Chương 8: Dùng đồ rác rưởi bỏ đi của người khác để nấu cơm.

Editor: Hàm hàm

Sau khi Tần Hiểu Đồng trở lại thôn cũng không lập tức nói cho Lý Xuân Hoa biết chuyện nấu cơm. Cô muốn nói ra trong bữa ăn.

Đúng như dự đoán của Tần Hiểu Đồng, Lý Xuân Hoa đã gào lên ngay khi cô nói lời đề nghị của Lục Trạch.

"Nấu cơm cái gì? Việc trong nhà mày còn làm không xong, còn muốn đi giúp người khác? Làm sao tao lại sinh ra một đứa con gái ăn cây táo rào cây sung như mày hả?" Lý Xuân Hoa mắng, "Tao nói cho mày biết, sau khi đưa Tứ Cường đi học liền ngoan ngoãn trở về cho tao, không được đi nơi nào nữa! ”

Có Tần Thổ Căn ở đó và hai người cũng cách nhau một cái bàn, nên Tần Hiểu không sợ bị Lý Xuân Hoa đánh. Cô không phản bác lại lời nói của Lý Xuân Hoa, mà chỉ lấy trong túi ra năm mươi tệ đưa qua: “Mẹ, thầy giáo Lục nói, đây là tiền lương tạm ứng, tháng sau sẽ đưa thêm.”

Lời mắng mỏ của Lý Xuân Hoa lập tức dừng lại .Bây giờ, ánh mắt bà ta chỉ nhìn thẳng vào tờ năm mươi tệ trong tay Tần Hiểu Đồng, đột nhiên bà ta nhanh chóng đưa tay ra chộp lấy, cầm lên trước ánh đèn điện mờ ảo, bà ta không tin nói: “Đây là sự thật sao?”

“Vâng!” Nhìn thấy biểu hiện của Lý Xuân Hoa, Tần Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu.

Thôn Thiên Nhiên là một nơi nghèo khó, nguồn thu nhập chính của người dân là lá cây thuốc lá, hai năm trở lại đây do chính sách nên thu nhập không được như những năm trước, thường thì sau một năm làm việc nặng nhọc trừ đi việc ăn mặc, tổng thu nhập của một hộ gia đình mỗi năm không quá một hoặc hai ngàn.

Gia cảnh của Tần Thổ Căn tương đối tốt, nhưng lại có nhiều người ăn nên tiền dành dụm được cuối cùng cũng không nhiều, cho nên năm mươi tệ là một khoản thu nhập không nhỏ đối với gia đình này. Lúc này, Lý Xuân Hoa nghĩ nếu để Tam Nha ở nhà và làm việc, bà ta sẽ không thể kiếm được tiền, nhưng bà ta sẽ nhận được 50 tệ mỗi tháng khi để nó đi nấu ăn. Một năm sẽ là 600, đó là một khoản thu nhập lớn!

Sau khi quyết định trong lòng, thái độ của Lý Xuân Hoa thay đổi 180 độ: "Con nhóc chết tiệt, sao không nói sớm hơn? Nếu thầy giáo Lục muốn con đi hỗ trợ thì cứ đi đi, nói nhiều lời vô dụng làm gì?”

Tần Hiểu Đồng cũng không quan tâm đến thái độ trước sau mâu thuẫn của Lý Xuân Hoa, cô sợ hãi nói: "Nhưng mẹ ơi, chỗ của thầy Lục không có gì cả, nên con phải lấy xoong nồi từ nhà chúng ta ..."

“Cái gì?” Lý Xuân Hoa cau mày, giọng nói lập tức lớn hơn.

Tần Hiểu Đồng rụt cổ lại, ngay sau đó thấp giọng nói: "Nhưng thầy Lục nói sẽ trả tiền. Thầy nói tháng sau có thể trả mấy trăm tệ!"

Nghe được lời nói của Tần Hiểu Đồng, ánh mắt Lý Xuân Hoa thẳng tắp: "Thầy giáo Lục thực sự nói như vậy? Chỉ là những cái xoong nồi bị vỡ kia, anh ta sẵn sàng trả mấy trăm? "

Tần Hiểu Đồng đắc ý gật đầu: "Đúng vậy! Đó là lời thầy Lục nói!"

Lý Xuân Hoa có chút không tin, quay đầu nhìn Tần Tứ Cường hỏi: “Tứ Cường, thầy giáo Lục của các con thật sực nói như vậy sao?”

Tần Tứ Cường đang chăm chú ăn, mặc kệ Lý Xuân Hoa và Tần Hiểu Đồng đang nói gì.

“Tứ Cường, mẹ đang hỏi em đấy!” Tần Nhị Cường ở bên cạnh kéo ống tay áo Tần Tứ Cường nói.

Tần Tứ Cường đặt bát đũa xuống, không vui nhìn Lý Xuân Hoa, nói: “Mẹ, mẹ hỏi cái gì vậy!”

Lý Xuân Hoa không những không vui trước thái độ của Tần Tứ Cường, ngược lại còn ân cần hỏi lại câu hỏi của chính mình.

Tần Tứ Cường cau mày, lớn tiếng réo lên: “Con không biết, con ở đó đọc sách, con không nghe thấy!”

Lý Xuân Hoa cau mày, nhưng sau đó mặt mày nở rộ, nhẹ giọng khen ngợi: “Tứ Cường nhà chúng ta thật có tiền đồ, học hành chăm chỉ, tương lai con nhất định có thể vào được trường đại học tốt nhất!"

Lý Xuân Hoa ân cần gắp đồ ăn cho Tần Tứ Cường, sau đó lại liên tục khen ngợi, mới chuyển sự chú ý sang Tần Hiểu Đồng, người đã bị lạnh nhạt từ lâu.

Lý Xuân Hoa không vui khi nhìn thấy cô con gái này, nhưng khi nghĩ đến số tiền hàng trăm, thậm chí hàng nghìn nhân dân tệ mà bà sắp nhận được, bà ta cảm thấy cô con gái này trông cũng không đáng ghét như vậy.

Ngẫm lại trong nhà vẫn còn một ít xoong nồi chén bát dùng lâu chưa bỏ, Lý Xuân Hoa nói: "Tam Nha, ngày mai con có thể mang theo xoong nồi đi. Những thứ đó không đáng bao nhiêu tiền, con có thể mang chúng đi cho thầy giáo Lục nhìn xem! "Bà nghĩ, thầy giáo Lục trông có vẻ như là một người giàu có, anh ta nhất định sẽ không keo kiệt như vậy, nghĩ đến những tờ tiền bóng loáng, nụ cười trên mặt bà ta không thể dừng lại.

“Được ạ" Tần Hiểu Đồng lập tức đáp ứng.

Tần Thổ Căn nhìn Lý Xuân Hoa ở một bên, cảm thấy được vợ mình thật không tốt. Ông biết rất rõ những dụng cụ nhà bếp đó cũng sắp bị vứt đi rồi, nhưng nghĩ đến thái độ của Lý Xuân Hoa, ông rốt cuộc không nói gì. Tần Đại Cường và Tần Nhị Cường không lên tiếng gì trong chuyện này, bọn họ ăn cơm không nói lời nào. Tần Tam Cường chưa bao giờ có cảm giác tồn tại nên cũng không hề quan tâm đến lời nói của Lý Xuân Hoa. Tần Tứ Cường cũng không để tâm đến, tự nhiên cũng không chen vào gây chuyện.

Tần Hiểu Đồng cúi đầu, vui vẻ ăn. Cô biết rất rõ không có người thứ ba nào biết về cuộc nói chuyện của cô và Lục Trạch ngày hôm nay. Cô nghĩ Lục Trạch sẽ không rêu rao về việc đưa cho cô mức lương một nghìn nhân dân tệ. Khi nói chuyện với Lý Xuân Hoa, cô không nhắc đến lời hứa của Lục Trạch. Cô chỉ giữ lại 28 nhân dân tệ, gói nó trong một túi nhựa và giấu nó trong căn cứ bí mật của cô.

Đêm đó, Lý Xuân Hoa chuẩn bị xoong nồi để mang đến cho Lục Trạch. Đó là tất cả những thứ đã không dùng được ở nhà. Không có cái nào trong số bảy tám cái bát được chuẩn bị là hoàn chỉnh, hoặc sứt mẻ hoặc nứt, trông bẩn thỉu, thật không nghĩ ra tại sao Lý Xuân Hoa còn không ném nó đi.

Tất cả mọi thứ đều bị Lý Xuân Hoa buộc thành một bọc, để cho Tần Hiểu Đồng ngày hôm sau mang đi, vì muốn làm cho thầy giáo Lục đưa thêm tiền, bà ta cũng chuẩn bị một phần nhỏ gia vị và một ít gạo, có lẽ đủ dùng trong mười ngày. .

Ngày hôm sau, Tần Hiểu Đồng mang theo đống đồ này trên lưng, tạo hình không khác gì Ninja rùa. Cuộc hành trình kéo dài một tiếng rưỡi rất khó khăn, Tần Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn và mệt mỏi nhưng chỉ cần nghĩ đến mối quan hệ của cô và Lục Trạch tốt hơn sẽ có lợi cho mục tiêu của cô, Tần Hiểu Đồng liền không cảm thấy khổ cực nữa.

Điều khiến Tần Hiểu Đồng ngạc nhiên là khi cô mang theo Tần Tứ Cường và Sòa Căn đến nơi, cô nhìn thấy Lục Trạch đang đứng trên bãi đất trống, nhón chân nhìn về phía xa, sau khi nhìn thấy nhóm người Tần Hiểu Đồng thì lập tức chắp tay sau lưng chờ đợi. Khi ba người họ đến gần, anh ta mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc và nói: “Các em đều tới rồi.”

“Chào buổi sáng, thầy Lục” Tần Tứ Cường và Sòa Căn cùng nhau chào Lục Trạch, thanh âm trong trẻo và non nớt.

Lục Trạch điềm tĩnh gật đầu, nói với hai đứa trẻ: “Các em vào lớp đi.”

Tần Tứ Cường và Sòa Căn đáp lại, vui vẻ chạy vào lớp.

Nhìn thấy hai người vào phòng học, Lục Trạch bước nhanh đến bên cạnh Tần Hiểu Đồng ho khan, một tay đặt lên môi, một tay đưa cho Tần Hiểu Đồng một cuốn vở: "Tam Nha, đây là giáo án mà hôm qua em hỏi.

Nhìn dáng vẻ tự mãn của anh ta, trong đầu Tần Hiểu Đồng lại hiện ra hình ảnh một chú chó đang vẫy đuôi chờ chủ nhân khen ngợi.

Tần Hiểu Đồng đặt đống đồ lụp xụp kia xuống, cầm lấy quyển vở mà Lục Trạch đưa cho, mở ra.

Sau khi nhìn rõ nội dung, sắc mặt Tần Hiểu Đồng không khỏi tối sầm lại.

Đây là một cuốn vở bình thường, là cuốn mà cô đã thấy trong nhà bếp ngày hôm qua. Bốn trang đầu đầy chữ, nhưng nó hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "giáo án". Tùy tiện trích vài câu như sau: “Ông nội, ông thật độc ác, cháu là cháu trai của ông mà ông lại đối xử với cháu như thế này, không phải cháu đã nhận lỗi rồi sao?”. “Bố mẹ ơi, con rất nhớ mọi người? 10.000 tệ mà mẹ đưa cho con đã bị tên trợ lý Chu cáo già cướp mất! Con trai của mẹ ở trong núi không ăn, không uống, không mặc, quả thực so với người rừng còn đáng thương hơn, nếu người biết chắc đau lòng muốn chết đi!". "Ông nội cháu biết cháu sai rồi, sau này cháu cũng không dám đánh nhau nữa, ông cho cháu trở về đi!”. “ Máy tính, điện thoại ơi, tao nhớ chúng mày nhiêu lắm, chúng mày cũng phải nhớ tao đó!”

Phía trước đều là những lời kêu ca, Tần Hiểu Đồng nhìn đảo qua, và cuối cùng nhìn thấy những dòng chữ liên quan đến mình: "Này, cô bé quê mùa, em không phải muốn nhìn bài soạn sao? Bài soạn này rất tuyệt, đúng không? Hahaha, quỳ lạy thầy giáo của em đi chứ? Thầy giáo Lục tôi đây anh tuấn tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng đã lãng phí thời gian của mình để viết bốn trang giáo án chuẩn bị cho em, vậy nên quỳ xuống mà sùng bái tôi đi chứ!"

Nói thật, chữ viết của Lục Trạch cũng coi như không tồi, nhưng ở đây lại có rất nhiều lỗi chính tả. Một số chữ viết sai bị gạch bỏ và viết lại bên cạnh, có chữ chắc là không nhớ rõ cách viết chính xác như thế nào nên mới viết sai.

Tần Hiểu Đồng nghĩ, hóa ra trong lòng Lục Trạch vẫn luôn gọi cô là "cô bé quê mùa", xưng hô này so với cô tưởng tượng tốt hơn nhiều. Nhưng mà, hôm qua cô thật sự rất ngây thơ, còn tưởng rằng anh ta sẽ thực sự chuẩn bị bài học, không ngờ rằng anh ta lại dựa vào việc cô không biết chữ để lừa bịp cô.

Tần Hiểu Đồng nhìn thoáng qua phòng học, thấy không có ai chú ý tới, liền chỉ vào dòng chữ trên vở đọc với tốc độ rất chậm: "Ông ơi, cháu biết mình sai rồi, cháu sẽ không bao giờ ... "

Ngay khi Tần Hiểu Đồng thốt ra mấy chữ, Lục Trạch liền sững sờ, sau khi phản ứng lại, sắc mặt đại biến, vội vàng cầm lấy quyển vở đem giấu ở sau lưng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Em, em em em em không phải không biết chữ sao?"

Tưởng tượng đến những lời trong vở đều bị cô gái quê mùa này biết hết, Lục Trạch cảm thấy mắt mình tối sầm, mặt nóng bừng, lắp bắp nói.

Tần Hiểu Đồng nhìn Lục Trạch đang hoảng sợ, cười thành thật nói: “Thầy Lục, em có học được một ít từ người ta, nhưng cũng chỉ biết vài chữ.”

Nghe được lời giải thích của Tần Hiểu Đồng, Lục Trạch mới hơi an tâm.

Nhưng lại nghe Tần Hiểu Đồng nói với vẻ khó hiểu: “Nhưng thầy Lục, tại sao đây có vẻ là lời thú tội chứ không phải là bài soạn?”

Trái tim của Lục Trạch lập tức đập thình thịch, anh nhanh chóng vì thể diện của chính mình mà nghĩ ra: "Cái này ... Tôi lấy nhầm vở rồi! Đây là bài văn của học sinh cũ của tôi hahaha ... soạn bài, vở soạn bài, còn ở trong phòng!"

Trán Lục Trạch không ngừng đổ mồ hôi lạnh, anh sợ Tần Hiểu Đồng sẽ lập tức nói muốn xem, anh liền nhanh chóng đổi đề tài, chỉ vào đống đồ trên mặt đất nói: “Những thứ này là gì?”

Lục Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh đống đồ, cũng không lật xem, cau mày nhìn đống đồ đạc một cách ghê tởm.

Tần Hiểu Đồng đương nhiên biết Lục Trạch đang đổi chủ đề, cô nghĩ với tính cách của anh ta, sẽ sợ cô chất vấn, rất có thể anh ta sẽ nghĩ ra một bài soạn thật sớm nhất, cho nên cô vui lòng không nhắc tới nữa, cho anh ta chút thời gian. Cô nhìn những thứ này, trả lời: “Thầy Lục, những thứ này đều là dùng để nấu ăn.”

“Để nấu ăn?” Lục Trạch vẻ mặt sợ hãi, “Ý em là, em sẽ dùng những thứ này nấu cơm cho tôi?”

Tần Hiểu Đồng ngây thơ gật đầu: “Vâng.” Đôi mắt cô như muốn hỏi anh, không dùng cái này thì dùng cái gì?

Lục Trạch nhìn cái nồi, cái muỗng rỉ sét, cũng như cái bát vừa đen vừa sứt mẻ, cả người như bị sét đánh trúng. Hắn làm sao lại lưu lạc đến mức dùng đồ rác rưởi bỏ đi của người khác để nấu cơm ăn thế này? !