Chẳng bao lâu sau, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ đến được chỗ có dấu chấm than trên bản đồ, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung chậm rãi đến sau.
Đến chạng vạng tối, bọn họ mới đặt chân lên con phố này.
Nhưng giờ cả con phố đã chìm trong bóng đêm.
Một vầng trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, chiếu sáng cả con đường. Hai dãy đèn l*иg yên lặng treo hai bên đường, từ xa nhìn lại như những ánh sao le lói, cùng song hành với ánh trăng xa xa trên bầu trời. Chu Khiêm mượn ánh trăng này, lại nhìn thấy cô bé ăn xin mà lúc trước cậu vô tình nhìn thấy qua con mắt của rồng con.
Cô bé vẫn ôm chiếc bát bị mẻ ngồi xổm ở góc đường.
Nhưng cô bé không còn một mình như lúc trước mà lúc này bên cạnh cô bé có rất nhiều đứa trẻ khác. Những đứa bé này có nam có nữ, có cao có lùn, có gầy có béo, có một số đứa hơi lớn tầm mười sáu mười bảy, nhưng cũng có một số chỉ tầm sáu bảy tuổi.
Bọn chúng có đặc điểm chung là gương mặt bẩn thỉu, quần áo vô cùng rách rưới.
Và tất nhiên bọn chúng đều không có chân.
Những đứa trẻ này vốn ngồi tại chỗ tự chơi một mình.
Nhưng khi mấy người Chu Khiêm đi đến, bọn chúng lập tức nhìn sang.
Dưới ánh trăng, ánh mắt chúng dường như phát sáng. Chúng tựa như đám sói đói nhìn thấy con mồi.
Người đầu tiên lùi lại là Hà Tiểu Vĩ.
Anh ấy vốn rất sợ ma quỷ. Đặc biệt là cô dâu ma, đứa trẻ ma thì càng đáng sợ, dù sao đó cũng là nhân vật chính của vô số câu chuyện ma quái.
Hà Tiểu Vĩ không thể ngờ được, trong một thời gian ngắn mà anh ấy lại gặp được cả hai đối tượng này.
Một đứa trẻ tầm tám tuổi dẫn đầu nhào về phía anh ấy.
Hà Tiểu Vĩ lập tức thét lên, trong nháy mắt đã bị bảy tám con quỷ nhỏ vây quanh.
Không lâu sau, không chỉ Hà Tiểu Vĩ mà những người còn lại mỗi người đều bị bảy tám con quỷ nhỏ vây kín.
Hà Tiểu Vĩ không thét lên nữa vì đã có một con quỷ trực tiếp che miệng anh ấy lại, anh ấy thậm chí cảm thấy bản thân không thể hít thở được.
Lúc này, Tư Đồ Tình đã lấy lục lạc ra, trực tiếp gọi ra một trận gió tuyết nhỏ, định đối phó mấy con quỷ nhỏ.
Nhưng có vẻ như chẳng có tác dụng gì. Mấy con quỷ này e là không sợ đao súng, cũng chẳng sợ giá rét.
Chu Khiêm liếc nhìn tình trạng của ba người chơi khác rồi nhìn những đứa trẻ trèo trên người mình.
Một đứa bé rất nhỏ nhảy lên trên vai cậu, mò tới mò lui trên cổ cậu, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cậu, Chu Khiêm cảm thấy thứ này còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết của Tư Đồ Tình.
Một đứa trẻ khác dùng hai chân treo ngược trên cổ cậu, hai tay cúi xuống vỗ vỗ trên quần áo cậu.
Ngay cả eo và đùi của Chu Khiêm cũng không được tha, bị vô số bàn tay quỷ sờ soạng lướt qua những chỗ đó với tốc độ rất nhanh.
Nhưng Chu Khiêm nhanh chóng phát hiện ra bọn chúng chỉ muốn tìm kiếm trên quần áo cậu có giấu chiếc túi nào hay không.
Mục đính của chúng là tìm tiền, không hề muốn làm hại mọi người.
Do đó, Chu Khiêm vô cùng bình tĩnh đứng im, còn tranh thủ nhìn hai đầu của con phố.
Sau đó cậu nhanh chóng thấy được điều mình đang chờ: Tiểu Bàn và Đại Sấu xuất hiện. Trên tay chúng cầm rất nhiều thứ, chắc có lẽ là mấy thứ đồ chơi như máu chó, bùa chú…
Bọn chúng hiển nhiên là lại đến đuổi quỷ.
Bọn chúng trốn sau đèn đường, tò mò nhìn về phía mấy người Chu Khiêm, dường như đang suy nghĩ xem nên hành động như thế nào.
Giả vờ như không nhìn thấy chúng, Chu Khiêm thu hồi ánh mắt lại, quay sang nhìn ba người chơi còn lại.
Bọn họ đều bị quỷ quấn chặt lấy, đang tìm cách để bọn quỷ xuống khỏi người mình, nhưng càng giãy giụa, bọn quỷ càng quấn chặt.
Trong đó người bình tĩnh nhất là Vân Tưởng Dung. Có lẽ sau khi Cao Sơn chết, trái tim cô ấy cũng chết theo, không còn cảm thấy đau buồn nữa. Nhưng dù có như vâỵ, khi đối mặt với hoàn cảnh này gương mặt cô cũng hơi tái đi.
Dù sao lúc này không giống đám cưới vừa nãy, những con ma đó tuy nhiều nhưng không hề chạm vào cô. Còn lũ quỷ con này lại dán chặt vào cô, tay chân và hơi thở đều lạnh lẽo thấu xương.
Mà người đẹp lạnh lùng như Tư Đồ Tình cũng không chịu nổi nữa.
Giống như cánh cửa địa ngục âm u được mở ra, các cánh tay của bọn quỷ sờ mó trên người cô ta, từng sợi tóc gáy dựng đứng lên, cảm giác như cô ta sắp bị kéo xuống địa ngục vậy…
Chu Khiêm bỏ ra một giây để suy nghĩ, nếu trong tình huống bình thường, bản thân mình có cảm giác sợ hãi hay không.
Cậu nghĩ có lẽ bản thân sẽ sợ hãi. Chỉ tiếc là hiện tại cảm xúc của cậu đang có vấn đề, cho nên chẳng hề có cảm giác sợ hãi thứ gì.
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, trông thấy ba người chơi đang bị bọn quỷ con cuốn lấy, Chu Khiêm ngược lại thấy yên tâm, mặc cho bọn quỷ con trèo trên người mình, từ từ lùi về phía sau.
Sau khi cách ba người kia một khoảng cách nhất định, cậu nói chuyện với con quỷ ở trên cổ: “Muốn trộm đồ à?”
Một con quỷ nhỏ sành sỏi nói: “Nếu muốn qua bến tàu phía Tây, cần phải để lại phí qua đường!”
“Ồ, nhỏ tuổi như vậy đã làm chuyện xấu rất thuần thục nhỉ?”
Chu Khiêm nói xong, cũng biết đại khái lai lịch của lũ nhóc này.
Trong những năm chiến tranh loạn lạc, những người ăn không đủ no mặc không đủ ấm quá nhiều.
Mà các thành phố ven biển khi đó lại có vẻ phồn hoa hơn hẳn.
Các bến tàu thường có quan lại hoặc những kẻ giàu có qua lại. Do đó, đám trẻ lang thang dần dần hình thành một băng nhóm nhỏ, thường trộm đồ hoặc cướp giật tại những nơi đông người.
Ban ngày ban mặt, vì sợ tuần tra, bọn chúng sẽ lặng lẽ hành động, chỉ ngoan ngoãn xin ăn hoặc tìm cơ hội trộm đồ.
Nhưng đến ban đêm vắng người, bọn chúng sẽ trắng trợn cướp bóc.
Chu Khiêm nghĩ, đây là thế giới trong suy nghĩ của Khương Dư Thanh nên tất cả chi tiết này không phải tự dưng xuất hiện.
Đám cưới của cô gái họ Trương và Đông Thủy hẳn chưa từng xảy ra, nhưng có lẽ đó là mong ước và tưởng tượng của Khương Dư Thanh, ông rất muốn đồng đội của mình được như mong ước, sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên đám cưới của Đông Thủy mới xuất biện trong không gian ý thức của ông ta.
Còn chuyện mấy đứa trẻ ăn xin cướp giật này…
Ông ta sẽ không tưởng tượng ra hình ảnh mình bị cướp giật, như vậy cảnh trước mắt chính là việc chính bản thân ông ta đã trải qua.
Người nhã nhặn như ông ta, khi bị đám trẻ lưu manh vây lấy, chắc chắn sẽ không biết phải làm thế nào.
Nghĩ đến cảnh ông ta vừa vội đi làm việc, vừa bị đám lưu manh vây lấy, nhưng khi đối mặt với đám nhóc ăn không đủ no, mặc không đủ ấm vừa không nỡ quát mắng, vừa đồng thình, Chu Khiêm cảm thấy cảnh tượng đó nhất định rất thú vị.
Dĩ nhiên Chu Khiêm phân tích điều này không phải vì cười cợt Khương Dư Thanh.
Cậu tìm được điểm rất quan trọng – những đứa trẻ này xuất hiện trong thế giới ý thức của Khương Dư Thanh nhất định là vì chúng có ảnh hưởng rất lớn đến ông ta.
Chu Khiêm tự nghĩ, có lẽ những chuyện cậu phải làm tiếp theo phải dựa vào chính bản thân để đưa ra những phán đoán thông qua chuyện này.
Lát sau, trong lúc quay lưng lại với ba người đồng đội trên đường phố, Chu Khiêm lấy bộ quân phục từ trong túi đồ ra.
Cậu cố ý để lộ vị trí có số 7, sau đó ra dấu “Suỵt” với bọn nhóc.
Mấy đứa nhóc lập tức sáng mắt lên, sau đó nhanh chóng nở nụ cười.
Bọn chúng dường như rất vui vẻ, thậm chí còn vỗ tay ăn mừng, bọn chúng dường như rất muốn reo lên nhưng lại lo sợ gì đó nên nhắc nhở nhau cố gắng giữ im lặng.
“Là quân đoàn 7!”
“Là người của quân đoàn 7!”
“Các anh đến đánh quân S đúng không? Chúng em biết các anh sẽ đến mà! Mau đánh đuổi bọn chúng đi!”
“Tốt quá rồi, em muốn nói cho mọi người! Em muốn nói cho mọi người!”
“Em cũng đi! Em muốn nói cho tất cả mọi người trong thành phố!”
Bảy tám con quỷ trên người Chu Khiêm biến mất trong nháy mắt.
Hà Tiểu Vĩ thực sự không chịu được nữa, nhanh chóng đẩy vài con quỷ con ra, nhưng lại bị chúng nhanh chóng trèo lên, tuyệt vọng gào lên: “Chu Khiêm! Cậu cứu tôi với! Khiêm bé bỏng của tôi ơi! Ế cậu đi đâu mất rồi…”
Hà Tiểu Vĩ vội quay đầu, sau đó anh ấy nhìn thấy Chu Khiêm một mình đứng dưới đèn l*иg cách đó không xa, cậu không hề bị con quỷ nào trèo lên người cả.
Anh ấy lập tức trừng mắt gào lên: “Khiêm ơi, sao cậu làm được hay vậy? Làm thế nào để đuổi chúng đi vậy! Mau dạy tôi với! Dạy tôi với! Tôi sắp bị ăn thịt rồi! Á á á, con quỷ con này mày sờ chỗ nào đó! Hu huh u, Khiêm ơi…!”
Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung nghe Hà Tiểu Vĩ gào lên, cũng lập tức nhìn về phía Chu Khiêm – tại sao cậu ta luôn tìm được cách giải quyết nhanh như vậy?
Nhưng ba người họ chưa kịp thả lỏng đã nhìn thấy một cảnh càng đáng sợ hơn.
Bảy tám con quỷ nhỏ đó quả thật đã rời đi, nhưng chúng nhanh chóng từ khắp các ngõ ngách trong con phố chui ra. Lần này bọn chúng không chỉ quay lại còn dẫn theo một đám quỷ khác.
Có nam có nữ, có cao có lùn, có già có trẻ, thậm chí có cả đứa trẻ đang bò trên đất…. Một đám quỷ đông như trẩy hội tràn về phía người chơi.
Mỗi một con quỷ đều có khuôn mặt trắng bệch, bọn chúng tụ lại một chỗ dường như còn muốn sáng hơn ánh trăng.
Bọn họ không có chân nhưng lại bay về phía người chơi rất nhanh.
Hai chân Hà Tiểu Vĩ mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất: “Mẹ ơi cuối cùng con cũng biết thế nào là quỷ đông như trẩy hội rồi…”
Mà lúc này anh ấy bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con vang lên phía sau lưng.
“Các anh chị đi theo chúng em đi. Chúng em có thể đối phó với chúng.”
Hà Tiểu Vĩ quay đầu thì thấy hai đứa trẻ một gầy một béo, sắc mặt bình thường, quan trọng là có chân.
Cuối cùng cũng gặp người sống rồi, Hà Tiểu Vĩ thở phào một hơi.
Sau đó, đứa trẻ béo cầm một chiếc bình vẩy dòng máu màu đen xung quanh ba người, đứa trẻ gầy bên cạnh tiến lên phía trước vẩy ra mấy lá bùa.
Lúc này, mấy chục đứa trẻ vây quanh ba người lập tức biến mất.
Hà Tiểu Vĩ thấy hai đứa trẻ giỏi như vậy, lập tức cười: “Oa, giỏi quá! Ơ khoan, lúc trước Chu Khiêm nói ở bên ngoài hôn lễ có người đuổi quỷ, là hai em à?”
Hai đứa trẻ gật đầu, sau đó giục bọn họ rời đi.
Tiểu Bàn nói: “Chỗ này nhiều quỷ quá. Chúng em cũng không biết có đối phó được không. Tóm lại anh chị đi cùng anh trai em đi. Em ở lại cố gắng giữ chân bọn chúng, không để bọn chúng đuổi theo.”
Đại Sấu thì nắm chặt tay Tư Đồ Tình ở gần cậu bé nhất: “Đúng thế. Chị ơi chúng ta đi thôi.”
Tiếng ‘chị’ khiến Tư Đồ Tình ngây người trong chớp mắt.
Sau đó cô gật đầu, nhấc chân chuẩn bị chạy trốn cùng hai đứa trẻ đó.
Cách đó không xa, một đám quỷ đông nghìn nghịt từ khắp các ngõ ngách tràn ra, chạy về phía này.
Thế nhưng, dưới ánh trăng và ánh đèn đường, bóng lưng Chu Khiêm vẫn thẳng tắp, đối mặt với đám quỷ quái không hề thay đổi sắc mặt chút nào, giống như một người xem đứng bên ngoài cuộc chơi.
Cậu quay lưng về lũ quỷ, xa xăm nhìn hai đứa bé là con người.
Đại Sấu dẫn đám người Tư Đồ Tình chuẩn bị rời đi, Tiểu Bàn thì vẩy máu chó dọc đường, ném bùa, gương mặt của hai đứa rất căng thẳng.
Chu Khiêm híp mắt, giơ tay trái lên, tiến vào màn hình của hệ thống, nhanh chóng gửi hai tin nhắn đi.
Sau đó khóe môi cậu cong lên.
Tại nhiệm vụ phụ trước đó, cậu cảm thấy nếu tự tay gϊếŧ Tư Đồ Tình thì sẽ khá sảng khoái. Nhưng nhờ có Vân Tưởng Dung giữ lại mạng sống của cô ra. Quả thật, gϊếŧ một con rối thì có tác dụng gì đâu?
Nếu hủy tất cả niềm tin của con rối này, nắm nó trong tay mình…
Như vậy chủ nhân đứng đằng sau cô ta mới… càng tức giận chứ nhỉ?
Lúc này, tại sảnh trò chơi A711 bên ngoài phó bản.
Trong một gian phòng nào đó.
Một thiếu niên gương mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn đang yên lặng cầm một cái máy tính bảng, thiếu niên nhìn rất lâu nhưng không hề gửi bất kỳ tin nhắn nào đi.
Bên cạnh cậu ta có một người sắc mặt âm trầm khó đoán đang ngồi. Đó chính là Mục Sư.
Mục Sư hỏi: “Mặc Sinh, lâu rồi không thấy cậu gửi tin nhắn đi, thực sư mặc kệ cô ta sao?”
Mặc Sinh mím chặt môi nhưng không hề trả lời.
Mục Sư lại nói: “Ồ, tôi biết rồi, cậu muốn cô ta gặp nguy hiểm? Chờ cô ta gặp nguy hiểm rồi mới nhắc nhở, cứu cô ta trong lúc nguy cấp… như vậy cô ta sẽ biết ơn cậu, không thể rời khỏi cậu?”
Mặc Sinh không phủ nhận mà cầm cốc lên uống một ngụm. “Chị ta quả thật chẳng tiến bộ tý nào. Cái bẫy rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra.”
Mục Sư cười nói: “Theo tôi thấy thì không phải cô ta không tiến bộ. Chắc có lẽ vì đứa trẻ đó gọi “chị ơi” khiến cô ta mềm lòng thôi.”
Nói xong quả nhiên nhìn thấy trong mắt Mặc Sinh có ý cười, Mục Sư lại nói: “Cho nên cậu xem, cô ta rất quan tâm cậu. Mà cậu cũng quan tâm cô ta. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng gửi tin nhắn nhắc nhở đi. Nếu không… tôi sợ Chu Khiêm sẽ nhanh chân giành trước mất.”
“Chu Khiêm…” Ánh mắt Mặc Sinh đột nhiên trở nên lạnh buốt.
“Kể cả phải dùng đến thứ đó đi chăng nữa, tôi cũng sẽ khiến cậu ta phải chết trong phó bản này!”