Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 47

Năm phút sau, Chu Khiêm rời khỏi ảo cảnh, đứng trước cửa phòng bệnh 701.

Khương Dư Thanh đang nằm trên chiếc giường sau lưng cậu, hô hấp đều đều cho thấy ông ta đang ngủ say.

Chu Khiêm quay đầu nhìn ông ta một cái, sau đó đặt tay lên tay nắm cửa xoay khẽ, mở cửa ra.

Cậu quả nhiên đến một cảnh tượng mới.

Đó là một hành lang tối om nhỏ hẹp chỉ đủ để một người đi qua.

Sở dĩ Chu Khiêm có thể nhận ra là bởi vì cửa phòng 701 chưa hoàn toàn khép lại, ánh sáng qua khe cửa chiếu ra một chút.

Mà khi cánh cửa khép lại, tất cả ánh sáng đều biến mất, hành lang lại trở nên tối om.

Chu Khiêm vẫn chưa biết ở đây có ẩn nấp thứ linh tinh gì không, không dám tùy tiện bật đèn, chỉ nhấc cổ tay trái mở bảng điều khiển hệ thống lên.

Trong trò chơi này, tất cả NPC đều hành động theo tình tiết quy định, trong đó có một chuyện rõ ràng nhất là hệ thống cài đặt cho tất cả NPC để họ không có bất kỳ phản ứng nào với đồng hồ và bảng điều khiển hệ thống của người chơi.

Ngay cả người chơi cũng chỉ nhìn được bảng điều khiển hệ thống của bản thân, không thể nhìn của những người khác.

Nhưng khi giao điện hệ thống hiện ra từ đồng hồ, trong mắt của người chơi vẫn có ánh sáng, chỉ là ánh sáng này quá yếu thôi.

Do đó, lúc này Chu Khiêm chính là dùng chút ánh sáng cực kỳ yếu ớt của bảng điều khiển hệ thống để thăm dò hành lang.

Cậu không đi về phía trước ngay mà quay đầu nhìn phía sau mình.

Cánh cửa phòng 701 vốn ở chỗ này đã biến mất, Chu Khiêm thử tiến vài bước trong bóng tối, lòng bàn tay cậu giơ ra bất ngờ chạm vào tường.

Cậu gõ gõ phát hiện tường đặc ruột.

Điều này đồng nghĩa hướng này không có đường, chỉ có thể quay người đi một hướng khác.

Tuy nhiên Chu Khiêm không lập tức quay người mà đứng tại chỗ, nhấc đồng hồ lên, ngẩng đầu nhìn lên phía trên và thử dùng tay đẩy.

Nhưng trên đầu cậu vậy mà cũng là tường đặc ruột.

Vậy là, ít nhất tại chỗ cậu đang đứng, bên trên cũng không có đường.

Sở dĩ Chu Khiêm thử đẩy phía trên đương nhiên là có lý do cả.

Dựa vào các thông tin hiện có suy đoán, Khương Dư Thanh cao tuổi muốn gϊếŧ người chơi, còn Khương Dư Thanh trẻ thì ngược lại.

Trong nhiệm vụ phụ ‘Chế hành’, phòng 701 vẫn luôn tồn tại, người chơi có thể tùy ý trở lại phòng kiểm tra bức ảnh, đồng thời thông qua tấm ảnh khởi động ảo cảnh, để Khương Dư Thanh trẻ giúp đỡ cung cấp manh mối.

Nhưng từ nhiệm vụ ‘Bến tàu phía Tây’, phòng 701 đã biến mất.

Cho nên, lúc đó, nếu Khương Dư Thanh trẻ trong ảo cảnh có thể cung cấp manh mối cho người chơi thì đại khái chỉ thể tại trước khi nhiệm vụ chính thức khởi động.

Cho nên lúc đó Chu Khiêm mới dùng bánh hoa quế ngăn cản Khương Dư Thanh không để ông ta đi ngủ luôn, cậu tranh thủ vào ảo cảnh tìm Khương Dư Thanh trẻ, thử hỏi xem có tìm được manh mối từ chỗ anh không.

Trong nhiệm vụ phụ ‘Dạ vũ ký bắc’ này, câu chuyện chắc chắn xoay quanh hai nhân vật chính Bắc Hà và Khương Dư Thanh.

Cho nên các câu hỏi của Chu Khiêm trong ảo cảnh chủ yếu có liên quan đến Bắc Hà.

Trong đó có một vấn đề vô cùng then chốt đó chính là nguyên nhân cái chết của Bắc Hà.

Tại bến tàu phía Tây, Khương Dư Thanh trẻ tuổi chính mắt nhìn thấy các đồng đội biến thành ma, anh biết mọi người đã chết rồi.

Anh có lẽ cũng nhớ ra nguyên nhân cái chết của Bắc Hà.

Quả nhiên, trong ảo cảnh, Khương Dư Thanh vô cùng đau khổ kể lại câu chuyện này.

Khi Bách Thành bị tấn công, đội Liệp Ưng không quản nguy hiểm tìm ra ông ta, sau đó định đưa ông t thoát khỏi vòng vây.

Nhưng trên đường, năm người đồng đội đều hy sinh, cuối cùng chỉ còn Bắc Hà một mình dẫn ông ta trốn chạy.

Trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, hai người trốn vào đường hầm, rồi men theo đường hầm chạy đến ngoại thành.

Nhưng trên đường, bọn họ bị một tiểu đội hơn chục người của quân S phát hiện ra.

Mấy tiên phong của tiểu đội đó mở một bếp lò của một nhà dân rồi muốn vào đường hầm đuổi theo Khương Dư Thanh.

Bắc Hà bắn “pằng pằng” vài phát súng khiến chúng không dám tiến vào, anh ấy bảo Khương Dư Thanh nấp kỹ, còn bản thân thì nhảy ra khỏi bếp lò liều mạng với chúng.

Bắc Hà không hổ là thành viên của đội Liệp Ưng, một người địch mười người, vô cùng dũng mãnh.

Sau một trận ác chiến, Bắc Hà bị thương nặng, nhưng quân địch thương vong nặng nề, chết quá nửa, cuối cùng còn bốn người khó khăn sống sót, chúng không dám đối đầu trực tiếp với Bắc Hà đang gϊếŧ đỏ mắt, mà cắp chân chạy.

Khương Dư Thanh vô cùng lo lắng, nhảy ra khỏi bếp lò muốn dìu Bắc Hà đang bị thương cùng vào đường hầm.

Bắc Hà mạnh mẽ đẩy Khương Dư Thanh vào đường hầm, còn mình lập tức quay người rời đi.

Khương Dư Thanh nắm chặt tay Bắc Hà, muốn anh ấy đi cùng mình.

“Đây là đoạn đường cuối cùng rồi. Chỉ cần rời khỏi đây, chúng ta có thể đến bến tàu và rời đi. Bắc Hà… cậu hãy đi cùng tôi!”

Bắc Hà dứt khoát lắc đầu: “Có vài tên lính đã chạy thoát, chúng đã biết vị trí của đường hầm, nếu chúng trở về báo lên trên, sợ rằng anh sẽ gặp nguy hiểm. Dư Thanh, anh…”

“Anh đợi tôi. Anh hãy đợi tôi ở Nam Thành. Nếu tôi vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ đi tìm anh.”

Bắc Hà nói xong lại đẩy Khương Dư Thanh vào đường hầm, sau đó nhanh chóng đặt lại xoong nồi trên bếp, Bắc Hà cầm súng rời đi, anh ấy đi đuổi gϊếŧ mất tên lính S đó.

Cuối cùng Khương Dư Thanh bình an trốn thoát được.

Nhưng cả cuộc đời này, ông ta cũng không đợi được Bắc Hà.

Sau khi một mình ông ta đi vào đường hầm, những gì xảy ra với Bắc Hà, Khương Dư Thanh không hề tận mắt trông thấy.

Nhưng ông ta đoán được – Bắc Hà đã cùng chết với mấy tên lính S đó rồi.

Anh ấy dùng tính mạng mình để ngăn cản bọn chúng tiết lộ thông tin.

Giờ phút này, Chu Khiêm chậm rãi đi trong hành lang nhỏ hẹp, tay không nhưng đẩy lên trên và sờ soạng bốn xung quanh là muốn tìm xem có lối ra hay không.

Cậu đoán, mình lại đến Bách Thành rồi.

Nhưng Bách Thành này có lẽ càng giống thực tế hơn, mà không phải thành phố ma quỷ tràn ngập ẩn ý ám chỉ.

Còn hành lang này… có lẽ không nên gọi là hành lang mà phải gọi là đường hầm mới đúng.

Đường hầm này có lẽ thực sự tồn tại trong lịch sử, có lẽ là đoạn đường cuối cùng mà Bắc Hà và Khương Dư Thanh đi qua khi trốn chạy.

Quả nhiên, mặt đất truyền đến tiếng vang lớn, sau đó Chu Khiêm cảm thấy xung quanh và dưới chân đều đang chấn động mạnh.

Cậu đang ở trong đường hầm, mà cả thành phố bên ngoài sợ rằng đều đang tắm mình trong mưa bom bão đạn.

Chu Khiêm lại nghĩ – Tại sao bên cạnh cậu lúc này không có Khương Dư Thanh chứ?

Thế giới ý thức của Khương Dư Thanh… rốt cuộc hình thành đoạn đường này như thế nào?

Có phải ông ta muốn dẫn Bắc Hà rời khỏi thành phố thảm khốc này?

Có phải ông ta muốn Bắc Hà có thể cùng ông ta đi hết quãng đời còn lại?

Hoặc là… ông ta chỉ muốn chính miệng nói cho Bắc Hà biết tình yêu thầm kín, chưa từng nói thành lời của mình trước khi anh ấy hy sinh?

Trên đời này có bao nhiêu là sự hối tiếc.

Điều Khương Dư Thanh mong muốn nhất rốt cuộc là gì?

Chu Khiêm chậm rãi đi hết một đoạn đường rất dài, cậu không nghe thấy âm thành gì, cũng không gặp bâst kỳ nguy hiểm gì.

Cậu tính toán gì đó trong đầu, sau đó cuối cùng không còn cẩn thận dùng bảng điều khiển hệ thống chiếu sáng nữa mà dùng đến đèn pin.

Cậu mở đèn pin chiếu về phía trước, ánh đèn lập tức bị bóng tối vô tận nuốt chửng.

Chu Khiêm nhìn phía trước tối om không có điểm cuối, hơi nhướn mày – lẽ nào đường hầm này dài vô tận cũng là một mong muốn của Khương Dư Thanh?

Dù sao như vậy thì ông ta có thể đi cùng Bắc Hã mãi mãi.

Chỉ cần bọn họ không đi đến cửa vào đường hầm bị quân S phát hiện đó, Bắc Hà nhất định sẽ không chết.

Nhưng con đường hầm này dù sao cũng có điểm dừng.

Sau khi đi bộ khoảng hai tiếng đồng hồ, Chu Khiêm cầm đèn chiếu về phía trước - ở đó có một bức tường.

Chu Khiêm tiến lên dùng tay đẩy ra, bức tường rất rắn chắc, cũng không thể đẩy nổi.

Sau đó cậu nắm tay gõ trên mặt tường, âm thanh cho thấy vẫn là bức tường đặc. Phía trước không còn lối đi.

Ngoài ra, trên đoạn đường vừa rồi, Chu Khiêm thực ra cũng không ngừng gõ trên đỉnh đầu và bốn xung quanh, nhưng cậu hoàn toàn không tìm thấy bất cứ đường ra nào.

Vậy hiện tại chỉ còn … hai cạnh bức tường trước mặt là cậu chưa xem thôi.

Chu Khiêm cầm đèn xem xét bên trái của mình trước.

Sau đó có một chuyện không ngờ đến xảy ra, ở đó có một cánh cửa kính.

Khi đèn pin của Chu Khiêm chiếu đến, ánh đèn trong đó “tách” cái sáng lên.

Một người thanh niên tuấn tú đứng dưới ánh đèn – đó chính là Khương Dư Thanh.

Khương Dư Thanh trẻ tuổi nhìn thấy Chu Khiêm, thì lập tức đi sang.

Anh ta ấn hai tay lên cửa kính, giống như vô cùng sốt ruột muốn ra ngoài, nhưng anh ta không thể đẩy cánh cửa đó ra, chỉ có thể không ngừng sốt ruột nhìn Chu Khiêm.

Cảnh này thật khiến người ta ngạc nhiên.

Chu Khiêm nghĩ nghĩ, rồi lại cầm đèn chiếu sang bên phải.

Bên phải vậy mà cũng có một cánh cửa kính.

Cảnh tượng giống hệt như phía bên trái, ngay khi đèn pin chiếu sáng, ánh đèn đằng sau cánh cửa cũng được bật lên.

Lần này, người đứng bên trong đó là Khương Dư Thanh cao tuổi.

Ông ta hoàn toàn không có bộ dạng sốt ruột như Khương Dư Thanh lúc trẻ, mà đứng im không động đậy, vẻ mặt tê liệt, hai mắt đυ.c ngầu vô hồn, dường như lại trở lại dáng vẻ của người già si ngốc.

Lúc này hệ thống gửi thông tin đến.

[Trong hai cánh cửa kính chỉ có thể mở một cánh; Chỉ có người chơi có thể mở cửa kính ra, NPC không mở được]

[Người chơi hãy lựa chọn mở một trong hai chiếc cửa kính, sau khi mở ra có thể kích hoạt tình tiết kế tiếp, người chơi có thể qua cửa hoặc là tử vong]

[Người chơi Chu Khiêm có mười phút để đưa ra lựa chọn.]