Chương 7: Cho em một công việc

Editor: Hàm hàm

“Thầy Lục, phòng của thầy là phòng nào?” Tần Hiểu Đồng hỏi.

Lục Trạch vừa nghĩ tại sao cô gái này lại nói nhảm nhiều như vậy, một bên trầm giọng đáp: "Ngay ... phòng thứ hai ở đây."

"Được, Thầy Lục đợi chút, em sẽ quay lại ngay." Tần Hiểu Đồng đáp ứng rồi tiến vào phòng của Lục Trạch theo chỉ dẫn.

So với bề ngoài của dãy nhà gỗ này, trang hoàng trong phòng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không bằng các tòa nhà dân cư trong thành phố. Dãy nhà này có lẽ do ông nội của Lục Trạch cho người sửa lại, nhưng rõ ràng ông nội "nhẫn tâm" không muốn làm cho Lục Trạch cảm thấy quá thoải mái, lại muốn cháu mình được rèn luyện thêm một chút nên cố tình sửa không hoàn hảo lắm. Vì vậy, ngay cả nhà vệ sinh vẫn còn được giữ nguyên như trước.

Phần trong cùng của căn phòng nhỏ này là một chiếc giường với một tấm chăn mỏng chưa được gấp. Dưới chân giường có một chiếc vali đang mở, quần áo chất đống lộn xộn. Có một cái bàn bên cạnh giường, trên bàn có mấy cây bút, quyển vở lộn xộn, khăn giấy vừa rút xong nằm yên trên bàn.

Đồ đạc trong phòng này quá đơn giản, Tần Hiểu Đồng nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được, cô bước vào cầm lấy khăn giấy thường dùng trong siêu thị, xoay người đi ra ngoài.

Lúc đến gần nhà vệ sinh, Tần Hiểu Đồng nói: “Thầy Lục, em lấy giấy rồi.”

Màn khẽ động đậy, bàn tay mảnh khảnh lại duỗi ra: “Mau đưa cho tôi!”

Lục Trạch dừng lại một chút, nghĩ đến khăn giấy còn ở trên tay Tần Hiểu Đồng, lại không cam lòng bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."

Tần Hiểu Đồng chậm rãi tới gần, duỗi tay đặt khăn giấy lên tay hắn, sau đó nhanh chóng lùi lại, quay lưng về phía nhà vệ sinh.

Sau lưng truyền đến một loạt tiếng động. Có lẽ giây phút xấu hổ nhất trong cuộc đời của Lục Trạch là bây giờ, mà cô lại chứng kiến tất cả những điều này.

Cảm giác được Lục Trạch đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Hiểu Đồng quay người lại, vừa định nói, Lục Trạch đã vội vàng cầm khăn giấy đi qua người cô. Vừa đi qua cô, anh đột nhiên dừng lại, quay về phía cô nói: "Đợi tôi một chút! "

Anh ta nói xong liền chạy đến bên kia dãy nhà gỗ, lấy nước giếng, rửa tay sạch sẽ, dùng khăn giấy lau khô rồi mới quay lại chỗ Tần Hiểu Đồng.

“Tam Nha.” Lục Trạch nghiêm mặt nhìn Tần Hiểu Đồng.

Tần Hiểu Đồng nhìn hắn tỏ vẻ lắng nghe.

Lục Trạch do dự một hồi mới nói: “Cái kia...em có biết nấu ăn không?”

Tần Hiểu Đồng không biết tại sao: "Vâng.”

Lục Trạch nghe vậy khóe miệng nhếch lên, nhưng khi nhìn thấy Tần Hiểu Đồng nhìn mình chằm chằm, anh ta lại lập tức ngẩng mặt lên nói: "Là như thế này. Thầy thấy điều kiện gia đình của em không tốt, nên muốn cho em một công việc để cải thiện điều kiện gia đình."

Tần Hiểu Đồng vừa nghe liền hiểu được Lục Trạch là muốn cô mỗi ngày nấu cơm cho hắn ăn. Cô đang lo không có cơ hội cùng hắn tiếp xúc nhiều, nên việc này vừa hợp ý cô.

“Là sao, thầy giáo Lục?” Tần Hiểu Đồng giả ngu.

Lục Trạch ho khan một tiếng: "Tôi nói buổi trưa em đến trường nấu cơm đi, nấu cơm cho tất cả học sinh, đỡ để bọn chúng phải mang cơm trưa."

"Nhưng em còn phải làm việc nhà ..." Tần Hiểu Đồng khó xử nói. Đây không phải là cô nói bừa, nếu Lý Xuân Hoa biết cô ở đây nấu ăn, bà ấy chắc chắn sẽ gϊếŧ cô, trừ khi ...

"Tôi sẽ trả tiền công cho em!" Lục Trạch lo lắng nói, "Một nghìn một tháng! Bây giờ tiền có chút thiếu, sau này có tiền, tôi sẽ bổ sung cho em! "

Nói xong, Lục Trạch lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi đổi, đối Tần Hiểu Đồng nói:" Chờ một chút. "

Nói xong anh ta chạy về phòng lục lọi hồi lâu, gom hết số tiền tìm được. Nhìn bảy mươi tám tệ trước mặt, gương mặt anh tuấn tối sầm lại. Trợ lý Chu, tên khốn kiếp này, lấy 10.000 tệ mà mẹ hắn lén đưa cho hắn khi nào? Thậm chí một trăm tệ cũng không để lại!

Lúc này, anh đột nhiên nhớ tới những gì trợ lý Chu đã nói trước khi rời đi. Lúc đó, trợ lý Chu đã vỗ vai anh và nói một cách sốt sắng: "Lục thiếu gia, hãy giảng dạy thật tốt và giành được sự kính trọng của dân làng, nói không chừng bọn họ sẽ tặng đồ ăn cho anh."

Lúc ấy hắn còn âm thầm đắc ý. Hắn có mười ngàn tệ, muốn mua đồ ăn gì mà chả được, cần gì phải giành sự kính trọng của thôn dân?" Không ngờ những lời nói của trợ lý Chu lại ở đây chờ hắn!

Mặt Lục Trạch lại tái xanh khi nghĩ tới mình chỉ có thể ăn đồ nén trong một tháng. Trước khi lên núi vào ngày hôm kia, hắn phải tốn giời gian một lúc lâu mới thuyết phục được trợ lý Chu đồng ý tạm dừng ở thị trấn Đại Môn, để hắn mua một ít bánh mì và sữa tươi lên núi. Vì từ khi lên núi chưa ăn gì nên sáng nay hắn đã uống sữa mà không để ý đến sữa tươi đã hết hạn, khiến hắn thật xấu hổ trước mặt cô gái nhỏ đó.

Hắn hiểu rằng lần này hắn thực sự đã làm cho ông nội tức giận, nên ông nội mới để trợ lý Chu làm ra việc như vậy. Nếu được cho thêm một cơ hội nữa, chắc chắn lúc đó hắn sẽ không hấp tấp như vậy. Bây giờ có hối hận cũng vô ích, trong vòng một tháng nữa hắn sẽ không được gặp lại trợ lý Chu. Việc cấp bách bây giờ là có thể ăn cơm mỗi ngày, hắn thề từ trước đến nay chưa bao giờ nhớ mùi vị của cơm nóng canh ngọt như vậy!

Lục Trạch nhanh chóng bước ra ngoài với bảy mươi tám nhân dân tệ trong tay.

Nhìn thấy Tần Hiểu Đồng, lại nhớ tới vừa rồi anh hào phóng nói một ngàn một tháng, sắc mặt đột nhiên nóng lên, Lục thiếu gia trở nên vô dụng từ khi nào vậy? Nếu chuyện này bị nói ra, chắc chắn đám bạn bè của anh sẽ cười chết mất.

Anh ta chậm rãi đi tới chỗ Tần Hiểu Đồng, do dự một hồi, mới nói: “Cái này… cho tôi nợ lương trước được không?”

Ngay khi Lục Trạch bước ra với vẻ mặt ỉu xìu, Tần Hiểu Đồng đã biết Lục Trạch nói một nghìn chỉ là nói hươu nói vượn. Vì ông nội cố ý bắt anh ta lên núi trau dồi nên chắc chắn sẽ không cho anh ta quá nhiều tiền, vừa rồi chắc theo thói quen nên đã buột miệng nói ra một nghìn tệ, nhưng khi quay lại mới nhận ra rằng mình đã không có tiền, đó là biểu hiện trên khuôn mặt của anh ta lúc này.

“Thầy Lục, thầy có thể cho em bao nhiêu?” Tần Hiểu Đồng hỏi. "Tiền lương" này cô phải có. Thứ nhất, để Lý Xuân Hoa có thể cho cô ở đây lâu dài thì phải có tiền, thứ hai, hiện tại cô rất cần tiền.

"Cái này ..." Lục Trạch định tàn nhẫn mà đưa cho Tần Hiểu Đồng bảy mươi tám tệ trong tay, "Tôi hiện tại chỉ có một chút ... Nhưng đừng lo lắng! Khi trợ lý Chu đến vào tháng sau, tôi sẽ lấy tiền ở chỗ anh ấy! ”

Hắn nói xong, định rụt tay lại.

Không ngờ, Tần Hiểu Đồng đã nhanh chóng cầm lấy bảy mươi tám tệ chưa kịp thu lại, nhìn anh cười ngây ngô: "Vậy thì thầy Lục, em nhận cái này trước. Em sẽ nói với mẹ em."

Lục Trạch nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng, rồi lại nhìn gương mặt thanh thuần của Tần Hiểu Đồng, anh đè nén cảm giác kỳ lạ vừa lóe lên, bây giờ anh thật sự là không còn một xu dính túi. Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay đã thấy mất mặt đủ rồi, anh ta liền đập vỡ cái hũ rồi nói: “Vậy thì hôm nay em cứ ở lại nấu đi!” Cho hắn ăn mấy cái đồ hộp đó nữa, hắn sẽ nôn ra!

“Thầy Lục, mẹ em vẫn đang đợi em ở nhà, em phải về.” Tần Hiểu Đồng nói, “Hơn nữa, anh có đồ dùng nhà bếp và gia vị ở đây không?”

Lục Trạch thất vọng nói: “… Không. "

Trợ lý Chu cảm thấy anh sẽ không nấu cơm, anh cũng cảm thấy chính mình tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện này, vì vậy anh hoàn toàn không chuẩn bị đồ dùng nhà bếp. Lúc trước hắn làm sao nghĩ rằng mình lại cơ trí như vậy, có thể tìm được một cô gái địa phương giúp mình nấu ăn?

Tần Hiểu Đồng nghĩ trước khi rời đi, cô nên xem qua những thứ còn thiếu ở đây, viết ra giấy để có thể chuẩn bị đầy đủ trước, vì vậy cô hỏi: "Thầy Lục, tôi có thể xem nhà bếp ở đâu không?"

Ngay lập tức Lục Trạch trả lời: "Là ở chỗ này! " Cạnh phòng anh ta vừa là bếp vừa là kho chứa.

Tần Hiểu Đồng đi vào, nhìn một vòng.

Càng ngày cô càng thấy rõ sự "nhẫn tâm" của ông nội Lục Trạch. Nhà bếp có bếp và bàn, nhưng không có củi, không có xoong nồi, chưa kể các gia vị như dầu, muối, mắm, dấm. Trên bàn bếp có một chồng sách, cô nhìn lướt qua thì thấy đó là toàn bộ sách giáo khoa toán và tiếng Trung từ lớp 1 đến lớp 3 của trường tiểu học, mỗi tập có mười lăm bộ. Dựa vào đây có thể thấy, ông nội Lục Trạch muốn cho Lục Trạch ở lại đây trong hai hoặc ba năm. Cạnh sách bài tập có hai quyển vở chưa mở ra, trên sách bài tập có hai hộp bút chì mới. Dưới bàn có một cái thùng có ghi dòng chữ thức ăn nén, tính theo số lượng thì ước tính nó có thể ăn được trong một tháng. Bên trên thùng là một túi khăn giấy gồm mười hai gói, một gói đã được mở ra và sử dụng, còn mười một gói. Có một số đồ dùng như chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, bột giặt,… được xếp ở bên cạnh hộp, có vẻ là Lục Trạch mới sử dụng, vẫn còn hơi ẩm và lộn xộn.

Giờ phút này, Tần Hiểu Đồng đột nhiên cảm thấy Lục Trạch trước kia ăn chơi trác táng giờ bị ném lên núi có chút đáng thương.

Tất nhiên, cảm giác này chỉ là nhất thời, so với tình trạng khó khăn tạm thời của Lục Trạch, thì cô và Thạch Tú Tú còn đáng thương hơn.

Sau khi biết mình phải làm gì, Tần Hiểu Đồng liền chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, cô còn giả bộ sùng bái mở miệng nói: “Thầy Lục, em nghe nói thầy cô thường soạn bài giảng trước khi lên lớp, em có thể xem bài soạn của thầy không?”

Tần Hiểu Đồng hỏi một câu liền làm cho Lục Trạch bối rối.

Bài soạn?

Bài soạn!

Lục Trạch nhìn chằm chằm Tần Hiểu Đồng. Về cơ bản anh ta đã quên mất việc trở thành một giáo viên và việc chuẩn bị bài học. Trước giờ Tam Nha luôn coi mình là giáo viên, nếu không thể mang ra những đồ dùng cần thiết cho giáo viên như bài soạn, chẳng phải sẽ bị coi thường sao? Bị một cô bé địa phương từ trên núi coi thường, anh ta còn không bằng chết đi!

Lục Trạch vội vàng thu đi vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Được chứ… nhưng hiện tại đã không còn sớm, Tam Nha, em về trước đi, ngày mai đến, tùy ý em muốn xem bao nhiêu thì xem.”

“Được rồi, thầy Lục ngày mai gặp lại. ”Đương nhiên Tần Hiểu Đồng biết Lục Trạch không có khả năng đã soạn bài này nọ, cho nên cô đáp ứng lập tức xoay người rời đi. Quãng thời gian ngắn ngủi ở chung khiến cô hiểu rằng Lục Trạch là một người muốn giữ thể diện, không chịu thiệt thòi, luôn coi mình là thầy, nhất định sẽ không để bị một người vô học như cô chê cười. Bằng cách này, ngày mai cô có thể xem bài soạn của Lục Trạch, anh ấy đã chuẩn bị bài rồi, không phải là một điều hợp lý trước buổi học sao?

Nhìn thấy bóng dáng Tần Hiểu Đồng đang đi xa dần, Lục Trạch sắc mặt lập tức suy sụp.

Bài soạn ... rốt cuộc là làm như thế nào! Hắn chưa bao giờ làm giáo viên, làm sao mà biết chuẩn bị bài! Nếu không có bài soạn vào ngày mai, hắn nhất định sẽ bị cười nhạo cho đến chết!

Lục Trạch lại đột nhiên che bụng, sữa tươi hết hạn lại biểu hiện uy lực, trong bụng lại ầm ầm vang lên. Anh ta cầm túi khăn giấy với vẻ mặt ủ rũ chạy về nhà vệ sinh.

—— Khoan đã ... Con nhỏ đó không biết chữ, cho dù hắn tùy tiện viết chữ gì đó để soạn bài cô cũng sẽ không biết!

Nghĩ đến đây, Lục Trạch lập tức thả lỏng người, như thể tiêu chảy không còn khó chịu nữa.