tình thâm, sinh trưởng nữ Lục Thanh gia, trưởng tử Lục Thời An. Sau khi Đường thị mất, Lục Lan không chịu tái giá, vì ông ấy làm quan ở nơi khác nên bây giờ không ở Dương Châu.

Thứ tử Lục Trạch không thích học vấn, trái lại thích làm ăn. Dựa vào phụ thân và đại ca ở quan trường giúp đỡ, cuối cùng cũng xây dựng lên gia nghiệp to lớn. Ông ấy cưới thứ nữ Tôn thị của phó đề cử Thị bạc ti, sinh là hai nam một nữ. Trưởng tử là Lục Diệu Thần thứ tử Lục Hân Văn, trưởng nữ Lục Thanh Nghiên. Lục Trạch trời sinh phong lưu, trong phòng vô số thϊếp thất, thứ tử, thứ nữa không ít.

Bây giờ đại ca Lục Lan làm quan ở bên ngoài, hai huynh đệ chưa từng phân gia vẫn ở cùng nhau. Bây giờ Lục phủ do Nhị phu nhân Tôn thị và thê tử của Đại nhi tử Chu thị quản gia.

Sau khi Thời Họa biết rõ những quan hệ này, nghĩ lại khi nàng mới vào phủ gặp công tử trẻ tuổi kia, chắc là trưởng tử đại phòng, Lục Thời An.

Thời Họa đã đến nhiều ngày, nghe thấy những tiểu nha hoàn kia bàn luận nhiều nhất là về Lục Thời An, Lục Cảnh Dực. Cảnh Dực là tên tự của hắn, bọn nha hoàn đều gọi thân thiết là Cảnh nhị gia. Bây giờ hắn vẫn chưa nhược quán, năm ngoái thi Hương trúng giải nhất, bây giờ đã là cử nhận. Các nàng bàn luận không phải về công danh của Lục Thời An mà là muốn có thể vào nội viện của Cảnh nhị gia hầu hạ.

Thiếu niên lang quân mặt như ngọc bàn, thân như ngọc thụ, không chỉ tướng mạo tuấn tú mà cử chỉ ôn tồn lễ độ.

Thiếu niên háo sắc sẽ ái mộ thiếu nữ xinh đẹp, trêu đến bọn nha hoàn hiểu chuyện đời ai cũng rung động.

Bởi vì đọc sách đi lên nên tạm thời trong nội viện của Lục Thời An không có nha hoàn thông phòng. Vì thế những nha hoàn này có suy nghĩ như thế là vô cùng bình thường.

Thời Họa lại xem thường, nàng biết rõ kết cục của nha hoàn thông phòng chỉ có hai loại. Một ngày kia, chủ mẫu vào cửa có thể chứa chấp ngươi sẽ cân nhắc lên làm di nương. Nếu không chứa chấp được sẽ bị bán hoặc gả cho người khác.

Nhưng làm di nương sẽ tốt thật sao? Người khác không biết, nàng có thể không biết à? Cho dù thành di nương, vẫn còn nô tịch có thể bị bán đi bất cứ lúc nào, tùy tiện xử trí.

Nàng chỉ cầu mình bình an chờ đến khi được xuất phủ, những chuyện khác không cần.

Thời Họa ngồi dưới cây ngọc lan, trên tay quấn sợi tơ hơi ngẩn người. Đào Chi từ đằng xa đi đến vỗ vai nàng, khiến nàng giật nảy mình, rổ kim khâu đang đặt trên chân rơi xuống đất. Nàng trừng to mắt vờ tức giận: "Đào Chi, muội dọa ta giật mình!"

"Họa Nhi tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì thế? Muội đã gọi tỷ nửa ngày rồi." Đào Chi cười đùa tí tửng giúp Thời Họa nhặt kim chỉ dưới đất lên.

Thời Họa lắc đầu nói không sao, lại hỏi: "Muội tìm ta vì bên lão thái thái có dặn dò gì à?"

"Muội đến nhắc nhở tỷ, một lát đừng quên đi đến chỗ lão phu nhân hầu hạ."

Thời Họa dịu dàng cười: "Ta biết rồi."

Lục lão phu nhân tin phật, ở phòng bên cạnh dựng lên một gian phật đường nhỏ. Mỗi mùng một, mười lăm bà sẽ ăn chay, tụng kinh, sao chép kinh phật.

Bà lớn tuổi, mắt mờ nên không thấy rõ chữ trên kinh thư, vì thế sai một nha hoàn biết chữ làm thay. Nha hoàn trước đó đã xuất phủ thành thân, bây giờ Thời Họa thay thế chỗ trống này.

Hôm nay là mười lăm, cho nên Thời Họa phải đi phật đường nhỏ hầu hạ Lục lão phu nhân lễ Phật tụng kinh.