Chu Khiêm hẹn Trần Dương Châu gặp mặt ăn cơm lúc mười hai giờ trưa, nhân tiện hỏi mấy chuyện cậu muốn hỏi.
Lúc mười một giờ sáng, Trần Dương Châu lái xe đến đón Chu Khiêm và Tề Lưu Hành cùng đi, ông ta cũng nhân tiện trả Chu Khiêm hộp đựng tro cốt.
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn quản lý theo từng khu. Khu II và khu X đều có tính chất như nhà giam, người bệnh trong đó bị giám sát nghiêm ngặt. Đặc biệt là khu X, chỉ cho phép nhân viên y tế vào, nghiêm cấm tất cả người ngoài.
Nhưng khu I được quản lý lỏng lẻo hơn nhiều.
Trường hợp bệnh nhẹ như Chu Khiêm, sau khi được bác sĩ chuẩn đoán cho phép và y tá thỉnh thoảng mở một mắt nhắm một mắt thì có thể xin cơ hội ra ngoài đi lại.
Lần này có cảnh sát đến dẫn cậu đi thì càng dễ dàng hơn.
Trong một chiếc xe SUV đang trên đường đến nhà hàng.
Chu Khiêm và Tề Lưu Hành ngồi sóng vai ở hàng ghế sau, cậu ôm một hộp tro cốt nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng mở hộp tro nhìn vào bên trong một cái.
Khung cảnh này dường như đã từng xảy ra.
Điểm khác biệt duy nhất là người lái xe lần này không phải tài xế của xe đặt qua mạng mà là cảnh sát Trân Dương Châu.
Chu Khiêm chưa kịp hỏi rõ Trần Dương Châu thì nhận được cuộc điện thoại.
Cậu bắt máy thì nghe thấy giọng Vân Tưởng Dung.
Chu Khiêm dường như đã đoán được Vân Tưởng Dung đem đến thông tin gì, cậu trầm mặc, chau mày.
Vân Tương Dung trực tiếp nói: “Tôi trả [ Đồng hồ tích tắc ] cho Tề Lưu Hành rồi. Ngoài ra… tối hôm qua Cao Sơn đã đi rồi. Tai nạn xe cộ. Không cứu được.”
Chu Khiêm không đáp, Vân Tưởng Dung lại nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng. Tôi biết người như cậu sẽ không thực lòng an ủi người khác. Tôi cũng không hy vọng cậu nói lời gì dễ nghe.”
Nói đến đây, cô ấy vẫn không đợi Chu Khiêm lên tiếng, mà đã nghiêm túc nói: “Có một người tên là Mục Sư đến tìm tôi, bảo tôi gia nhập ‘Quân đoàn Đào Hồng’. Có lẽ bọn họ là chủ mưu đứng sau hại chết Cao Sơn.”
Giọng điệu của Chu Khiêm cũng trở nên nghiêm túc: “Vân Tưởng Dung, tôi phải nhắc nhở cô một chút. Trong phó bản tôi, không có thời gian nói chuyện với cô. Hơn nữa lúc đó có con bạc nhìn chằm chằm cũng không tiện nói. Nhưng giờ tôi có thời gian, tôi có thể nói cho cô biết, tôi không hề đồng ý với lựa chọn của cô. Cô biết mình phải đối mặt với cái gì không? Cô cho rằng bọn họ dễ dàng tin tưởng cô đã trở mặt với tôi sao?”
Giọng Vân Tưởng Dung rất bình tĩnh: “Nhưng chỉ có con đường này có thể tiếp cận bọn họ nhanh nhất.”
Chu Khiêm chau mày nói tiếp: “Thực ra Tư Đô Tình về bản chất cũng không phải kẻ xấu xa tàn bạo. Cô ta gϊếŧ…”
Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn sau đầu Trần Dương Châu một cái, sau đó nói tiếp: “Sở dĩ cô ta xử lý cậu bé trong trò chơi là do cô ta sợ quân đoàn đứng sau mình. Cô ta sợ sự trừng phạt đáng sợ. Cô ta sợ tiết lộ bí mật của quân đoàn đó. Quân đoàn đó có thể ép một người không phải người xấu như cô ta làm chuyện như vậy…”
“Trong tình huống như vậy, tên ‘Mục Sư’ đó tìm cô, lại còn để lộ tên của quân đoàn cho cô… cô nghĩ ông ta có mục đích gì?”
“Tôi biết. Ông ta muốn lợi dụng tôi. Hoặc là ông ta cho rằng tôi đã thực sự trở mặt với cậu, cảm thấy tôi là nhân tài có thể đào tạo, hơn nữa có thể dùng sự hận thù của tôi với cậu để đối phó cậu.”
“Nhưng đương nhiên cũng có khả năng khác, họ đoán được tôi đang đóng kịch, đoán tôi không thực sự phản bội cậu. Trong trường hợp này, bọn họ vẫn có thể lợi dụng tôi. Lợi dụng việc tôi có thể giữ liên lạc với cậu, lợi dụng tôi đối phó cậu. Nhưng dù thế nào…”
Khóe miệng Vân Tưởng Dung hơi mỉm cười: “Tôi cũng có thể lợi dụng ngược lại. Tôi sẽ tiếp cận bọn họ. Còn sau đó thế nào thì tùy cơ ứng biến.”
“Trước khi anh Sơn nhắm mắt có nói với tôi. Tâm nguyện duy nhất của anh ấy là không muốn cô báo thù.” Chu Khiêm nói.
“Lúc đó tôi cũng đã nói với anh ấy rằng mình có thể sẽ không khuyên được cô.”
Vân Tưởng Dung nghe vậy không nói gì nữa, im lặng một lúc, cô ấy trực tiếp cúp điện thoại.
Chu Khiêm bỏ điện thoại xuống, im lặng nhìn nó tự động khóa màn hình, nhưng cậu không có động tác gì tiếp.
Mà chính lúc này, cậu cảm nhận được gì, ngước mắt nhìn phía trước thì thấy Trần Dương Châu đang dùng ánh mắt hỏi thăm cậu qua kính chiếu hậu.
Chu Khiêm nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, sau đó vỗ vai Tề Lưu Hành, sau đó ý bảo anh ta cùng mình nhìn Trần Dương Châu cười như đứa con ngốc nhà địa chủ.
Sau đó cậu nói chuyện với người ngồi ghế lái: “Cảnh sát Trần đừng để ý. Chúng tôi đang nói chuyện trong game!”
“Vậy trò chơi của các cậu cũng trẩu tre thật, cũng có vẻ ra gì đấy. Tên là gì thế?”
Tuổi của Trần Dương Châu cũng không nhỏ, tầm gần bốn mươi rồi, nhưng nghe ông ta hỏi như vậy có vẻ vẫn hiểu cách dùng từ của giới trẻ.
“Ai, ngày nào cũng bó chân trong phòng bệnh, nhàm chán quá nên chơi đại thôi.”
Chu Khiêm hỏi ông ta: “Ông muốn đưa chúng tôi đi ăn gì?”
“Sắp đến rồi. Quán vịt nướng được không?” Trần Dương Châu hỏi.
Chu Khiêm lập tức lộ vẻ ghét bỏ: “Sẽ không phải mấy quán nhỏ đầy ruồi nhặng ấy chứ? Tôi không đi.”
Trần Dương Châu lắc đầu: “Lương tôi thấp mà. Cậu đừng lấy tiêu chuẩn cuộc sống trước đây của cậu để đòi hỏi tôi.”
“Vậy chúng tôi mời anh!” Chu Khiêm nói.
“Tôi hơn các cậu nhiều tuổi như vậy, các cậu gọi tôi là chú cũng được.” Trần Dương Châu đạp ga nói.
“Sao có thể để hai đứa trẻ các cậu mời ăn cơm chứ?”
“Chú à? Cũng đâu đến nỗi.” Chu Khiêm đáp.
“Anh còn chưa đến bốn mươi mà.”
“Nhưng tôi với bố cậu cũng được coi như là bạn bè, tôi cũng cùng một thế hệ với ông ấy đấy.”
Trần Dương Châu lại nhìn Chu Khiêm qua kính chiếu hậu: “Các cậu vừa nãy rốt cuộc đang nói về game gì thế?”
“Mấy trò chơi linh tinh trên mạng. Chúng tôi trò gì cũng chơi, đều là mấy loại tu tiên. Sao thế?” Chu Khiêm hỏi.
Trần Dương Châu lắc đầu, rất là cảm thán nói: “Thực ra cũng không có gì. Chỉ là tôi nhớ ra… Ba cậu hình như cũng nghiện game, thường ôm điện thoại trốn một góc. Haiz…”
“Cũng chẳng biết ông ấy xem livestream game gì, hoặc bản thân chơi game gì. Tôi luôn nghĩ ông ấy phá sản… liệu có liên quan đến game không? Lẽ nào ông ấy chơi game đánh bạc? Chu Khiêm, cậu phải nhìn vào vết xe đổ của bố cậu, không được đánh bạc đó.”
Chu Khiêm nghe tới đây cũng có chút kinh ngạc.
Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, đôi mắt cũng trở nên thâm thúy.
Một lúc lâu sau, Chu Khiêm ngắt lời khuyên răn của Trần Dương Châu, hỏi: “Chú và bố tôi… quen biết thế nào vậy?”
Trần Dương Châu bật xi nhan chuyển hướng, rẽ vào đường bên cạnh: “Công ty bố cậu trước đây có một nhân viên tự sát. Thực ra người đó không có chút động cơ tự sát nào, tôi luôn nghi ngờ có vấn đề nên thường xuyên đến công ty ba cậu hỏi thăm, hỏi chuyện từng nhân viên. Đi lại vài lần như vậy, tôi quen với bố cậu.”
“Con người của ba cậu khá tốt, rất phối hợp, cũng không trách tôi làm chậm trễ công việc của ông ấy. Sau đó… ông ấy thỉnh thoảng cũng gọi tôi đi ăn cơm. Chúng tôi cũng không thân lắm, nhưng cũng được coi như là bạn bè. Cho nên tôi mời cậu ăn cơm cũng coi như nên làm. Ừ, tôi nghĩ xem… ồ đúng rồi, chúng ta đang nói đến game…”
“Bố cậu thường mời tôi đi ăn ấy. Nhưng tôi phát hiện nhiều khi ông ấy cầm điện thoại vào WC, rồi ở trong đó vài tiếng không ra. Tôi hỏi ông ấy có chuyện gì không, ông ấy nói đang chơi game… cậu xem xem, trò chơi rất có hại đó, không được nghiện!”
Trong mắt Chu Khiêm thì bạn bè của bố cậu đều là mấy người không ra gì.
Cậu chưa từng hứng thú với các mối quan hệ bạn bè của bố mình, cũng thực sự không biết ông ấy quen biết Trần Dương Châu.
Hiện giờ qua lời kể của Trần Dương Châu, Chu Khiêm không hỏi nghi ngờ.
Lẽ nào bố cậu Chu Sùng Sơn cũng tham gia trò chơi đó sao?
Trần Dương Châu nói ông ấy cầm điên thoại trốn trong nhà vệ sinh… Như vậy xem ra, nếu Chu Sùng Sơn có liên quan đến trò chơi ấy, như vậy ông ấy giống con bạc hơn người chơi.
Ít nhất trong những lần Trần Dương Châu nhìn thấy, Chu Sùng Sơn sắm vai là con bạc.
Nếu Chu Sùng Sơn dính dáng với trò chơi ấy rất sâu, như vậy thì cũng dễ hiểu vì sao ông ấy lại kết bạn với cảnh sát.
Chức trách của cảnh sát là tra án, người chơi thất bại trong game sẽ tử vong ở thế giới thực. Nếu Cao Sùng Sơn thân với Trần Dương Châu thì có thể nghe ngóng rất nhiều thông tin từ ông ta.
Chu Khiêm tin chắc rằng nhân viên ‘tự sát’ ở công ty Chu Sùng Sơn có liên quan đến trò chơi hoặc liên quan đến Chu Sùng Sơn.
Như vậy mục đích của Chu Sùng Sơn khi tiếp cận Trần Dương Châu càng rõ ràng hơn.
Ông ấy sợ Trần Dương Châu phát hiện ra trò chơi này, phát hiện bí mật thực sự đằng sau cái chết của nhân viên đó.
Vẻ mặt Chu Khiêm không hề thay đổi chỉ ôm chặt hộp tro cốt, cúi đầu nhìn nó.
Trên thế giới này mỗi ngày đề có rất nhiều người tử vong.
Nhưng rốt cuộc trong đó có bao nhiêu người chết tự nhiên, lại có bao nhiêu người chết vì lực lượng siêu nhiên nào khác?
Hiện tại Chu Khiêm phát hiện cái chết của bố cậu có lẽ không hề đơn giản.
Vậy còn Bạch Trụ thì sao?
Loại trực giác chính cậu cũng không biết từ đâu ra đó, có khi nào là thật không?
Dù sao, nếu trên đời này có ai đó dốc hết tất cả để giúp đỡ cậu…
Trong suy nghĩ của Chu Khiêm, đó chỉ có thể là Bạch Trụ.
“Cậu… sao thế?” Trần Dương Châu thấy Chu Khiêm im lặng quay đầu nhìn cậu một cái, hỏi.
“Không sao chứ?”
Chu Khiêm lắc đầu, hỏi ông ta: “Cho nên… việc nhân viên tự sát đó sau đó thế nào rồi?”
“Chẳng có cách nào. Tất cả bằng cho thấy cậu ta tự sát. Khi chuyện xảy ra cậu ta tự khóa trái mình trong nhà, cửa số khóa chặt. Camera ở thang máy cũng cho thấy khi xảy ra chuyện không có ai đi qua tầng ấy.” Trần Dương Châu đáp, “Tôi chỉ có thể kết án là tự sát.”
“Vậy… anh ta có bệnh tinh thần không?” Chu Khiêm hỏi
Trần Dương Châu hỏi ngược lại: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Chu Khiêm đáp: “Bởi vì như lời chú vừa nói đó, anh ta chỉ có thể là tự sát. Vậy có thể anh ta mắc bệnh trầm cảm gì đó thì sao?”
“Cậu ta không bị trầm cảm. Theo tôi biết thì cậu ta không có vấn đề tinh thần nào khác.” Trần Dương Châu đáp, “Cho nên tôi mới nói, cậu ta không có khả năng tự sát. Nhưng sự thật thì… tất cả bằng chứng đều cho thấy là tự sát. Haiz, ai biết là chuyện gì cơ chứ.”
Chu Khiêm và Tề Lưu Hành nghe đến đây thì nhìn nhau một cái, hai người đều nhất thời im lặng.
Chu Khiêm đang suy nghĩ vấn đề là bố cậu rất có khả năng là con bạc, còn nhân viên ‘tự sát’ đó khả năng cao là một người chơi, hơn nữa là người chơi bởi vì không qua được cửa trong trò chơi nên chết trong thế giới hiện thực.
Nhưng theo những thông tin mà Chu Khiêm khai thác được, dù cho là người có bệnh hoặc giả có bệnh thì người chơi ít nhiều đều có liên quan đến bệnh viện tâm thần.
Vậy tại sao nhân viên đó không có vấn đề tinh thần chứ?
Để tránh làm Trần Dương Châu hoài nghi, Chu Khiêm không hỏi gì nữa mà dùng điện thoại tìm kiếm thông tin của Vu Hiền.
Vu Hiền bị gϊếŧ hại trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao, hung thủ chính là Chúc Cường.
Không lâu trước Chu Khiêm mới gặp mặt hai người Vu Hiền, Chúc Cường qua bảng điều khiển hệ thống.
Nếu tính thời gian của trò chơi thì chuyện này xảy ra ba ngày trước, nhưng theo thời gian thực tế thì chuyện mới xảy ra hôm qua.
Trong thời gian ngắn như vậy… Vu Hiền quả nhiên bị Chúc Cường gϊếŧ hại.
Xem ra anh ta không chạy trốn theo lời của cậu.
Vậy còn Chúc Cường sẽ đối mặt với điều gì?
Anh ta sẽ bị bắt vì lý do gϊếŧ người… hay là có biện pháp nào để thoát thân?
Tầm mắt Chu Khiêm tạm thời rời khỏi điện thoại, lại nhìn phía trước một cái.
Hôm qua vừa xảy ra vụ án gϊếŧ người mà Trần Dương Châu vẫn có thể đưa cậu đi ăn, như vậy cho thấy nơi xảy ra vụ án không thuộc phạm vi phụ trách của ông ta, cho nên không đến lượt ông ta quản.
Cho nên Chu Khiêm tạm thời không hỏi chuyện này.
Nếu trò chơi này liên quan đến quỷ quái, hơn nữa nếu Chu Sùng Sơn và nhân viên đều chết vì nó cho thấy thời gian nó xuất hiện trên thế gian này còn sớm hơn cậu nghĩ nhiều.
Bao nhiêu năm như vậy mà bí mật của nó đều không bị người ta phát hiện, như vậy hệ thống phía sau nó hoặc là kẻ thiết kế ra nó nhất định không muốn bị con người phát hiện ra.
Thân phận của Trần Dương Châu đặc thù nên có lẽ là đối tượng chú ý giám sát của hệ thống.
Ông ta là người không tệ lắm, Chu Khiêm không cần thiết khiến ông ta bị tai bay vạ gió, nên dừng cuộc nói chuyện này lại.
Cậu quyết định ngoài việc hỏi thăm tin tức của Bạch Trụ, sau này sẽ không hỏi Trần Dương Châu bất cứ chuyện gì nữa, không cần thiết kéo ông ta vào chuyện này.