Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 49

Trong hoàn cảnh tối tăm chật chội, cả không khí dường như cũng bắt đầu biến mất, Chu Khiêm cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, sát khí vô tận đột nhiên đập vào mặt.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngón tay Chu Khiêm kẹp một viên thuốc, nói với người trước mặt: “Đại Lang, uống thuốc nào.”

Khương Dư Thanh nghe vậy, tất cả các động tác đều dừng lại, sau đó vẻ mặt đờ đẫn nhận viên thuốc trong tay Chu Khiêm và nuốt xuống.

Sau đó Khương Dư Thanh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, còn Chu Khiêm lấy ra hai thứ đồ trong hành lý, một là bình sứ màu xanh mà Khương Dư Thanh trong ảo cảnh của bức ảnh cho cậu, một thứ kia là hộp bánh hoa quế lấy từ chỗ cô gái lễ tân.

Cậu mở hộp ra, bên trong chỉ còn miếng bánh cuối cùng.

Chu Khiêm nhìn nó một lúc rồi mở bình sứ màu xanh ra, đổ thứ bên trong ra rắc lên bánh hoa quế.

Loại bột đỏ như máu này nhanh chóng phủ kín miếng bánh hoa quế, ngấm vào bề mặt bánh rồi biến mất.

Khương Dư Thanh nóng nảy, nơi mất đi lý trí đều được bánh hoa quế an ủi. Chắc là bởi vì lúc trước mỗi khi Bắc Hà chọc ông ta tức giận đều dùng bánh hoa quế dỗ dành.

Khương Dư Thanh vốn không thích đồ ngọt nhưng vì Bắc Hà, ông ta đã thích bánh hoa quế.

Cho đến hôm nay, dù đã dần dần quên hết mọi thứ, nhưng chỉ cần ăn bánh hoa quế thì ông ta sẽ không tức giận nữa, điều đó đã trở thành bản năng của ông ta.

Do đó, ba phút sau thuốc đứng im hết tác dụng, Khương Dư Thanh chuẩn bị giơ tay tấn công Chu Khiêm, nhưng khi nhìn thấy bánh hoa quế cậu đưa thì tất cả sự nóng nảy và sát khí đều được làm dịu.

Sau đó Khương Dư Thanh giơ tay nhận lấy bánh trong tay Chu Khiêm và ăn nó.

Gương mặt ông ta lộ vẻ yêu thích, rồi từ từ nhấm nháp miếng bánh hoa quế.

Sau đó miệng ông ta chảy máu, ngã xuống đất.

Khương Dư Thanh là chủ nhân của thế giới ý thức, ông ta có thể trở nên vô cùng mạnh, cũng có thể tạo ra vô số vũ khí gϊếŧ người, hoặc hoàn cảnh gϊếŧ người giống như mười hai sát thủ ở nhiệm vụ ‘Chế hành’, hoặc như quân S ở nhiệm vụ ‘Bến tàu phía tây’.

Không ai có thể gϊếŧ ông ta ở thế giới ý thức này, trừ bản thân ông ta.

Thuốc độc trong bình sứ màu xanh là bản thân ông ta điều chế ra, là thứ có thể gϊếŧ chết bản thân.

Trong phó bản này, tất cả kỹ năng của người chơi đều không có tác dụng với Khương Dư Thanh già.

Chỉ có thuốc độc do chính ông ta tạo ra mới có thể gϊếŧ bản thân ông ta.

Đây chính là đáp án.

Điều khó khăn mà người chơi phải đối mặt ngoại trừ việc lấy được thuốc độc thông qua ảo cảnh của bức ảnh thì chính là làm thế nào để Khương Dư Thanh chịu uống thuốc độc trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

Hiển nhiên việc quan sát ‘Khương Dư Thanh cuồng bạo’ có thể được bánh hoa quế an ủi thành ‘Khương Dư Thanh già nua đãng trí’ và nghĩ cách giữ một miếng ‘bánh hoa quế Vương Ký’ từ trước chính là chìa khóa để qua cửa.

Trước khi thân thể gầy yếu đó ngã xuống đất, Chu Khiêm đã kịp thời tiến lên giơ tay đỡ lấy.

Sau đó, Chu Khiêm quỳ một chân xuống đất ôm Khương Dư Thanh vào lòng.

Khương Dư Thanh hấp hối nằm trong lòng cậu mở mắt ra, lúc này, đôi mắt đυ.c ngầu của ông ta đã minh mẩn trở lại.

Khương Dư Thanh cao tuổi trong thế giới ý thức đại biểu cho bệnh tật, được coi là hóa thân của bệnh tật.

Giờ hóa thân đã chết, bệnh tật đã không còn, không gian nhỏ hẹp này sẽ không tiếp tục thu nhỏ nữa, sẽ không cắn nuốt toàn bộ thế giới nữa.

Bắc Hà cuối cùng sống sót tại đây.

Còn vô số Khương Dư Thanh trẻ tuổi, trung niên…. tại các thời điểm khác nhau lúc này cũng trùng lặp với nhau.

Mặt đất chấn động kịch liệt.

Không gian ý thức này chuẩn bị sụp đổ cùng với sự tử vong của chủ nhân nó.

Trong giây phút cuối cùng, Khương Dư Thanh nằm trong lòng Chu Khiêm, nắm chặt tay cậu.

Ánh mắt ông ta trong sáng, nụ cười vui vẻ giống như lúc trẻ.

“Bắc Hà… cậu không lừa tôi. Cậu quả nhiên đến tìm tôi rồi. Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cậu đã dẫn tôi đi trước khi bệnh tật và già cả gϊếŧ chết tôi, trước khi bệnh tật lại làm tôi quên hết những ký ức khó khăn lắm mới tìm lại được.”

“Giờ tôi có thể đem theo ký ức ra đi.”

“Cảm ơn cậu, tôi đã không còn gì nuối tiếc nữa.”

[Khương Dư Thanh hấp hối chết bên cạnh Bắc Hà, nhiệm vụ ‘Dạ vũ ký bắc’ hoàn thành 100%]

[Người chơi Chu Khiêm đạt được thành tựu bí mật cuối cùng, phần thưởng sẽ được gửi sau khi đoạn hoạt hình kết thúc chiếu xong…]

***

Mặt đất rung chuyển không ngừng, vô số hòn đá rơi xuống như mưa.

Sau đó khung cảnh xung quanh bắt đầu chuyển động, gấp khúc, tách rời, sụp đổ, sau đó tất cả mọi thứ trở về im lặng.

Chu Khiêm mở mắt ra, thấy trên đầu bản thân có một thiết bị đặc biệt, trên người mặc quần áo làm việc màu xanh ngồi trong một phòng làm việc nào đó.

Trên một giường bệnh bên cạnh, một ông lão đã nhắm mắt vĩnh viễn.

Có ý tá đến đắp vải trắng cho ông ta, sau đó đẩy ông ta đến một căn phòng tràn ngập hoa tươi và đồ lễ.

Còn trên hành lang ngoài căn phòng đó, có rất nhiều người giơ câu đối viếng, vừa đi đến vừa lau nước mắt, câu đối viếng chủ yếu viết: “Tưởng nhớ Tiến sĩ Khương”...

Chu Khiêm bóp trán, một bác sĩ đến gần cậu, giơ một tay ra:

“Vất vả rồi. Giờ cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể đi được rồi.”

Chu Khiêm chú ý đến tấm bảng tên trên quần áo của ông ta viết: “Lý Hoài, Chủ nhiệm khoa trí nhớ, Bệnh viện dưỡng lão Tích Thời.”

Chu Khiêm hỏi ông ta: “Như vậy là ý thức của tôi thực sự là bị ngoại lực tác động tiến vào thế giới ý thức của Khương Dư Thanh. Tôi trở thành Bắc Hà trong thế giới của ông ta. Vậy Bắc Hà trong thế giới ý thức của ông ta hoàn toàn không phải ông ta tưởng tượng ra, về mặt ý nghĩa nào đó…”

“Đúng thế. Về mặt ý nghĩa nào đó, Khương Dư Thanh chính là chết bên người Bắc Hà. Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ông ta cuối cùng được sống cho bản thân một lần. Trong con mắt của ông ta thì chính là Bắc Hà đã đến đưa ông ta xuống suối vàng. Ông ta ra đi rất mãn nguyện, bình yên. Cảm ơn cậu.”

Mặt đồng hồ hơi sáng, có tin nhắn đến.

[Cấp bậc của người chơi Chu Khiêm: D->B]

[Chỉ số sinh mệnh: 2000->8000]

[Chỉ số kỹ năng: 2000->8000]

[Điếm kỹ năng: 200]

[Mở khóa chức năng của ‘Chiếc xương của thần: nuôi dưỡng cốt linh, sau này cốt linh có thể trở thành chỗ dựa mạnh mẽ cho bạn]

Sau khi thu hồi bảng điều khiển hệ thống lại, Chu Khiêm được bác sĩ Lý Hoài đưa ra cổng bệnh viện dưỡng lão Tích Thời.

Bên ngoài ánh nắng ấm áp, hoa cỏ rực rỡ, chỉ cần đi qua cánh cửa đó là Chu Khiêm có thể trở về thế giới thực sự của cậu.

Mà lúc này, bác sĩ Lý lại đưa cho cậu một thứ.

Đó là một chiếc lọ rỗng.

Phần thưởng của nhiệm vụ ẩn lần trước là một bao diêm không biết có tác dụng gì.

Mà phần thường của nhiệm vụ ẩn lần này cũng kỳ quặc như vậy.

Chu Khiêm nhận lấy chiếc lọ rỗng, hỏi bác sĩ Lý: “Rỗng sao?”

Lý Hoài lắc đầu: “Đầy đó.”

Chu Khiêm: “?”

Lý Hoài đáp: “Trong đó có không khí.”

Chu Khiêm: “…”

Sau đó lại nghe Lý Hoài nói rất là sâu xa: “Thần nói, giữa các loại nước cần có không khí để phân trên dưới, cho nên thế giới này có ‘không khí’.”

Chu Khiêm chợt híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

Người này có cơ thể cao lớn cường tráng, khí chất lại vô cùng lạnh lẽo.

Ông ta đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, chỉ có đôi mắt sáng càng để lộ sự cao thâm khó đoán.

“Giọng điệu này của ông…” Chu Khiêm nhướng mày, “Rất giống Nghệ Bạc. Hai người quen nhau không? Loại bệnh viện dưỡng lão có thể hồi phục trí nhớ thần kỳ thế này có vẻ không phải kỹ thuật mà nhân gian nên có có?”

Vị bác sĩ Lý Hoài đó không đáp mà quay người rời đi.

Sau đó hình ảnh mờ dần, chỉ có hai chiếc rương báu rơi xuống được Chu Khiêm đón lấy. Trong đó có một chiếc là phần thưởng qua cửa bình thường, và một cái là phần thưởng cuối cùng.

Trước khi viện dưỡng lão biến mất hoàn toàn, Chu Khiêm cuối cũng rời khỏi đại sảnh, bước vào dưới ánh nắng.

Một giây sau, cậu mở mắt ra phát hiện bản thân đã trở về phòng bệnh khu một của bệnh viện tâm thần Xuân Thu.

Lúc này Chu Khiêm lại nhận được một thông báo.

[Người chơi Chu Khiêm hãy chờ đánh giá của con bạc, con bạc có thể dựa vào biểu hiện của bạn để cho bạn danh hiệu.]

[Thật đáng tiếc, vì con bạc của bạn đã tử vong ngoài ý muốn, bạn tạm thời không có danh hiệu và đánh giá.]

Con bạc đã chết?

Chu Khiêm chau mày, sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tìm kiếm thông tin một chút, sau đó chuẩn bị gọi điện thoại.

Nhưng khi điện thoại chuẩn bị gọi đi, Chu Khiêm phát hiện đã mười hai giờ đêm rồi, chỉ đành cất điện thoại đi.

***

Phòng tắm của phòng 302.

Tề Lưu Hành vừa tắm xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh, anh ta đoán rằng Chu Khiêm đã trở về, vội lau khô người, mặc vội quần áo ra ngoài.

Khi Tề Lưu Hành trở về phòng bệnh thì nhìn thấy Chu Khiêm đang rót nước uống, sau đó anh ta thấy cậu cầm điện thoại ngồi trên giường, giống như đang tập trung tìm kiếm gì đó.

Tề Lưu Hành vô cùng lo lắng chạy qua đó, sau đó vô cùng vội vàng mở miệng, giống như muốn vội vàng hỏi Chu Khiêm gì đó, ví dụ như cậu có gặp nguy hiểm gì không…

Nhưng cuối cùng anh ta nhịn được, giả vờ bình tĩnh đi đến, chậm rãi mở miệng nói: “Cậu về rồi à.”

Chu Khiêm nhấc mắt nhìn anh ta một cái, không nể tình nói: “Cậu giả vờ hơi quá đà rồi đó.”

Tề Lưu hành: “…”

“Không cần thiết phải như vậy đâu Tiểu Tề. Bao nhiêu tuổi thì có tính cánh của bao nhiêu tuổi thôi. Anh cố tình ra vẻ thành thục thật chẳng ra làm sao!” Chu Khiêm ngáp một cái, tiếp tục nhìn điện thoại.

Tề Lưu Hành không nhìn được hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”

Chu Khiêm: “ [Cựu Ước.] ”

Tề Lưu Hành: “? Cậu đã trải qua chuyện gì trong phó bản này vậy? Cậu tin Chúa rồi à?”

“Đương nhiên không phải.”

Chu Khiêm hỏi Tề Lưu Hành: “Anh còn nhớ ‘Mồi lửa’ chúng ta nhận được ở phó bản trước không?”

Tề Lưu Hành ngồi xuống giường của mình, trả lời: “Nhớ, sao thế?”

“Thần nói phải có ánh sáng, cho nên thế giới có ánh sáng. Thần nói, giữa các loại nước cần có không khí, cho nên thế giới có không khí.” Chu Khiêm đáp.

“Tôi vào hai phó bản có nhiệm vụ ẩn, nhận được mồi lửa đem đến ánh sáng và không khí… Tôi nhớ mang máng nghe ở đâu rồi nên tìm kiếm trên mạng một chút.”

“Cho nên cậu tìm được ‘Cựu Ước’?” Tề Lưu Hành hỏi.

“Đúng vậy.” Chu Khiêm gật đầu.

“Trong đó ghi chép truyền thuyết bảy ngày thần Jehovah sáng tạo ra thế giới. Thần dành thời gian năm ngày tạo ra ánh sáng, không khí, đất liền, các vì sao, động vật; ngày thứ sáu thần tạo ra con người; sau đó Thần quyết định dùng ngày thứ bảy làm ngày nghỉ, sáng tạo quy luật làm việc nghỉ ngơi.”

“Như vậy… có lẽ nếu chúng ta tập hợp đủ nhiệm vụ ẩn, sẽ nhận được bảy bảo vật… có liên quan đến việc Thần sáng tạo thế giới?” Tề Lưu Hành ôm ngực, giả bộ cao thâm.

“Đúng thế.” Chu Khiêm đáp.

“Nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào… chúng ta có thể tạo ra một thế giới giống như Thần sao?”

Tề Lưu Hành nghĩ nghĩ, nói tiếp:

“Nếu là tạo ra thế giới, vậy không thể nào là trong thế giới thực được. Như vậy, có lẽ chúng ta có thể làm trong thế giới trò chơi?”

Chu Khiêm đáp: “Không biết. Lại nói dù là phương đông hay phương tây thì cũng có thần thoại về sáng tạo thế giới ở viễn cổ, cùng với truyền thuyết về sáng tạo thế giới, thực ra đều có điểm giống nhau, như vậy…”

Tề Lưu Hành thấy Chu Khiêm dừng lại, do dự hỏi: “Cậu cảm thấy trên đời này có thực sự có Thần sao?”

Chu Khiêm kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải anh có thể nhìn thấy quỷ à? Tôi nghĩ rằng anh không theo chủ nghĩa duy vật cơ.”

“Tôi đã nói đó không phải là quỷ. Tuy tôi cũng không biết… không biết em trai tôi rốt cuộc là thứ gì. Nhưng không phải quỷ.”

Tề Lưu Hành gật đầu chắc chắn, sau đó lại ôm ngực, sau đó giở vờ già dặn nói: “Còn việc có thần hay không tôi cũng không dám chắc.”

Chu Khiêm lại nói: “Thực ra Thần chỉ là một loại tên gọi. Nhìn từ góc độ khoa học thì hoàn toàn có khả năng vào thời kỳ viễn cổ, có một loại sinh vật cấp cao rơi xuống địa cầu, sau đó dạy cho con người địa cầu một số khoa học kỹ thuật. Bề ngoài của họ rất khác với con người, năng lực cũng rất mạnh, cho nên con người gọi họ là ‘Thần’ mà thôi.”

“Đó đều là một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nói thôi.” Tề Lưu Hành lắc đầu.

“Chẳng phải luôn có người nói trò chơi này có liên quan đến thần à? Rốt cuộc thần có thực sự tồn tại hay không, sau này sẽ biết. Tôi thực sự rất tò mò sau khi trở thành người chơi cấp S sẽ thế nào.” Chu Khiêm nói.

“Theo tiến độ hiện nay, phó bản tiếp theo tôi có thể đạt cấp S rồi.”

Tề Lưu Hành nghe vậy, không nhịn được cảm thán: “Cậu thật là nhanh! Tôi mới cấp B thôi. Nhưng tôi…”

Tề Lưu Hành nói đến đây, gương mặt không nén nổi sự thất vọng, nhưng rất nhanh sự thất vọng, nhưng anh ta lại nhanh chóng chuyển thành kính nể.

Chu Khiêm nhìn anh ta một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, chẳng phải anh muốn tìm người tổ đội ‘Kiếm đảm cầm tâm’ à, tôi tìm cho anh một…”

Chu Khiêm chưa nói xong đã bị Tề Lưu Hành ngắt lời.

Anh ta nói: “Chu Khiêm, tôi muốn giới thiệu với cậu một người! Đây là một người bạn rất là tốt mà tôi gặp được. Vũ khí của cậu ấy là tiêu (sáo)! Chúng tôi quyết định tổ đội thành ‘Kiếm khí tiêu tâm’!”

Chu Khiêm sững sờ ba giây, sau đó rất chân thành nói: “Anh thích là được rồi.”

***

Sáng sớm hôm sau. Chu Khiêm vừa tỉnh dậy đã liên hệ một người – Trần Dương Châu.

Trần Dương Châu là cảnh sát phụ trách điều tra cái chết của cha mẹ cậu, cũng là người Chu Khiêm nhờ điều tra thi thể của Bạch Trụ.

Mục đích lần này cậu tìm Trần Dương Châu rất rõ ràng, thứ nhất là hỏi tình tình tro cốt của Bạch Trụ, thứ hai là hỏi xem có phải có một người tên là Vu Hiền đã chết không, nguyên nhân cái chết là gì, thứ ba là cậu muốn biết có phải có một người tên là Cao Sơn đã chết hay không.

Hơn nữa, phạm vi trò chơi càng ngày càng rộng, theo lý thì trong cuộc sống thực sẽ có càng nhiều người chết.

Như vậy vấn đề này liệu có khiến cảnh sát chú ý?

Một bên khác. Vân Tưởng Dung lặng lẽ ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. Ánh đèn của bệnh viện chiếu lên sắc mặt trắng bệch của cô.

Một người mặc quần áo trắng, thoạt nhìn giống như áo blouse của bác sĩ đi đến trước mặt cô ấy, đưa cho cô ấy một tờ giấy viết thư màu đen.

Vân Tưởng Dung ngước mắt lên xem, trên đó viết ba chữ ‘Giấy thông hành’.

Bên góc phải bên dưới của tờ giấy viết thư có một cánh hoa anh đào màu đỏ.

“Đây là gì?” Vân Tưởng Dung ngẩng đầu, thì nhìn thấy người đàn ông có gương mặt nhã nhặn.

“Giấy thông hành. Tôi nghĩ, có lẽ cô sẽ đồng ý gia nhập quân đoàn Đào Hồng đúng không?” Người đàn ông mỉm cười nói, “Xin chào, tôi là Mục Sư.”