Thấy bộ dạng chịu đả kích của Lục Trạch đến mức muốn nhảy xuống giếng, Tần Hiểu Đồng ngồi xổm xuống, sắp xếp tất cả mọi thứ trong bao rồi cố hết sức mà vác lên lưng, hướng về phía Lục Trạch cười: “Thầy Lục, em đi dọn dẹp trước đây, thầy đi dạy học đi.”
Cô dừng một chút, sau đó mỉm cười chân thành nói: “Chờ mọi thứ ở nhà bếp được thu xếp ổn thỏa, có lẽ em cần phải làm phiền thầy Lục và bọn nhỏ một chút, thương lượng chút chuyện…… Sau lại đến xem giáo án của thầy!”
“Được, được!” Lục Trạch toát mồ hôi lạnh, cười yếu ớt, “Tam Nha, vậy em mau đi đi. Làm chậm một chút cũng được, đừng để bản thân quá mệt.”
Anh nói xong, không chờ Tần Hiểu Đồng trả lời, liền vội vàng chạy về phòng chính mình, lấy một quyển vở mới và hai cuốn sách giáo khoa lớp một, trở lại phòng học ngồi vào bàn học trên bục giảng, vô cùng lo lắng mà bắt đầu soạn bài. Lúc trước anh quá bất cẩn, thiếu chút nữa làm mất hết thể diện. Không lừa gạt được Tam Nha, đành phải thật sự soạn giáo án thôi! Nhưng mà…… làm thế nào để soạn bài đây!
Trong lúc Lục Trạch đang vò đầu bứt tai suy nghĩ đến mức tóc muốn bạc trắng, Tần Hiểu Đồng ở trong phòng bếp thu thập đóng đồ tồi tàn cô mang đến.
Cô đi đến giếng lấy nước, sau khi trở về liền đem đóng đồ ra cọ rửa nhiều lần, chà mạnh bằng xơ mướp cũng phải mất nửa giờ mới miễn cưỡng chấp nhận được. Chén sứ đều không nứt thì mẻ, những vết ố lâu năm rửa không sạch, cô chỉ rửa hai ba lần là xong rồi. Sau khi thu dọn một chút, nhìn thấy đóng sách vẫn còn chất đầy trong phòng bếp cô liền đi đến trước cửa phòng học, nhẹ nhàng gõ.
Lục Trạch đang bực mình, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Hiểu Đồng, theo bản năng mở quyển vở trong tay ra. Chờ anh kinh ngạc phát hiện động tác của chính mình quá lớn thì đã không còn kịp rồi, đành phải ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ rồi bước nhanh đi tới cửa hỏi: “Có chuyện gì sao?” Cùng lúc đó ở trong lòng anh thầm cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng muốn xem bài soạn, đừng muốn xem bài soạn……
Tần Hiểu Đồng nói: “Thầy Lục, trong phòng bếp một khi đã sử dụng tới thì khói dầu rất nhiều, thầy xem đóng sách trong đó có phải nên đem tới phòng của thầy trước không?”
Lục Trạch nghe thấy Tần Hiểu Đồng nói lời này thì thờ phào nhẹ nhõm, anh xua xua tay nói: “Tùy em tùy em, phòng không khóa, em cứ đi vào đi!”
“Được, thầy Lục.” Tần Hiểu Đồng cười rạng rỡ, xoay người rời đi.
Lục Trạch ngơ ngác mà nhìn bóng dáng cô rời đi, đột nhiên cảm thấy, cái cô gái quê mùa này tuy rằng nhìn qua có vẻ đen đen gầy gầy, nhưng cười lên rất đẹp…… Từ từ, đầu óc của anh bị cửa kẹp sao? Bằng không tại sao lại cảm thấy một cô nhóc vừa đen vừa ốm lại đẹp?!
Anh vỗ vỗ mặt chính mình, trở lại bàn trên bục giảng, đem ánh mắt dừng ở bài soạn anh vừa viết được một dòng. Dù chỉ là cô gái quê mùa, anh cũng không để bị cô xem thường!
Giờ khắc này, Lục Trạch cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng. Trừ bỏ ăn nhậu chơi bời, anh còn chưa từng vì chuyện gì mà ngoan cố đến như vậy, lại còn phải viết ra cái bài soạn kinh thiên động địa này nữa, chuyện này vốn dĩ là không thể !
Sau khi Tần Hiểu Đồng trở lại phòng bếp, liền chuyển đóng sách trên bàn và đồ hộp linh tinh phía dưới đến phòng của Lục Trạch. Dọn xong cô liền lau bàn sạch sẽ, đem gia vị và chén đũa sắp xếp chỉnh tề lên.
Làm xong những thứ này, Tần Hiểu Đồng ngồi trên mặt đất, một bên nghỉ ngơi một bên tự hỏi nên nấu bữa này như thế nào.
Cha mẹ đều đã qua đời, Tần Hiểu Đồng liền gánh chức trách chăm sóc cho em trai. Tuy trước kia cô được mẹ cưng chiều, mười ngón tay không dính nước, nhưng sau khi trải qua một năm tôi luyện, cô cũng đã một tay đảm đang việc nhà, mọi thứ trong nhà lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Nếu cô xuyên thành Tam Nha trước khi cha mẹ qua đời, có lẽ cho tới bây giờ cô cũng chưa thích ứng được với cuộc sống mới này.