Chương 6: Tôi quên mang giấy

Editor: Hàm hàm

Lưu ý: Chống chỉ định ăn uống khi đọc chương này. ^^

Buổi tối Tần Tứ Cường về nhà, nó hào hứng nói về buổi học hôm nay trong bữa tối.

Cậu ta vừa hoa tay múa chân vừa nói: "Hôm nay thầy Lục đã đặt tên tiếng Anh cho chúng con. Con tên là Danny! Thầy Lục nói trong thành phố ai cũng có tên tiếng Anh, có tên tiếng anh rất phát tấn!"

Phát tấn? Tần Hiểu Đông tự hỏi một hồi rồi mới hiểu ra phát tấn trong miệng Tần Tứ Cường chính là fashion".

“Phát tấn có ý nghĩa gì?” Tần Nhị Cường tò mò hỏi.

Tần Tứ Cường khinh thường cắt ngang, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là có ý nghĩa! Cái này mà anh cũng không biết!"

Nó đột nhiên đặt bát cơm xuống, nhảy xuống ghế, từ trong túi vải mà Lý Xuân Hoa đã may lấy ra hai cuốn sách và một cây bút, ở trước mặt mọi người khoe ra, đắc ý nói: "Đây là cuốn sách và cây bút mà thầy Lục đã tặng cho con. Mới phải không? Nhìn đẹp đúng không?

Tất cả mọi người Tần gia nhìn về đồ vật mới lạ trong tay Tần Tứ Cường.

Tần Hiểu Đồng nhìn thấy hai cuốn kia là sách tiếng Trung và toán học hồi cấp một. Sách mới tinh, không có nếp nhăn.

Nhìn thấy ánh mắt của Tần Hiểu Đồng, Tần Tứ Cường cầm sách tới trước mặt cô, lắc người hét lớn, "Tam Nha không được đọc! Haha, đây là sách của tôi, tất cả đều là của tôi, chị không được đọc sách! ”

Tần Hiểu Đồng không muốn nói chuyện với thằng nhóc này, cô thật sự không có hứng thú với tiếng Trung và toán lớp một của tiểu học. Nhưng Tần Tứ Cường vẫn kéo lấy Tần Hiểu Đồng và nhất quyết treo hai quyển sách trước mặt cô. Cuối cùng vẫn là Tần Thổ Căn nghiêm mặt gọi nó lại, ý bảo nó nhanh chóng trở về chỗ ăn cơm, có vậy nó mới thôi quấy rầy Tần Hiểu Đồng.

Ăn tối xong, Tần Hiểu Đồng rửa chén xong liền đi ra cửa. Cô muốn tìm cơ hội để hỏi Thạch Tú Tú số điện thoại.

Gia đình của Tần Đại Trụ đang nói chuyện trong sân, khi Tần Hiểu Đồng đi vào, cô thấy Tần Đại Trụ, mẹ của anh ta, Thạch Tú Tú, còn có cô gái mà mấy hôm trước cô đã gặp, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, có lẽ anh ta là Nhị Cẩu trong lời của mẹ Tần Đại Trụ hôm trước đã nói. Ngoài ra còn có bốn năm nam nữ cao tuổi, một nhóm người ngồi trên băng ghế, sôi nổi tán gẫu.

Tần Hiểu Đồng không thu hút nhiều sự chú ý khi cô bước vào, chỉ có Thạch Tú Tú và con dâu Nhị Cẩu liếc nhìn cô. Cô im lặng đứng đó, nghe đám người này tán gẫu chuyện đồng áng và chuyện tầm phào của người khác. Buổi tối ở đây không có giải trí, mọi người chỉ có thể tán gẫu. Sau khi trò chuyện rôm rả, mọi người bàn tán xôn xao về chiếc tivi mà gia đình trưởng thôn mới mua. Mà trong lúc này, vợ của Nhị Cẩu và Thạch Tú Tú cũng im lặng và không nói chuyện gì.

Khi mọi người cảm thán trước sự kỳ diệu của TV, Tần Hiểu Đông đột nhiên nói: "Không biết khi nào chúng ta mới có thể sử dụng điện thoại? Nếu được như thế thì những người đi làm xa cũng có thể nói chuyện với gia đình bất cứ lúc nào. ”

Thời điểm Tần Hiểu Đồng nói, ánh mắt của cô hết lần này tới lần khác nhìn về phía Thạch Tú Tú. Thạch Tú Tú không quan tâm người khác nói gì, nhưng ngay khi Tần Hiểu Đồng nói, cô nhìn sang, đồng thời nhận được gợi ý của Tần Hiểu Đồng. Trên mặt lộ ra một tia hưng phấn, sợ rằng sẽ bị phát hiện không bình thường lại nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn lặng lẽ trả lại cho Tần Hiểu Đồng một cái ánh mắt đã hiểu.

Tần Hiểu Đồng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Thạch Tú Tú hiểu được ý của cô. Bây giờ có nhiều người như vậy, Thạch Tú Tú không thể cho cô số điện thoại của cô ấy, nhưng chỉ cần cô ấy chuẩn bị trước, sau này sẽ dễ dàng hơn để Thạch Tú Tú bí mật cho cô số điện thoại của cô ấy.

Khi Tần Hiểu Đồng thu lại ánh mắt, tình cờ bắt gặp vợ của Nhị Cẩu đang nhìn mình, cô giật mình, nhưng đối phương đã đưa mắt đi chỗ khác trước.

Mọi người trong sân đã bắt đầu nói chuyện điện thoại, nhưng Tần Hiểu Đồng lặng lẽ rời đi như lúc cô đến. Chắc chắn rằng cô muốn giúp đỡ người bị bắt cóc, nhưng cô không biết mình có nên tin tưởng vợ của Nhị Cẩu hay không. Cô sợ cô ấy đã nguyện sống ở đây lâu dài, thậm chí đã coi mình như người trong làng, cô ấy sẽ xem việc cứu Thạch Tú Tú là hành động phản bội nên cô không dám tiết lộ những giao dịch bí mật của cô với Thạch Tú Tú cho cô ấy biết.

Mấy ngày nay, Tần Hiểu Đồng đã tìm hiểu được vấn đề căn cước của thôn dân nơi đây. Sổ hộ khẩu và chứng minh thư của mọi người trong thôn đều nằm trong tay thôn trưởng, ai muốn ra ngoài làm ăn thì tìm thôn trưởng lấy thẻ căn cước. Do nơi đây quá xa nên việc cập nhật sổ hộ khẩu rất không kịp thời, nói chung chỉ khi làm căn cước công dân thì mới cập nhật vào sổ hộ khẩu của gia đình. Căn cước công dân được cấp ba năm một lần, khi đó các em trong độ tuổi từ 16 đến 18 sẽ cùng làm. Lần cuối cùng làm thẻ căn cước là hơn hai năm trước. Ba tháng nữa, Tần Hiểu Đồng sẽ gần 16 tuổi và có thể cùng Tần Nhị Cường làm thẻ căn cước.

Tần Hiểu Đồng rất vui mừng khi biết tin này, ba tháng nữa cô có thể tìm đường rời đi sau khi có thẻ căn cước.

Ngày hôm sau, Tần Hiểu Đồng một mình đưa Tần Tứ Cường đến trường học. Sòa Căn cũng là người trong thôn Thiên Nhiên đã hẹn Tần Tứ Cường gặp nhau ở cổng thôn, hai người cùng nhau đi học. Tần Tứ Cường vốn không muốn Tần Hiểu Đồng đưa nó đi chút nào, cậu rất ghét nhìn thấy Tần Hiểu Đồng, nhưng Tần Thổ Căn lo lắng cho nó, sợ nó đi học muộn, thậm chí gặp nguy hiểm trên đường, vì vậy vô tình trấn áp được sự phản kháng của Tần Tứ Cường.

Tần Tứ Cường và Sòa Căn chạy nhảy phía trước, không để ý tới Tần Hiểu Đồng đang đi theo phía sau. Sòa Căn là một cậu bé bảy tuổi, không to béo như Tần Tứ Cường, tuy gầy yếu, nhưng lại cao hơn Tần Tứ Cường.

Hai đứa nhỏ nói chuyện phiếm suốt, Tần Hiểu Đồng nghe được Lục Trạch đặt cho Sòa Căn cái tên tiếng Anh là Steve. Cô cũng biết được rằng ngày hôm qua Lục Trạch đã đặt tên tiếng Anh cho chúng. Sau khi phát sách mới, anh ta đã để mấy đứa trẻ tự học trong lớp và không dạy bọn chúng bất cứ điều gì. Hôm nay hai bạn nhỏ này rất hào hứng, cảm thấy hôm qua thầy giáo Lục đã không dạy chúng cái gì cả, nên hôm nay rất mong chờ.

Một tiếng rưỡi sau, cả ba đã đến nơi, bốn người ở làng Lý Gia cũng đến sớm. Sáu đứa con trai vào một căn phòng không có khóa cửa một cách quen thuộc, Tần Hiểu Đồng đi theo sau nhìn vào. Đây là một phòng học có mười mấy bộ bàn ghế mới, bục giảng và bảng đen thoạt nhìn đều rất mới.

Dãy nhà gỗ này rất cũ, hẳn là đã được xây dựng từ lâu đời, nhưng phòng học này chắc là đã được sửa sang và thay mới lại trước khi Lục Trạch đến. Phòng học có cửa ra vào, cửa sổ và đèn điện. Nếu không nhìn ở bên ngoài của lớp học mà chỉ nhìn bên trong thì dường như không khác nhiều so với phòng học của các trường học bình thường.

Tần Hiểu Đồng chỉ quan sát một lúc, Tần Tứ Cường đã gào to muốn đuổi cô đi, cô đành phải xoay người rời đi. Khi bước ra khỏi phòng học, cô quay đầu lại thì tình cờ thấy Lục Trạch đang ngáp dài bước ra khỏi phòng bên cạnh, vừa ngậm một hộp sữa vừa đi vào lớp.

Tần Hiểu Đồng khẽ nhíu mày, xoay người rời đi. Chỉ là trên đường trở về, cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy và đoạn hội thoại giữa Sòa Căn và Tần Tứ Cường. Thôn Thiên Nhiên và thôn Lý Gia từ trước đến nay chưa có ai tới dạy học, cho nên nơi này hoàn toàn do ông nội của Lục Trạch phát triển. Nếu Lục Trạch dạy tốt thì không sao, nhưng nếu để những đứa trẻ này tự học mỗi ngày, chúng chẳng hiểu gì cả, ngay cả chữ cũng không đọc được, vậy chúng có thể tự học được gì? Về lâu dài, bọn chúng sẽ không còn hứng thú với việc học, và bước đầu để thoát ra khỏi sự thiếu hiểu biết này sẽ bị thất bại hoàn toàn.

Trong khoảng thời gian này, Tần Hiểu Đồng thấy không có người nào trong thôn cảm thấy việc mua bán phụ nữ có cái gì không ổn. Họ không biết chữ, không biết pháp luật, chỉ biết sinh tồn và sinh đẻ, tất cả đều không biết gì, đối với họ, đạo đức xã hội và pháp luật không là gì cả. Có lẽ biện pháp duy nhất có thể thay đổi chuyện này là giáo dục. Cô hy vọng rằng suy nghĩ của thế hệ sau sẽ được thay đổi hoàn toàn bằng giáo dục, và từ đó tác động đến thế hệ trước để việc mua bán phụ nữ sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Không có thị trường thì các vụ buôn bán phụ nữ có thể giảm dần.

Tần Hiểu Đồng không biết ý tưởng của cô có phải là quá xa vời hay không, nhưng có một số việc cô có thể làm, và cô muốn thử.

Cô đột ngột dừng lại, vài giây sau quay người đi về phía dãy nhà gỗ.

Tần Hiểu Đồng đi không được bao xa, lúc quay lại dãy nhà qua cửa kính phòng học liền nhìn thấy Lục Trạch đang ngồi trên bục giảng chán nản nghịch móng tay, còn bọn trẻ dưới lớp đang cúi đầu nhìn sách, một lúc lại ngẩng đầu nhìn Lục Trạch thì thấy anh ta không có chút phản ứng nào, liền thất vọng cúi đầu xuống, tiếp tục mờ mịt xem sách.

Lục Trạch sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn ôm bụng chạy ra ngoài với vẻ mặt đau khổ. Trên trán toát ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút méo mó vì đau đớn, vừa ra khỏi phòng học liền nhìn thấy Tần Hiểu Đồng cách đó không xa, sững sờ dừng lại, duy trì trạng thái hơi cúi người ôm lấy bụng, ngơ ngác nhìn Tần Hiểu Đồng.

Tần Hiểu Đồng vừa định nói, Lục Trạch sắc mặt lại thay đổi, lưng càng cúi thấp hơn, từng bước nhỏ chạy tới gian nhà cuối khu nhà gỗ, vén màn cửa xông vào.

Tần Hiểu Đồng có chút sững sờ.

Luc Trạch đây là ... tiêu chảy?

Tần Hiểu Đồng không ngờ vừa quay lại sẽ gặp phải cảnh xấu hổ này, đứng tại chỗ có chút không biết làm sao.

Cô có nên đợi ở đây, chờ hắn đi vệ sinh xong thì nói chuyện lớp học với hắn không?

Khi Tần Hiểu Đồng đang đấu tranh tâm lý thì tấm màn đằng kia đột nhiên mở ra một khe hở, một bàn tay sạch sẽ vươn ra vẫy vẫy tay với cô.

Chỗ này chỉ có Tần Hiểu Đồng, Lục Trach là đang vẫy tay với cô.

Nhưng anh ta gọi cô để làm gì? Không phải là không mang giấy đấy chứ?

Tần Hiểu Đồng do dự một hồi mới nhấc chân đi tới.

Đây là một ngọn núi lớn, cư nhiên không có bồn cầu xả nước, thậm chí không có hố ngồi xổm. Nói chung là người ta đào ngẫu nhiên một cái hố, trong hố đặt một cái bình sứ lớn, nửa cái bình sứ đặt trên tấm gỗ, trên đó đặt một thanh ngang sao cho có thể ngồi được. Sau đó dựng một cái lều đơn giản để tránh gió mưa, dùng rèm che lại, nếu không quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy, thì ngay cả màn cũng không cần.

Tần Hiểu Đồng nghĩ rằng trước đây Lục Trạch hẳn là chưa từng sử dụng "WC" đơn giản như vậy, thật ra cô cũng như vậy, lần đầu tiên cô đi, cô cũng phải xây dựng tâm lý rất lâu mới có thể chấp nhận được chuyện này.

Cô dừng lại cách nhà vệ sinh hai thước, đưa mắt ngoảnh đi ngoảnh lại, không tự chủ được mà nghĩ đến dáng vẻ Lục Trạch đang ngồi xổm bên trong sau một tấm rèm.

“Thầy Lục, thầy đang gọi em?” Tần Hiểu Đồng thấp giọng hỏi.

Sau khi tay Lục Trạch nhanh chóng thu lại tấm rèm, trong bức màn đã lâu không có một tiếng động.

Tần Hiểu Đồng hỏi lại: "Thầy Lục?"

"Khụ ... cái này ..." Lục Trạch do dự một hồi, cuối cùng nghẹn họng nói: "Tam Nha, đúng không? Tôi ... tôi quên mất mang theo giấy ... ... em có thể ... "

Anh ta nói đến đây, giọng run run, không nói nên lời.

Sau đó Tần Hiểu Đồng mới nhận ra rằng Lục Trạch thật sự không mang theo giấy đi vệ sinh.

Cô nín cười, nhỏ giọng đáp: "Thầy Lục, em không có giấy tờ gì trên người."

Lục Trạch sau bức màn đột nhiên thay đổi sắc mặt khi nghe thấy những lời này.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống này! Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nhờ cô bé này hái lá giúp sao.

Vừa lúc Lục Trạch đang rối rít, Tần Hiểu Đồng ở bên ngoài nói: “Thầy Lục, thầy muốn em vào phòng của thầy lấy giấy giúp phải không?”

Lục Trạch liền vội vàng nuốt lời định nói, liên tục đáp: “Đúng, đúng!”

Vừa xấu hổ, bụng lại đau, chỉ số thông minh của hắn dường như đều mất hết, hắn quên mất có khăn giấy trong phòng, còn muốn lấy lá cây lau.