Chương 32: Bị bắt trở lại

Con ngựa này như có thể nghe minh bạch lời tôi nói, gật gật đầu, ngoan ngoãn bị tôi nhét sau bụi cây còn tôi nhắm lên lưng con ngựa chèo tên cành cây xum xuê, chốn đi.

Một lúc sau, cách đó không xa bụi mù cuồn cuộn, đại đội nhân mã hướng phía tôi chạy tới, lại tiếp tục phân chia năm bảy hướng, chạy loạn khắp rừng tìm kiếm.

Nếu bị Mộ Dung Hạc bắt được chắc chắn mình sẽ tan xương nát thịt, tên đó là tên cuồng ngược đãi.

Một đội nhân mã đi nhanh qua chỗ tôi chốn, may quá, tôi thơt phào nhẹ hõm, toan đi xuống thì đám người ngựa đó đã quay trở lại.

Mộ Dung Hạc nhìn tới rừng cây sum xuê trước mặt, lớn tiếng nói: “Phượng Lâm Quận Vương, trẫm biết ngươi ở đây, xuất hiện đi!”

Tôi im lặng! Không để ý tới hắn!

Hắn không thấy tôi trả lời, lại nói: “Phượng Lâm Quận Vương, ngươi đừng bướng bỉnh nữa, trò chơi trốn tìm cũng nên kết thúc, vẫn là nên hiện thân đi!”

Đợi một lúc lâu, hắn thấy tôi còn không đi ra. Bực mình, lại cười nói: “Phượng Lâm Quận Vương hảo sinh nghịch ngợm, ngươi là muốn cho trẫm tới bồi ngươi tiếp tục chơi trốn tìm sao?”

Nói xong hắn liền một mình đi vào rừng cây, lại đi ngược hướng tôi trốn.

Rõ ràng không có tìm được, tươi cười đã không còn, xanh mặt quát: “Phương Vịnh Lâm, trẫm đếm tới ba, ngươi mà không ra thì sẽ không có kết cục tốt đâu”.

Tôi nhìn một đoàn binh mã vây quanh, chắc chắn không thể trốn được nữa.

“Ba! Hai! Một!” Tôi đang chuẩn bị ra đầu thú, hắn ba tiếng liền đếm xong rồi.

“Ngươi không ra có phải hay không?!” Hắn liền huýt một tiếng sáo dài.

Con ngựa dưới lùm cấy hí lên một tiếng dài, muốn chạy thoát khỏi dây buộc.

Mộ Dung Hạc lạnh lùng nhìn về hướng này, đi tới.

Con ngựa của tôi lại trả lời hắn, đồ phản bội, chắc chắn con ngựa này là nội gián của hắn từ lúc tôi mua nó.

Thật không nghĩ đến cái bẫy này đã sắp xếp tỉ mỉ đến vậy!

Trèo lên thì dễ nhưng leo xuống thì mãi không được, Mộ Dung Hạc thấy vậy, dùng khinh công bay tới quắp tôi như con gà xuống.

Nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn, tôi vội vàng giải thích: “Không phải ta không xuống dưới, là ta không bò xuống dưới được!”

Mộ Dung Hạc túm tay trái tôi, trầm mặc ra khỏi rừng rậm.

Náo loạn nửa ngày rồi lại bị bắt về nơi cũ, lại có khả năng bị tra tấn dã man.....thật đáng sợ.

Mới vừa tiến cửa thành đã nghe thấy tiếng tung hô vang trời, xem ra tên này là một tên hoàng đế rất được ủng hộ.

Đoàn xe tiến tới cấm cung, toàn bộ quan lại binh lính đều ra nghênh đón.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Xe ngừng, cảm thấy chính mình giống như con thú bị bắt vào sở thú vậy.

“Các khanh bình thân! Trẫm chưa báo ngày về, các khanh đã ra tận cửa tới đón, vất vả rồi!” Mộ Dung Hạc nói

Xe ngựa lại bắt đầu đi tiếp, tôi ngồi dựa đầu lên kiệu, nghĩ đến bản thân mình quá vô dụng, đi chưa được hai ngày đã bị tóm gọn.

Xe ngựa ngừng, một tiểu thái giám đi đến nói: “Phượng Lâm Quận Vương, tới Phượng Lâm cung rồi.”

Phượng Lâm cung?

Tôi xem đếnngây người, một tòa dinh thự nguy nga tráng lệ hiên lên trước mặt.

“Lâm Nhi thích chứ?” Mộ Dung Hạc đã đổi thành long bào, bước tới bên cạnh tôi nói.

Tôi xoay người nhìn hắn hỏi: “sao bảng hiệu của cung này lại để trống vậy?”

Mộ Dung Hạc cười: “Này là cung điện mà trẫm cùng Lâm Nhi sẽ ở chung cùng nhau, trẫm muốn để Lâm Nhi tự mình ngự bút.”

Nói rồi Mộ Dung Hạc vỗ vỗ tay, lệnh cung nhân gỡ xuống khối bảng hiệu, lấy tới giấy và bút mực, đưa đến chỗ tôi.

Tôi thực sự không muốn viết, viết xong không biết hắn có cười chết tôi không.

“Viết một cái thử xem, cung điện này là của Lâm Nhi, trẫm muốn Lâm Nhi đề tự.” Mộ Dung Hạc nói, cung nhân vội vàng giúp tôi mở ra giấy Tuyên Thành, chờ tôi đặt bút.

Tôi thở dài: “Tốt, cho ngươi mở rộng tầm mắt!”

Tôi hạ bút, vẽ một cây khổng tước, thêm hai cái lá nhỏ nữa, Ừm, trông cũng khá ổn.

Mộ Dung Hạc vừa thấy sửng sốt, nở nụ cười, nói: “Lâm nhi đúng là lời ít ý nhiều, rất tốt, nói rồi hắn đề thêm xuống ba chữ Phượng Lâm Cung to đùng lên.

Cung nhân cầm đao khắc dựa theo chúng tôi viết, nạm vàng lên, xong xuôi treo bảng hiệu khổng lồ lên, xem rất là xinh đẹp, tôi nhìn cũng thấy tự hào. Cảm thấy rất có thành tựu.

Mộ Dung Hạc liền vội vàng rời đi sau khi treo xong biển, tôi một mình ngồi ngốc ở trong cung điện to đùng với rất nhiều người xung quanh, nói dễ nghe là bảo hộ, nói thẳng ra thì là canh giữ.

Tôi đang ăn điểm tâm, đột nhiên một vị mỹ nhân xinh đẹp đi vào, lính canh cũng không ngăn cản.

“Muội muội !” mỹ nhân cất tiếng nói.

Đúng là mỹ nhân thật, đầu tóc búi tinh xảo, trang phục hoa lệ, nhưng có phải mắt nàng mù rồi không, tôi rõ ràng là nam nhân mà.

“……” Tôi nhìn nàng, lại cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm, mỹ nữ đứng một lúc không thấy tôi mời nàng một tiếngm mặt mũi bắt đầu khó chịu.

Mỹ nữ cố nén cơn giậnnói: “Muội muội vừa mới tới Diệp Hộc quốc, nói vậy rất nhiều điều chưa quen đi, tỷ tỷ là người hiếu khách, về sau nếu có chuyện gì cứ tìm tỷ.”

Thấy tôi nửa ngày không để ý tới nàng, nàng tuy vẫn là vẻ mặt tươi cười tiếp khách, nhưng là bên người đã thấy bực, cung nữ bên cạnh liền nói “Người là Diễm Phi đang được bệ hạ sủng ái nhất, ngươi cũng quá không có quy củ rồi”.

“Các ngươi đang nói chuyện với ta sao?” Tôi bắt chéo chân, ngẩng đầu lên hỏi.