Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 31

Cô dâu xinh đẹp như hoa, bà mối nhiệt tình cười nói, bố mẹ hiền từ, khách mời nói nói cười cười …

Tất cả đến biến mất trong nháy mắt.

Hà Tiểu Vĩ lập tức ‘phu thê giao bái” với không khí.

Giây phút đó, anh ấy đáng nhẽ nên cảm thấy may mắn, vui vẻ vì tìm được đường sống trong chỗ chết mới đúng.

Thế nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn sảnh cưới trống rỗng, anh lại cảm thấy lạc lõng giống như đã đánh mất cô dâu của chính mình vậy.

Mãi một lúc, anh ấy mới kịp phản ứng, vội vàng cởϊ áσ cưới, chạy đến bên cạnh Chu Khiêm: “Khiêm Nhi, chuyện này…”

Nhưng lại thấy Chu Khiêm nhìn về một phía, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.

Một lát sau, một con rồng nhỏ trèo qua bức tường trắng bên cạnh, nhảy vèo một phát chui vào lòng Chu Khiêm.

Cậu không thèm quay đầu lại nói: “Tôi biết rồi, anh đang buồn vì ngay cả cô dâu ma cũng không muốn lấy anh.”

Hà Tiểu Vĩ không nhịn được mắng: “Mẹ nó, Chu Khiêm miệng cậu thối quá đấy! Lúc cậu cần tôi bơm máu có nói như vậy đâu!”

Lúc này, tất cả mọi người đều có một thắc mắc: Mọi chuyện kết thúc rồi à?

Một người chơi bị ép lấy cô dâu ma, những người chơi khác phải tham gia hôn lễ… Tất cả mọi người luôn luôn duy tri sự cảnh giác, cho rằng sẽ có nguy hiểm nào đó đang rình rập ở phía sau.

Nhưng lúc này tất cả ma quỷ đều biến mất. Người chơi cảnh giác đã lâu đột nhiên không biết nên thả lỏng hay tiếp tục cảnh giác để ứng phó với nguy hiểm tiếp theo.

Phó bản này quá quỷ dị, quỷ dị đến mức thần kinh họ lúc nào cũng căng thẳng, dường như không có chỗ nào để người chơi thả lòng.

Đột nhiên, hệ thống lại xuất hiện thông báo mới.

Trên bản đồ xuất hiện một dấu chấm than mới, người chơi cần di chuyển đến vị trí dấu chấn than đó và kích hoạt một đoạn tình tiết mới.

Nơi đó rất quen thuộc với tất cả người chơi – đó chính là con phố dài mà bọn họ đã đi qua hai lần từ khi rời khỏi bến cảng vào khu vực nội thành.

Hà Tiểu Vĩ nhìn thông báo của hệ thống, chớp mắt hai cái: “Giờ tính sao? Chúng ta lập tức qua đó chứ?”

Chu Khiêm xoa đầu rồng con nói: “Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đến sau.”

Nghe thấy vậy, Tư Đồ Tình dẫn đầu hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy dáng vẻ Tư Đồ Tình dường như muốn đi theo Chu Khiêm, sợ cô làm hại Chu Khiêm, lập tức nói: “Vậy tôi đi cùng cậu!”

Hai người khác đều muốn đi cùng Chu Khiêm, như vậy một mình Vân Tưởng Dung đi đến con phố chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cô nói: “Vậy tôi cũng đi nhìn xem. Trước mắt hệ thống chưa có yêu cầu thời gian kích hoạt tình tiết. Trước khi đi, chúng ta có thể tìm hiểu thêm một chút.”

Chu Khiêm không nhìn hai cô gái mà chỉ gật đầu với Hà Tiểu Vĩ, sau đó rời khỏi hỉ đường từ cửa sau, đi đến căn phòng phía tây, rồi đi qua sân sau của nó, đến cửa sau của gia đình này.

Sau khi mở cửa, cậu thấy một con ngõ nhỏ, men theo con ngõ về phía trước, cậu đến một khu rừng trái cây rộng lớn.

“Sao chúng ta lại đến đây?” Hà Tiểu Vĩ vừa hỏi vừa tìm trong hành lí ra một chiếc đèn pin công suất lớn.

“Khi anh đi thay đồ cưới, tôi đã vào ngõ đi lòng vòng, ngoài ra còn dặn rồng con tìm đồ giúp tôi.” Tay Chu Khiêm chỉ phía trước: “Nơi đó-”

Tuy hệ thống nói rõ rồng con không có bất kỳ kỹ năng nào, lực công kích và phòng ngự đều rất kém, cũng không có cách nào làm vυ" em. Nhưng chúng cũng có giá trị của mình, chúng có sinh mệnh như con người, hoàn toàn nghe lời, cũng có thể đi lại chạy nhảy và tìm đồ như con người.

Cho nên lúc nãy Chu Khiêm đã dặn nó đi tìm xem gần đó có nơi nào như bãi cõ, bãi đất trống, vườn cây rộng rãi hay không, càng rộng càng tốt. Nếu nó tìm thấy thì ở đó đào bới.

Rồng con không chỉ tìm được một rừng trái cây rộng lớn, còn thực sự đào được thứ gì đó, sau đó nhanh chóng chạy về tìm Chu Khiêm, dẫn cậu qua đây.

Lúc này, khi đèn pin chiếu về phía Chu Khiêm chỉ, tất cả mọi người đều nhìn thấy thứ trước mắt, ánh sáng của đèn pin không ngừng lia tới lia lui– đó là bởi vì tay cầm đèn pin của Hà Tiểu Vĩ đang run rẩy kịch liệt.

Sau khi nhìn rõ thứ ở trong rừng, anh ấy sợ đến mức không khống chế được bản thân.

Chu Khiêm bước lên vỗ vai anh ấy, để anh ấy bình tĩnh lại, sau đó nhấc tay anh ấy giơ lên cao một chút.

Lúc này, Hà Tiểu Vĩ đã trở thành công cụ chiếu sáng của Chu Khiêm.

Chu Khiêm bước lên trước, lại gần xem thứ mà ánh đèn chiếu sáng - Nơi đó có một cái hố to, trong hố có từng bộ từng bộ xương trắng.

Chỗ này hiển nhiên là một bãi tha ma sơ sài, rất nhiều cái xác bị vứt tại đây, bị chôn vội vàng nên dễ dàng bị rồng con bới ra.

Lúc này, rồng con lại kêu “A a” với Chu Khiêm, Chu Khiêm nhìn nó gật đầu, rồng con lại nhảy ra khỏi lòng Chu Khiêm, tiếp tục tìm kiếm gì đó trong hố.

Không lâu sau, rồng con lại tìm ra rất nhiều manh mối.

Khi mọi người tò mò tiến lên xem thì Chu Khiêm lại cất tất cả manh mối vào hành lí.

Hà Tiểu Vĩ ngây ra: “Khiêm Nhi, cậu có ý gì?”

Chu Khiêm lại nhìn về phía Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung: “Tôi và rồng con mất nhiều công sức tìm kiếm như vậy, các người ngồi mát ăn bát vàng, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Nếu hai người muốn nhìn manh mối, chúng ta tiến hành trao đổi. Tôi cho các người xem manh mối, các người cần lập cam kết, ít nhất trong phó bản này không giở trò gì, không làm hại tôi.”

Tư Đồ Tình cau mày nói: “Nếu cậu muốn gϊếŧ tôi thì sao? Nếu cậu gϊếŧ tôi, tôi cũng không được phản kháng để mặc cậu chém gϊếŧ à?”

“Xem ra cô vẫn còn muốn gϊếŧ tôi. Giờ dù cô có thay đổi ý kiến tôi cũng không cho cô xem manh mối nữa. Anh Tiểu Vĩ, chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào đó cùng xem manh mối.”

Chu Khiêm không cần nhìn cũng biết sắc mặt Tư Đồ Tình đang rất khó coi.

Tâm trạng Tư Đồ Tình không tốt thì tâm trạng cậu càng tốt.

Chu Khiêm cười vui vẻ dẫn Hà Tiểu Vĩ đi đến một góc rừng cây.

Trước khi đi, cậu nghe thấy Tư Đồ Tình nói với Vân Tưởng Dung: “Dù sau khi phó bản kết thúc cô muốn tìm ai báo thù thì hiện tại cô cũng không có năng lực đấu lại ai cả. Tôi nghĩ…”

“Không cần nghĩ nữa. Tôi đã nói người tôi muốn trả thù là Chu Khiêm. Cậu ta chưa đến mức xấu xa hết thuốc chữa, vẫn còn chút tình người. Cậu ta nể mặt Cao Sơn sẽ không làm gì tôi. Nhưng nếu không phải tại cậu ta Cao Sơn sẽ không chết. Tôi nhất định sẽ tìm cậu ta báo thù.”

Giọng Vân Tưởng Dung rất lạnh và rất trầm: “Tôi dám hủy bỏ kỹ năng thì chẳng còn sợ gì cả. Đương nhiên cô cũng chờ đó. Sau khi Chu Khiêm chết nếu tôi chưa hả giận sẽ đến lượt cô.”

“Kỹ năng của cô giờ chăng còn chút tác dụng nào. Chúng tôi qua cửa cũng không cần đến cô.”

Tư Đồ Tình hỏi: “Cô không sợ bây giờ tôi gϊếŧ cô à?”

Vân Tưởng Dung cười giễu cợt: “Ít nhất tôi có đầu óc, một cái đầu thông minh hơn cô nhiều.”

Tư Đồ Tình đơ người, nhưng cũng không vì vậy mà tức giận: “Cô tự hủy bỏ kỹ năng là thể hiện thành ý cho tôi thấy đúng không? Cô đang chứng minh bản thân và Chu Khiêm đã trở mặt thành thù, đồng thời cũng cho thấy bản thân ở trước mặt tôi không có chút phòng bị nào, chỉ cần tôi không tin cô, có thể gϊếŧ cô bất cứ lúc nào. Cho nên tôi cần tin tưởng cô, cô muốn hợp tác với tôi. Dù sao giờ cô không có chút lợi thế nào, cũng chỉ có thể hợp tác với tôi thôi.”

Vân Tưởng Dung lạnh nhạt nói: “Cô có thể nhìn ra điểm này, xem ra không phải quá ngốc.”

Tư Đồ Tình hỏi: “Thù hận như thế nào… khiến cô muốn gϊếŧ Chu Khiêm, không ngại hợp tác với kẻ thù của cậu ta?”

Vân Tưởng Dung nói: “Người tôi yêu nhất đã chết. Nửa đời sau của tôi chỉ sống vì mục đích báo thù. Lý do này chưa đủ sao?”

Tư Đồ Tình hỏi: “Làm sao để tôi biết được… sau này cô không trả thù tôi?”

“Tôi vừa nói rồi, tôi đương nhiên sẽ trả thù cô. Chỉ là Chu Khiêm là người tôi muốn báo thù đầu tiên. Cô có thể hợp tác với tôi, chờ gϊếŧ được cậu ta rồi gϊếŧ tôi. Nhưng đương nhiên, nếu cô không tin tôi bây giờ có thể lập tức gϊếŧ tôi. Cách nào có lợi cho cô hơn, cô hoàn toàn có thể sao sánh. Tôi chỉ có thể đảm bảo…”

Vân Tưởng Dung tiến lên một bước, nhìn vào mắt Tư Đồ Tình nói: “Trong khi chúng ta hợp tác, tôi nhất định không làm vướng tay cô. Tôi sẽ lên kế hoạch trả thù một cách chu toàn.”

Nói xong, Vân Tưởng Dung trực tiếp đi về phía bãi tha ma. “Chúng ta cũng tìm công cụ đào bới thôi. Rồng con có thể bỏ sót manh mối nào đó. Biết đâu chỗ này vẫn còn manh mối khác.”

Một bên khác, Hà Tiểu Vĩ vừa đi cũng Chu Khiêm vừa nghe cuộc nói chuyện của hai người.

“Mịa, ban ngày ban mặt nói bày âm mưu. Bọn họ muốn làm thịt cậu kìa!”

Chu Khiêm không chút cảm xúc: “Vậy anh muốn tiếp tục hợp tác với tôi, hay đi cùng bọn họ?”

Hà Tiểu Vĩ dứt khoát nói: “Tôi theo cậu. Phụ nữ … tôi không đối phó được ai cả. Lòng phụ nữ khó dò như mò kim đáy bể… Cơ mà Chu Khiêm à, suy nghĩ của cậu còn khó đoán hơn của phụ nữ, suy nghĩ của cậu như cây kim trong biển Thái Bình Dương vậy…”

Hà Tiểu Vĩ nhạy cảm nhận thấy có ánh nhìn đầy sát khi liếc sang, vội chuyển chủ đề: “Ai dô, cô gái nhà họ Trương, trái tim tôi đã trao cho cô ấy mất rồi…”

Chu Khiêm không thèm để ý mấy lời linh tinh của anh ta, nhìn khoảng cách với Tư Đồ Tình đã đủ xa, cậu dừng chân, lấy ra manh mối mà rồng con tìm được: “Biết đâu trong chỗ manh mối này có câu chuyện của “cô dâu” của anh.”

Hai người thông qua ánh đèn pin quan sát một bức ảnh đen trắng.

Người trên tấm hình rất quen thuộc: Đông Thủy và cô gái họ Trương.

Hai người mặc đồng phục học sinh, có vẻ như chụp hồi đi học.

Hai người này quả nhiên là đôi tình nhân lớn lên cùng nhau, tình đầu ý hợp.

Sau khi Chu Khiêm nhìn xong, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng đón lấy, giống như bảo vậy quý giá, dường như thực sự đã coi mình thành Đông Thủy.

Chu Khiêm tiếp tục nhìn một tấm ảnh khác.

Đó là bức ảnh sáu người chụp chung, trên đó viết “Ảnh kỹ niệm đội Liệp Ưng, tháng 12 năm XX36”

Hà Tiểu Vĩ thấy vậy không nhịn được kêu lên: “Ơ?”

“Sao bức ảnh này chỉ có sáu người? Ế? Trong đó không có Khương Dư Thanh!”

Chu Khiêm nắm chặt tấm ảnh nghĩ: “Khương Dư Thanh vốn dĩ không giống như quân nhân. Ông ta giống như một nhà vật lý học.”

Trí tưởng tượng của Hà Tiểu Vĩ bay nhanh, nói: “Khương Dư Thanh và chúng ta đều ở quân đoàn 7, bảy người chúng ta là chiến hữu. Có điều, Khương Dư Thanh không phải quân nhân trên tiền tuyến, mà là nhà nghiên cứu khoa học, cũng không thuộc đội Liệp Ưng. Chỉ có sáu người chúng ta mới là thành viên đội Liệp Ưng.”

“Ừ. Có lẽ là như vậy.” Chu Khiêm cất tấm ảnh này đi, sau đó tìm được một bức thư.

Người viết là “Đông Thủy”, có vẻ như là thư anh ta gửi cho cô gái họ Trương kia.

“A Hoa, tiểu đội Liệp Ưng nhận được một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, anh phải tạm thời phải rời khỏi Bách Thành. Một tiến sĩ họ Khương vừa đi du học từ nước ngoài về, anh ta nắm được tri thức rất quan trọng, có lẽ có thể thay đổi vận mệnh bị động của nước ta. Nhưng chính vì vậy, anh ta bị quân đoàn S để mắt tới. Anh nghe nói quân đoàn S hoặc là bắt sống anh ta phục vụ cho nước S, hoặc sẽ gϊếŧ chết anh ta.

Đội Liệp Ưng cần bảo vệ và đưa anh ta đến Nam Thành. Chuyến đi này hung hiểm, anh không biết mình có thể sống sót trở về hay không. Hôn ước giữa hai ta vốn là lời nói đùa của cha mẹ, không được coi là thật. Anh đã xuất phát tập hợp cùng các thành viên khác. Một năm sau nếu anh chưa quay về, em hãy tìm một gia đình khá giả mà gả đi đi. Đừng vì anh mà lãng phí thanh xuân.”

Sau khi đọc xong bức thư này, một góc chân tướng lịch sử bị chôn vùi mới được coi như là chính thức mở ra.

Tiến sĩ họ Khương đó, chắc là Khương Dư Thanh.

Xem ra ông ta thực sự không phải thành viên của đội Liệp Ưng. Ông ta và đội Liệp Ưng đều thuộc quân đoàn 7, là nhân viên nghiên cứu quan trọng. Nhằm bảo vệ ông ta không bị quân địch bắt, nhiệm vụ của đội Liệp Ưng là bảo vệ ông ta, đưa ông ta đến Nam Thành.

Chu Khiêm bỗng nhiên nhớ đến lời Vân Tưởng Dung – Khương Dư Thanh thích Bắc Hà. Lẽ nào trên đường đội Liệp Ưng bảo vệ ông ta trốn chạy, ông ta đã thích Bắc Hà sao? Vậy còn Bắc Hà thích ông ta không?

Hà Tiểu Vĩ ở một bên nhận lấy bức thư, sau khi đọc kỹ ba lần hỏi Chu Khiêm: “Nếu tôi không nghĩ sai thì, đây là…”

Chu Khiêm nói: “Anh nghĩ không sai. Đông Thủy không hề cưới cô gái họ Trương, đội Liệp Ưng, thậm chí là Khương Dư Thanh đều không đến Bách Thành tham gia đám cưới. Theo như mở đầu của bức thư này thì sau khi Đông Thủy rời khỏi Bách Thành mới viết lá thư này. Khi anh ta viết, Khương Dư Thanh có lẽ đang đứng bên cạnh. Cho nên sâu trong tiềm thức của ông ta mới có trí nhớ về lá thư này.

Hà Tiểu Vĩ không nhịn được nói: “Như cậu nói thì… tất cả có lẽ đều là nguyện vọng của Khương Dư Thanh sao?”

“Khi ông ta còn trẻ có lẽ đã từng đến Bách Thành, nếu không thì trong tiềm thức của ông ta, thành phố này đã không chân thực đến vậy. Như vậy những thứ chúng ta đang nhìn thấy đây… có lẽ là thật giả lẫn lộn. Rốt cuộc là chuyện gì, chúng ta cần phải xem tiếp.”

Chu Khiêm nói xong, tiếp tục xem hai manh mối cuối cùng rồng con tìm được.

Manh mối thứ nhất là mảnh vải đỏ, giống như được xé ra từ váy cô dâu.

Thứ hai là một chiếc giày thêu hoa màu đỏ, có vẻ như cũng là đồ mặc lúc cưới.

Hà Tiểu Vĩ nhìn hai thứ này, hai tay phát run: “Chúng… chúng là…”

Chu Khiêm không nói gì cả, đưa hai thứ này cho anh ta, sau đó đi về phía con phố. “Chúng ta đến chỗ vị trí dấu chấm than tiếp theo thôi. Đúng rồi, bộ quân phục anh cởi ra đâu rồi? Không bỏ quên ở nhà đó chứ?”

“Không có! Tôi để trong hành lí rồi.” Hà Tiểu Vĩ nói.

“Tốt lắm.”

“Quân phục đó… có tác dụng gì à?”

“Có chứ. Cứ chờ xem. Chuẩn bị lâu như vậy… Kịch hay chuẩn bị bắt đầu rồi.”