Tình cảnh của Chu Khiêm lúc này vô cùng bí bách.
Hành lang nhỏ hẹp tối tăm chật chội, phía trước là một bức tường rắn chắc, phía sau là con đường dài vô tận, mà cuối con đường, vẫn là một bức tường.
Mà khoan đã…
Sau khi cậu đi đoạn đường dài như vậy, phía sau có biến hóa gì không?
Thực ra trong rất nhiều trò chơi liên quan đến mê cung, có một cách rất hay gặp là - khi bạn đi loanh quanh một vòng lớn mất đi phương hướng, phát hiện không đi được đường nào nữa, không biết làm sao thì có thể quay lại điểm xuất phát thử xem.
Bạn sẽ phát hiện nơi xuất phát sẽ có một lối ra mới.
Nơi xuất phát ngược lại là điểm cuối cùng.
Nhưng tình hiện nay hoàn toàn không phải vậy.
Chu Kiêm vừa xoay người, chưa kịp đi bước nào thì phát hiện đằng sau mình đã đột nhiên xuất hiện một bức tường rất dày.
Cậu nắm tay gõ thử, bức tường này cũng đặc ruột.
Vì vậy, không khí trong đường hậm lại trở nên bí bách hơn.
Chu Khiêm hoàn toàn ở trong một không gian hình vuông nhỏ hẹp, bốn phía xung quanh, thậm trí trần nhà đều là bức tường đặc ruột, còn hai bên cậu là hai cánh cửa kính.
Một bên, Khương Dư Thanh trẻ tuổi dán hai tay vào trên cửa kính, ánh mắt đau khổ nhìn cậu, còn một bên là Khương Dư Thanh già nua với ánh mắt đυ.c ngầu dường như không biết bản thân đang ở nơi nào.
Mà không biết tiếng nổ lớn từ đâu truyền đến, bốn phía không ngừng chấn động càng làm cho không khí vào giờ phút đó trở nên căng thẳng hơn.
Mười phút để lựa chọn thực ra rất dư dả.
Chu Khiêm nhìn sĩ quan trẻ tuổi bên trái.
Bóng hình ấy dần dần trùng lặp với sĩ quan ngồi viết thơ ở trong ảo cảnh.
Nhưng Chu Khiêm biết rõ một chuyện, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, mỗi lần người sĩ quan trẻ tuổi xuất hiện ở trong thế giới ký ức, kỳ thật cũng không hoàn toàn là chính anh.
Lần đầu tiên là lúc Chu Khiêm nhìn thấy ảnh chụp của anh rồi rơi vào ảo cảnh, khi ấy anh đang làm thơ.
Sau khi viết xong anh đốt thơ đi vì anh nhớ rõ Bắc Hà đã chết rồi.
Ngoài ra, khi nhìn thấy Chu Khiêm và người chơi khác ở phía sau cậu, vẻ mặt anh lộ rõ sự kinh ngạc, nói: “Không ngờ lúc còn sống tôi còn có thể gặp lại mọi người?”
Khi nãy Chu Khiêm vào ảo cảnh, gặp người viết thơ vẫn là anh.
Anh không tin Bắc Hà thực sự xuất hiện, cho rằng tất cả chỉ là bản thân tưởng tượng ra.
Vì anh vẫn biết Bắc Hà đã chết rồi.
Do đó, sĩ quan trẻ trong tấm ảnh thực sự từ đầu đến cuối vẫn là một người.
Cảm xúc của anh từ đầu đến cuối đều giống nhau – cực kỳ bi thương, bởi vì anh nhớ rõ từng người của đội Liệp Ưng đều đã chết rồi.
Nhưng ngẫm lại, Khương Dư Thanh trong nhiệm vụ chính ‘Bến tàu phía tây’ mặc dù còn trẻ, nhưng ban đầu hoàn toàn không có trí nhớ và nhận thức như vậy.
Anh chìm đắm trong tình tiết, chờ đợi Bắc Hà cùng các thành viên khác của đội Liệp Ưng đến cứu mình.
Cho đến khi tại bến tàu nhìn thấy Bắc Hà và mọi người hóa thành hồn ma, không thể rời khỏi Bách Thành, anh mới nhận ra, hoặc nhớ lại bọn họ đã chết rồi.
Như vậy, Khương Dư Thanh ở trong cửa ải đó mặc dù có gương mặt trẻ tuổi, nhưng người cậu tiếp xúc thực tế là Khương Dư Thanh cao tuổi đã quên hết mọi thứ.
Khương Dư Thanh cao tuổi dùng hình dạng trẻ tuổi trở lại chốn xưa, lần nữa trải qua chuyện cũ, nhờ đó nhớ lại tất cả mà thôi.
Từ đó có thể thấy, trong trò chơi này dù xuất hiện rất nhiều Khương Dư Thanh trẻ tuổi.
Nhưng không có nghĩa tất cả Khương Dư Thanh trẻ tuổi đều là một người.
Đồng nghĩa với việc, không phải tất cả bọn họ đều sẽ giúp người chơi sống sót.
Chỉ có sĩ quan trẻ trong ảo cảnh của bức ảnh nhớ tất cả mọi chuyện, anh sẽ hướng dẫn người chơi sống sót, có tác dụng giúp bản thân trong trạng thái cao tuổi có thể nhớ được quá khứ.
Nhưng Khương Dư Thanh trong ảo cảnh, hoặc là cụ thể là trong cửa ải thì không nhất định.
Cho nên hiện giờ Chu Khiêm biết rõ, Khương Dư Thanh ở cả hai bên trái phải tuy một già một trẻ nhưng sợ rằng cả hai bọn họ đều không đem lại cơ hội sống cho cậu.
Chu Khiêm thông qua của kính bên trái, nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai của Khương Dư Thanh trẻ, nhớ đến câu hỏi tàn nhẫn bản thân hỏi Khương Dư Thanh dưới anh nến mờ ảo trước đó.
“Anh áy náy không? Hối hận không? Nếu anh phải cô đơn cuối đời, vậy tâm nguyện lớn nhất của anh là gì?”
Đáp án của Khương Dư Thanh vô cùng rõ ràng, vẫn còn vọng bên tai.
“Thực ra tôi đã mơ vô số lần, tôi đều mơ thấy cùng một khung cảnh.”
“Đoạn đường cuối cùng của tôi và Bắc Hà chạy trốn sẽ dài không có điểm cuối. Như vậy chúng tôi có thể nắm tay nhau chạy mãi, chạy mãi…”
“Nhưng trong mơ tôi vẫn rất tỉnh táo. Tôi biết rõ, chúng tôi sớm muốn cũng sẽ gặp bom đánh xuống, hoặc bị đạn bắn tới.”
“Cho nên, cái kết của giấc mơ đó đều rất đơn giản…”
“Tôi và Bắc Hà cùng chạy đến một lối ra của đường hầm, cùng chui ra ngoài, sau đó tôi chết cùng anh ấy.”
“Chúng tôi sẽ không phản bội lời thề gia nhập quân đoàn 7, sẽ không phản bội tín ngưỡng của mình. Nhưng chí ít, chúng tôi có thể chết cùng nhau.”
Rồi ngay lập tức, chủ đề thay đổi, Khương Dư Thanh trong bức ảnh lại nói: “Nhưng dù sao mơ cũng chỉ là mơ. Nếu lịch sử lặp lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Tôi không thể quay lại đường hầm, cùng chết với Bắc Hà. Bởi vì tính mạng của tôi… không thuộc về bản thân mình. Thời đại trao cho tôi sứ mệnh, tôi có trách nhiệm của mình, cho nên tôi bắt buộc phải sống sót.”
“Tất cả mọi người… tất cả mọi người đều bảo tôi sống sót. Họ đều không cho tôi chết.”
“Ngay cả Bắc Hà cũng nói… người có năng lực bao nhiêu thì phải có trách nhiệm bấy nhiêu. Tôi thực sự phải sống sót.”
“Bọn họ nói tôi là công thần, rất vĩ đại, bọn họ nói tôi vô cùng quan trọng.”
“Bọn họ nói quốc gia cần tôi, người dân cần tôi, tôi cần tiếp tục nghiên cứu hạng mục đó…”
“Nhưng có lẽ… khi tôi già rồi, trí nhớ không tốt nữa, cũng không nghiên cứu được nữa, tôi cuối cùng có thể thuộc về chính bản thân mình. Khi đó, tôi có thế sống cho bản thân, dù cho chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng được.”
“Tôi không biết tôi sẽ sống được bao lâu. Nhưng nếu như tôi có thể sống đến lúc cao tuổi… sợ rằng khi đó, những người tôi quen biết đều chết hết rồi. Bắc Hà, Đông Thủy, Nam Hồ, Tây Giang… đều chết hết rồi. Mà những người khác của Quân đoàn 7 có lẽ cùng đã lần lượt chết đi.”
“Các nhiệm vụ của đội Liệp Ưng đều bảo mật, hồ sơ đều lần lượt bị tiêu hủy sạch.”
“Cậu xem, họ hy sinh lớn như vậy, nhưng trên đời sẽ không có ai biết, cùng không có ai nhớ đến.”
“Không ai nhớ được họ là anh hùng… ngoại trừ tôi.”
“Trên thế giới này, chỉ có tôi nhớ được sự nỗ lực và sự trả giá, máu tươi và sự cống hiến của họ…”
“Cho nên tôi không thể quên bọn họ.”
“Có lẽ già yếu, não bộ lão hóa và teo rút sẽ khiến tôi không thể khống chế được.”
“Vậy tôi nghĩ, tôi muốn chết trước khi tôi quên hết tất cả.”
“Tôi muốn đem theo ký ức về bọn họ chết đi.”
***
Chu Khiêm men theo con đường hầm dài đó phát hiện tất cả trước mắt đều phù hợp với lời nói của Khương Dư Thanh trong ảo cảnh của bức ảnh.
Con đường hầm này dài đến vô tận, nhưng cuối cùng vẫn có điểm cuối, đó chính là giấc mơ Khương Dư Thanh hay mơ thấy.
Trong mơ, anh cuối cùng vứt bỏ thân phận và sứ mệnh, buông thả sống cho bản thân một lần.
Dù cho đang mơ, anh cũng không làm kẻ đào ngũ, càng không phản bộ lại Quân đoàn 7, đầu hàng quân S.
Anh chỉ muốn chết cùng Bắc Hà.
Hiện tại, Khương Dư Thanh trẻ tuổi đó đang đứng tại bên trái của Chu Khiêm.
Trong mắt anh, người gần trong gang tấc nhưng không thể chạm đến được chính là Bắc Hà.
Chỗ này chính là điểm cuối của đường hầm, anh chỉ cần nắm lấy tay Bắc Hà, xoay người dẫn cậu thoát ra khỏi bếp lò, bọn họ có thể cùng chết trong mưa bom bão đạn…
Cho nên không thể chọn đường bên trái.
Chỉ cần mở cánh cửa đó ra, giây phút sau chính là bom đạn, Chu Khiêm không chút nghi ngờ bản thân sẽ bị nổ tan xác.
Vậy còn bên phải thì sao?
Khương Dư Thanh cao tuổi bên phải thực ra vô cùng giống Khương Dư Thanh lúc này ngoài hiện thực.
Ông ta già cả, không nhớ được bản thân, vẫn không ngừng gϊếŧ chết những thứ trong thế giới ký ức.
Ngoài ra, Khương Dư Thanh này có trạng thái táo bạo, từng trở thành ‘boss’ cấp B.
Chu Khiêm không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần vào căn phòng đó, Khương Dư Thanh già sẽ xuất hiện sát tính lần nữa.
Khương Dư Thanh già đãng trí này nhất định sẽ gϊếŧ chết bản thân.
Hiện giờ Khương Dư Thanh chỉ còn sót lại một ngày cuối cùng, bệnh đãng trí người già có lẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Như vậy ‘boss’ tương ứng tại thế giới ý thức e là cũng càng ngày càng mạnh, sẽ không phải chỉ là cấp B nữa.
Chỗ này không có lực lượng oán hận để Chu Khiêm lợi dụng, cũng không có người bơm máu. Đại chiêu của cậu gần như không dùng được. Trong tình huống này, cậu hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Như vậy với cậu mà nói, đi vào căn phòng bên phải đồng nghĩa với đi tìm chết.
Hai con đường đều là chết.
Chỉ khác nhau là bị bom nổ chết hay bị Khương Dư Thanh tự tay gϊếŧ chết.
Chu Khiêm hơi nhướn mày, nhấc cổ tay trái xem thời gian, sau đó nhìn một vòng hành lang nhỏ hẹp này.
Cậu đột nhiên phát hiện, nếu nghĩ từ góc độ khác… có lẽ đường hầm này cùng tình huống ở ‘Bến tàu phía tây’ không giống nhau.
Nếu người chơi vào Viện dưỡng lão Tích Thời, phòng bệnh 701 là thế giới ý thức tầng thứ nhất của Khương Dư Thanh, vậy cửa ải ‘Chế hành’, ‘Bến tàu phía tây’ đều là một thế giới ý thức sâu hơn, cũng chính là thế giới ý thức tầng thứ hai.
Lúc đầu, Chu Khiêm nghĩ đường hầm này cùng ‘Bến tàu phía tây’ và ‘Chế hành’ giống nhau, đều là thế giới ý thức tầng thứ hai.
Nhưng sau khi thấy nó càng ngày càng chật hẹp, bản thân bị hai bức tường hoàn toàn giam cầm, Chu Khiêm phát hiện điểm không đúng.
Có lẽ đường hầm ban đầu là thế giới ý thức tầng thứ hai.
Nhưng hiện giờ thế giới tầng thứ nhất có lẽ đã sụp đổ rồi.
Hôm nay là ngày thứ ba Chu Khiêm đến Viện dưỡng lão Tích Thời.
Cũng là ngày cuối cùng trong cuộc đời Khương Dư Thanh.
Sinh mệnh của Khương Dư Thanh đi đến điểm cuối, bệnh tình đã đi đến tình trạng nghiêm trọng nhất. Lúc trước chỉ có y tá, bình hoa, bảo vệ và lễ tân biến mất, hiện giờ có thể cả Viện dưỡng lão Tích Thời đều biến mất rồi.
Thế giới ý thức tầng thứ nhất sụp đổ không có cách cứu vãn, thế giới ý thức tầng thứ hai là đường hầm hợp lại với nó, sau đó thay thế nó trở thành không gian ý thức tầng thứ nhất.
Mà đây cũng chính là không gian ý thức duy nhất mà Khương Dư Thanh cao tuổi có thể chống đỡ.
Đường hầm dài vô tận cuối cùng cũng có điểm cuối.
Đây là giấc mơ mà Khương Dưu Thanh vứt bỏ tất cả trách nhiệm mơ thấy.
Lúc này thế giới ý thức đã thu hẹp chỉ còn một hình vuông.
Trí nhớ cuối cùng trong đầu của Khương Dư Thanh cũng dừng tại đây.
***
Chu Khiêm nghĩ đến đây thì đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên.
Trước mặt cậu lại là một trận đất rung núi chuyển.
Sau khi cậu đứng vững, cậu phát hiện bức tường trước sau đã thu nhỏ lại hơn.
Không bao lâu nữa, Khương Dư Thanh tại thế giới thực sẽ chết. Chút không gian ý thức về đường hầm nhỏ nhoi này cũng không thể duy trì.
Chu Khiêm khẽ thở ra một hơi, sau đó đi về phía bên trái, đến trước mặt Khương Dư Thanh trẻ tuổi.
Khương Dư Thanh trẻ tuổi lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, anh mở hai tay ra giống như muốn ôm Chu Khiêm, anh đang chào đón Chu Khiêm vào tìm mình, sau đó đưa anh rời khỏi đường nhầm, đi đến kết cục chết cùng một chỗ.
Chu Khiêm đi đến trước cửa kính, tay cũng đã đặt lên cửa.
Nhưng Chu Khiêm không hề mở cửa mà chỉ nhìn Khương Dư Thanh nói: “Thực ra khi con người chết đi thì mọi chuyện đều kết thúc. Chết đi không đáng sợ. Người sống sót mới là người khổ sở. Cho nên tôi nghĩ… về mặt ý nghĩa nào đó, anh thực ra còn dũng cảm hơn Bắc Hà.”
“Khương Dư Thanh, anh là một người kiên cường dũng cảm. Dù cho trong mơ, anh cũng không phản bội bất kỳ ai.”
“Anh như vậy, là một anh hùng vô cùng vĩ đại.”
“Cũng chính vì như vậy, đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Anh sẽ không muốn cùng chết chung với Bắc Hà. Nếu anh chết, trên đời này sẽ không có ai nhớ đến những anh hùng mà tên tuổi không được ghi trong hồ sơ đó.”
“Cho nên, tâm nguyện cuối cùng của anh không phải là cùng chết với Bắc Hà dưới bom đạn ở Bách Thành.”
“Mà tôi… tôi sẽ đi tìm anh. Bắc Hà đã hứa sẽ đi tìm anh. Tôi sẽ thay anh ấy thực hiện lời hứa.”
“Tôi sẽ dùng danh nghĩa của Bắc Hà, đến điểm cuối của sinh mệnh anh để đón anh.”
Nói xong, Chu Khiêm vẫy tay với Khương Dư Thanh trẻ, xoay người đi về phía một bên khác.
Hai bên của đường hầm chật hẹp thực ra là cùng một Khương Dư Thanh, bọn họ chỉ là tồn tại ở thời gian và địa điểm khác nhau mà thôi.
Hiện giờ, Chu Khiêm giống như từ bến bờ này của sinh mệnh ông ta, đi đến bến bờ kia tượng trưng cho điểm cuối của sinh mệnh.
Chu Khiêm lặng lẽ đứng tại trước cửa kính bên phải một lát, chạm tay lên cửa kính khẽ đẩy rồi mở cửa ra.
***
Khi cánh cửa được đẩy ra, lại là một trận đất rung núi chuyển.
Chu Khiêm quay đầu nhìn sau lưng mình, cánh cửa kính đã tự động đóng cái “Rầm”.
Mà cách cánh cửa kính, cậu có thể thấy Khương Dư Thanh trẻ tuổi đang đập vào cánh cửa trước mặt anh.
Nhưng anh không thể mở nó ra, cũng không thể chạy ra ngoài.
Sau khi mặt đất rung chuyển kịch liệt một lúc, cánh cửa kính đối diện cũng biến mất, thay vào đó là một bức tường.
Tiếp theo đó âm thanh ‘bang bang bang’ rất lớn không ngừng vang lên, đó chính là ba mặt tường đang không ngừng sát lại trung tâm
Không bao lâu sau, nơi Chu Khiêm đứng để lựa chọn lúc nãy đã bị tường thay thế.
Thế giới ý thức lại sụp đổ thêm, sát nhập lại, hẹp đến mức chỉ còn một tấc vuông.
Mà trong một tấc vuông đó, chỉ còn hai người là Chu Khiêm và Khương Dư Thanh cao tuổi.
Trước khi Chu Khiêm rời khỏi ảo cảnh của bức ảnh, sau khi Khương Dư Thanh trả lời câu hỏi tàn nhẫn của cậu từng đưa cho cậu một bình sứ Thanh Hoa.
Đến lúc này, Chu Khiêm cuối cùng cũng biết trong chiếc bình đó rốt cuộc là thứ gì.
“Lên đi Khương Dư Thanh.” Chu Khiêm nhìn ông lão ánh mắt đυ.c ngầu gần trong gang tấc, nói.
“Ông gϊếŧ tôi hoặc tôi gϊếŧ ông.”
[Mục tiêu: Khương Dư Thanh]
[Cấp bậc: cấp S]
[Sở trường: ??? ]
[Cảnh báo: Lực công kích của mục tiêu cực kỳ mạnh! Người chơi Chu Khiêm hiện tại hoàn toàn không thể chống lại được công kích đó!]
[Cảnh báo: Lực phòng ngự của mục tiêu cực kỳ cao! Người chơi Chu Khiêm không thể làm đối phương bị thương chút nào!]
Mục tiêu là hóa thân của chủ nhân thế giới ý thức.
Như vậy, bản thân ở trong thế giới ý thức phải làm thế nào để đánh bại chủ nhân của thế giới này đây?
[Người chơi Chu Khiêm thân mến, hệ thống mới mở bán bia mộ mới, hoan nghênh đặt hàng…]
Trạng thái điên cuồng của Khương Dư Thanh quả nhiên đã xuất hiện rồi.
Lực công kích của ông ta quả nhiên đã được nâng cao, lúc này hai mắt ông ta đã đỏ lừ.
Ông ta nhấc tay, đánh về phía Chu Khiêm không chút lưu tình.
Gϊếŧ chết Bắc Hà, loại bỏ ký ức có quan hệ tới anh ấy chính là mệnh lệnh của não bộ bị bệnh gửi cho ông ta!
Trong sát khí nồng nặc như vậy, Chu Khiêm vẫn thong dong ngầng đầu nhìn Khương Dư Thanh.
Ánh mắt Chu Khiêm vô cùng dịu dàng. Dùng giọng điệu của Bắc Hà, nhàn nhạt nói: “Anh Khương, tôi yêu anh. Cho nên tôi sẽ… gϊếŧ anh một cách dịu dàng.”