Chương 10

Nơi này có điện, nhưng không có bếp ga, cũng không có nồi cơm điện. Ở đây chỉ có một cái bếp, muốn vừa nấu cơm và nấu đồ ăn thì không đủ. Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đi ra bên ngoài nhặt vài viên đá về, xếp thành một cái bếp nhỏ vừa vặn với kích thước xoong nồi mà Lý Xuân Hoa đưa cho.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu củi, mà củi thì trên núi ở đâu cũng có. Chỉ là ở đây không có giỏ tre, đi nhặt củi cũng bất tiện. Tần Hiểu Đồng suy nghĩ một chút, đi đến phòng của Lục Trạch nhặt lấy một chiếc bao nilon lớn bị hắn vứt tùy ý trên mặt đất rồi đi nhặt củi quanh nhà gỗ.

Trong phòng học, Lục Trạch rốt cuộc cũng làm xong phần mở đầu đầy khó khăn, tiếp theo chỉ cần căn cứ theo sách giáo khoa mà liệt ra một, hai, ba, bốn... Mấy đứa trẻ sống trên núi này một chút kiến thức căn bản đều không có, đương nhiên phải bắt đầu học từ bính âm* trước. Chỉ là những năm tháng học tập bính âm đã quá xa xôi, Lục Trạch nhìn những chữ cái, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại cách phát âm của một số từ trong đó. Từ a đến l phía sau đều có một đoạn củng cố luyện tập. Lục Trạch nhìn đoạn thơ kia liền cảm thấy thật ấu trĩ**, bắt hắn phải cùng mấy đứa trẻ đọc bài thơ này thì xấu hổ chết mất. Cái gì mà “Tiểu thỏ tiểu thỏ nhẹ nhàng nhảy, tiểu cẩu tiểu cẩu chậm rãi chạy”…… Không được, dạy bọn chúng đọc a o e gì đó, cũng rất xấu hổ!

*Bính âm còn được gọi là phanh âm hay pinyin (Tên đầy đủ là phương án bính âm Hán ngữ. Giản thể: 汉语拼音方案 / Hànyǔ pīnyīn fāng’àn /, Phồn thể: 漢語拼音方案). Là cách thức sử dụng chữ cái latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc.

**Ấu trĩ là suy nghĩ chưa chín chắn, non nớt như trẻ con.

Vừa đấu tranh tư tưởng vừa soạn bài, rốt cuộc cũng viết được hai trang. Sau đó anh đột nhiên nhận ra rằng, thế mà vừa rồi anh đang suy nghĩ về việc sẽ dạy cho bọn trẻ !

Anh, đường đường là Lục thiếu gia, vậy mà bây giờ lưu lạc đến mức phải đi dạy một đám người rừng học bài, còn là chương trình của học sinh tiểu học, nói ra sợ sẽ làm cho người ta cười rụng răng mất !

Lục Trạch đột nhiên khép lại cuốn vở, coi nó như quả bom mà ném về một góc của bục giảng. “Phác” một tiếng, quyển vở rơi trên mặt đất. Vốn dĩ bọn trẻ thường xuyên chú ý đến Lục Trạch bây giờ nghe thấy tiếng động cũng đồng thời nhìn lên bục giảng.

Lục Trạch xấu hổ mà “khụ” một tiếng, vội vàng khom lưng nhặt quyển vở, khi ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Tần Hiểu Đồng đang nhặt củi ngoài cửa sổ. Cô ấy đang khom lưng lục tìm cành khô trên mặt đất làm hai bím tóc buông xuống trước ngực, cô cũng không thèm để ý, chỉ khi đứng thẳng lên lại dùng tay đem bím tóc thả lại phía sau. Động tác của cô ấy không tính là đẹp, nhưng biểu cảm thực chuyên chú, như là đang làm một việc rất quan trọng. Lục Trạch khó có thể rời mắt khỏi khuôn mặt cô, bộ dáng trầm tĩnh của cô lúc này đã âm thầm hấp dẫn anh, làm trái tim anh khẽ rung động.

Lục Trạch đột nhiên che lại ngực, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ. Anh thế mà nhìn một cô gái quê mùa đến ngây người! Tại sao vậy? Chuyện này mà bị phát hiện anh liền không thiết sống nữa, trực tiếp tìm miệng giếng mà nhảy xuống cho xong!

“Thầy Lục, thầy làm sao vậy?”

Thấy khuôn mặt nhăn nhó của Lục Trạch, bọn nhỏ khẩn trương hỏi.

Lục Trạch hoàn hồn, nhìn về phía dưới bục giảng, bọn nhỏ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh. Đột nhiên trong lòng lại sinh ra một tia áy náy. Từ nhỏ đến lớn, anh hầu như chưa bao giờ thấy ánh mắt trong sáng đến vậy, bị ánh mắt như vậy nhìn, anh cảm thấy vừa rồi mình ở trong lòng gọi những đứa trẻ này là “người rừng” như vậy có điểm hơi quá đáng……

Lục Trạch đột nhiên đứng lên, ho khan một tiếng nói: “Thầy không sao. Bây giờ, chúng ta bắt đầu học.”

Nghe được Lục Trạch nói, bọn nhỏ dưới bục giảng đều lộ ra vẻ kích động, vội ngồi nghiêm chỉnh, từng đôi mắt ham học hỏi, đều không chớp mắt mà nhìn Lục Trạch.

Lục Trạch có điểm không được tự nhiên, không phải trước đây chưa bao giờ trở thành tiêu điểm, thậm chí còn rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ khẩn trương giống như bây giờ.

“Các em mở sách ra đến…… đến trang thứ sáu.” Lục Trạch xoay người cầm lấy phấn viết lên bảng đen. Ở trên bảng đen sạch sẽ viết lên hai chữ bính âm, “Hôm nay chúng ta sẽ học bính âm.”

Sau khi nhặt được rất nhiều cành khô, Tần Hiểu Đồng liền trở về. Thời điểm đi ngang qua phòng học, cô kinh ngạc khi nghe được thanh âm đọc sách. Cô vội nhìn vào xem, liền thấy Lục Trạch đang đứng ở trên bục giảng, dùng tay chỉ vào chữ cái trên bảng đen, bảo bọn trẻ đọc theo anh.

Tần Hiểu Đồng bất giác mỉm cười. Lục Trạch có lẽ mới hơn hai mươi tuổi, bất kể là khuôn mặt hay là hành vi, đều làm cho người khác có cảm giác anh là một đứa trẻ non nớt, chưa trưởng thành. Nhưng giờ phút đứng ở trên bục giảng này, không hiểu sao anh lại rất có khí chất, làm người khác phải tôn kính.

Tần Hiểu Đồng đột nhiên nghĩ tới cái gì, lục lọi trong đống cành cây khô vừa nhặt, lấy ra một cành vừa thon vừa dài, thừa dịp lúc Lục Trạch bảo bọn nhỏ đọc theo mà chạy nhanh vào lớp đưa cành cây cho anh.

Nhìn thấy Tần Hiểu Đồng trong tay cầm cành cây đi đến, Lục Trạch nhớ tới bộ dáng ông nội lúc biết được anh gây chuyện liền cầm lấy gậy mà đánh anh. Anh không khỏi lui về phía sau một bước, thấy Tần Hiểu Đồng đem nhánh cây đưa cho anh, rồi xoay người chạy nhanh ra ngoài, anh theo phản xạ mà hỏi: “Đây là…… Cái gì?”

“Cái này có thể thay thế cho thước.” Tần Hiểu Đồng mỉm cười nói.

Lục Trạch nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy cành cây lắc lắc, phát hiện nó khá thích hợp. Anh nhìn theo Tần Hiểu Đồng đã hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi lớp, anh nghĩ cô gái quê mùa này cũng thật là chu đáo.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lục Trạch cầm lấy “cây thước mới”, dạy bọn nhỏ nhận biết bính âm, quả nhiên cái này dùng rất tiện. Anh một lần nữa cảm thấy cô gái nhỏ Tam Nha thật không tệ, anh có thể thăng chức cho cô làm trợ giảng!

Không biết cơm nấu trong nồi sắt mất bao lâu mới có thể chín, Tần Hiểu Đồng thấy cũng không còn nhiều thời gian nữa là đến bữa trưa, liền vo gạo cho vào nồi sắt đã được làm sạch, bắt đầu nấu cơm.

Bữa trưa hôm nay chuẩn bị không đủ, không có đồ ăn gì nhiều. Buổi sáng trước khi rời nhà Tần Hiểu Đồng đã vào phòng bếp trộm một ít dưa muối và củ cải của Lý Xuân Hoa, thế này miễn cưỡng có thể coi như là đồ ăn trưa. Chờ khi cơm gần chín, cô không tiếp tục cho củi vào nữa, chỉ để những cành khô còn lại tiếp tục cháy hết.

Cơm tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, làm cho Tần Hiểu Đồng đã làm việc từ sáng đến giờ lập tức cảm thấy đói bụng, bây giờ cho dù chỉ cho ăn mỗi cơm cô cũng có thể một lúc ăn hết hai bát.

“Thơm quá!” Lục Trạch đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi cơm, đôi mắt phát sáng giống như là sói đói thấy được con mồi.

Tần Hiểu Đồng thấy hắn tới, liền đứng dậy hỏi: “Thầy Lục, tan học rồi sao?”

“Đúng! Đã 11 giờ rưỡi rồi, tôi để cho bọn trẻ ăn cơm trước!” Lục Trạch nói. Tuy rằng anh bị tịch thu máy tính và di động, nhưng tốt xấu gì vẫn còn cái đồng hồ, anh không đến mức không biết thời gian.

Tần Hiểu Đồng đưa bát cơm cho Lục Trạch, có chút áy náy mà nói: “Thầy Lục, đồ ăn trưa nay tạm thời chỉ có chút củ cải này……”

“Không sao, không sao!” Lục Trạch liên tục lắc đầu, trước đó anh thấy mấy cái bát này rất dơ nhưng hiện tại lại hoàn toàn không ngại, nhìn cơm trong chén quả thực cảm động đến muốn rơi nước mắt. Mấy hôm nay anh chỉ có thể ăn đồ hộp, giờ nhìn thấy chúng anh chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lục Trạch ăn một ngụm cơm lớn, nhai vài cái liền nuốt vào bụng, cảm giác ấm áp cùng mùi thơm ngào ngạt làm cả người anh đều muốn bay lên. Anh lại gắp một miếng củ cải cho vào trong miệng, vị vừa ngon vừa giòn lập tức chinh phục vị giác của anh, anh cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên thế giới này!

Vốn là Lục thiếu quen ăn sơn hào hải vị, nhưng bây giờ anh đang bưng một cái chén sứ sứt mẻ, không hình tượng ở trước bàn ăn gắp củ cải, biểu cảm trên mặt trông rất hạnh phúc.

Rất nhanh đã ăn xong một chén, Lục Trạch lại chạy tới múc thêm một bát cơm đầy, trở lại bàn vừa ăn vừa mặt dày nói với Tần Hiểu Đồng: “Tam Nha, chuyện là…… hôm nay em có thể nấu cơm tối cho tôi xong rồi hãy đi được không? Tôi cho em thêm tiền! Em muốn bao nhiêu tiền đều có thể!”

Được đằng chân lân đằng đầu.

Tần Hiểu Đồng nhìn bộ dáng nóng lòng và chờ mong của Lục Trạch, trong đầu chỉ nảy ra những chữ này. Cô muốn có mối quan hệ tốt với Lục Trạch, nhưng cũng không thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta.

Trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà thầy Lục, buổi tối em phải về nhà sớm. Chúng em về nhà phải mất hai giờ, nếu về quá muộn trên đường có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hai giờ?” Lục Trạch nghĩ đến việc lúc anh tới nơi này cũng phải đi đường núi mất sáu tiếng đồng hồ, Lục Trạch mặt đều đen. Anh vốn tưởng rằng nhà của mấy đứa trẻ chỉ cách đây hơn mười phút đi bộ, không nghĩ tới là xa như vậy. Nghĩ đến việc hai ngày vừa rồi bọn trẻ phải đi bộ tám giờ mỗi ngày để đến đây, nhưng anh lại không dạy gì cho bọn chúng, anh liền cảm thấy chính mình có chút…… thật quá đáng, cảm giác ngon miệng vừa rồi cũng không còn.

“Đúng vậy.” Tần Hiểu Đồng gật đầu, “Thôn của chúng em tên là Thiên Nhiên. Em, Tứ Cường và Sòa Căn đều ở đó, bốn đứa trẻ khác thì ở thôn Lý gia, Lý gia thôn còn xa hơn thôn chúng em.”

Có thể hình dung bằng cách, Thôn Lý gia, thôn Thiên Nhiên và nơi này tạo thành một hình tam giác tù. Gốc tù chính là ngôi trường này. Dù là thôn Thiên Nhiên hay thôn Lý gia, muốn đi ra thị trấn Đại Môn đều phải đi qua ngôi trường này, đây là con đường ngắn nhất. Thôn Thiên Nhiên đến dây đi bộ mất khoảng một tiếng rưỡi, còn thôn Lý Gia thì xa hơn một ít, chắc cũng phải hai, ba tiếng đồng hồ.

Lục Trạch vô thức đặt bát cơm xuống, anh đi đến cạnh cửa, nhìn bọn nhỏ đã ăn xong cơm trưa, từng người cầm hộp cơm ở bên cạnh giếng múc nước rửa sạch. Trong lúc rửa, chúng còn cùng nhau đọc lại những từ đã được học vào buổi sáng, trên mặt đứa nào cũng tràn đầy vui vẻ.

Trước khi nghe được những lời Tần Hiểu Đồng nói, Lục Trạch cũng không suy nghĩ sâu xa về hoàn cảnh gia đình của mấy đứa trẻ này. Kỳ thật, khi ông nội nói cho anh, anh cần phải đến ngôi làng trên núi hỗ trợ giáo dục, anh cũng không có nghĩ tới, chính mình sẽ đi vào một nơi khỉ ho cò gáy như thế này.

Anh đã đi rất nhiều nơi, nhưng đều là những thành phố lớn phồn hoa, hoàn cảnh tự nhiên rất tốt, đi ra ngoài chơi anh không cần chuẩn bị bất cứ thứ gì, ở khách sạn, cái gì cũng có. Anh cũng thỉnh thoảng đi về nông thôn, nhưng đó là đi chơi cùng bạn bè, chơi chính là chơi cho vui, cũng sẽ không cố ý làm khổ chính mình, những nơi đó nói là nông thôn, nhưng khu vực nông thôn ở Giang Nam rất giàu có, cho nên trước đó, anh cũng không ý thức được hoàn cảnh nơi đây sẽ thế này. Cho đến khi trợ lý Chu dừng xe ở dưới chân núi, cùng anh đi bộ đến nơi này. Trước khi đi, trợ lý Chu còn đưa anh đi mua giày thể thao, lúc ấy còn thấy kỳ quái, sau lại bị dẫn vào núi, đi bộ được mười lăm phút thì anh không chịu nổi nữa, sống chết không chịu đi. Là trợ lý Chu liên tục uy hϊếp anh, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, ông nội anh sẽ hoàn toàn cắt đứt mọi hỗ trợ tài chính, anh mới không thể không kiên trì mà đi xong sáu giờ đường núi. Lúc đến nơi anh gần như ngất đi vì kiệt sức.