Chương 31: Nam nhân trong mơ

Trăng lên, một mảnh mây đen thổi qua. Mộ Dung Hạc ôm chặt eo tôi, bàn tay to chui vào trong áo ôm lấy eo tôi.

“Mộ Dung Hạc!” Tôi nhẹ giọng nói.

Hắn không để ý .

Giả bộ ngủ?

“Mộ Dung heo!” Tôi lại nói.

Hắn vẫn cứ không để ý tới.

Thật là ngủ say sao?

“Ta thao ngươi ba ba mụ mụ gia gia nãi nãi ngươi bà nương nhi tử tôn tử thao!” Nghe được những lời như vậy chắc chắn tên này phải tỉnh lạo

Nào biết hắn vẫn cứ không để ý tới tôi.

Xem ra là thật ngủ.

Tôi rút ra cánh tay hắn ra, chuẩn bị xuống giường, hắn mơ mơ màng màng hỏi câu: “Lâm Nhi đi nơi nào……”

“Đi tiểu!” Tôi hoảng sợ, lập tức đáp.

Hắn nghe xong liền không hề lên tiếng nữa, lật người ngủ tiếp.

Cách vách, tôi cố tình tiểu tiếng thật to, quay lại thấy hắn đang nằm quay lưng ngủ.

“Tiểu Hạc Hạc!” Tôi định cứ thế mà đi, nhưng để cho yên tâm vẫn cứ là thử hắn cái đã.

“Tiểu tiên Hạc!”

“Gà rừng chân dài!”

Tốt, hắn ngủ thật, tôi bèn lén lút bước nhẹ ra ngoài.

Kỳ thật tôi cảm thấy vẫn còn rất bất an, cảm thấy Mộ Dung Hạc hẳn là không phải người dễ dàng cảnh giác như vậy, nói không chừng hắn lại chơi đùa tôi, hơn nữa khả năng này rất lớn. Nhưng là bất luận như thế nào, ngày mai đã đến Diệp Hộc, đây là cơ hội cuối cùng rồi.

Tôi xuống lầu, một mảnh đen tôi, mấy tên gác đêm lười biếng đều cũng ngủ rồi. Tôi không dám mở đèn, liền phải mò mẫm tường ra ngoài.

Đi đến hậu viện, ra tới chuồng ngựa, mấy con ngựa này đều đã ngủ.

Tôi yên lặng vào dắt một con ngựa ra ngoài, cả quá trình này có chút quá là thuận lợi. Hay là........

Nghĩ đến đây, cả người tôi run lên.

Đang định nhảy lên lưng ngựa, quất roi rời đi. Đột nhiên cảm thấy một tầm mắt lạnh băng bắn tới.

Tôi quay đầu lại, thấy trong bóng đêm, một mãng xà thật lớn ngồi trên nóc nhà tầng ba.

“Quỷ a!” Ta kêu thảm thiết một tiếng, giơ roi, yên lặng giơ chân kéo ra bốn vó chạy.

Tôi chạy, không biết chạy bao lâu và cũng không biết chạy tới đâu.......chỉ sợ con mãng xà to kia đuổi kịp, sợ cả tên Mộ Dung Hạc bắt lại.

Tiếng gà gáy vang lên, mặt trời ló ra, sợ bọn họ tỉnh lại phát hiện tôi mất tích, liền vội vàng phi ngựa vào ven đường rừng cây. Muốn chạy sang quả đồi bên kia.

Ai biết, tôi sẽ lạc đường……

……

Ở trong rừng sâu lại ẩn ẩn phảng phát ánh buổi sớm qua các tán lá cây. Không biết rừng này có mãnh thú nào không, tôi chỉ sợ đang đi mà một con hổ vồ ra thì toi đời.

Nhớ tới buổi tối nhìn thấy con mãng xà khổng lồ mắt đó kia, càng cảm thấy đáng sợ.

Rốt cuộc cũng đi tới cánh rừng bên cạnh, ngựa cũng đã thấm mệt, tôi xuống ngựa, đi trước dắt ngựa.

Đi một đoạn thì thấy cách đó không xa phảng phất có một thân ảnh, đến gần thì thấy một nam tử tóc trắng anh tuấn, quần áo hơi rộng, ánh mắt u buồn mà ôn hòa.

Ở hắn phía sau lại là một mảnh huyền nhai hoang vắng.

Khung cảnh này thật là quen thuộc, hệt như là trong giấc mộng kia.

Đôi mắt hắn chợt lóe lên lúc tôi mới xuất hiện nhưng lại nhanh chóng ảm đạm xuống.

“Ngươi là ai?” Tôi hỏi.

“…… Ngươi không phải Tuyết…… Nguyên lai là tại hạ nhận sai người…… Các ngươi có linh hồn rất giống nhau……” hắn trả lời một nẻo.

Tuyết? Linh hồn? Tôi không thể hiểu được, nhìn hắn.

“Bọn họ hẳn là đã tỉnh lại…… Ngươi vẫn là nên chạy mau đi!” Hắn lại nói.

“Là ngươi làm cho bọn họ ngủ sao? Hạ dược?” Người này tôi chưa từng có gặp qua, đồ ăn của Mộ Dung Hạc đồ cũng đều là ngự trù tự mình làm, hắn rốt cuộc hạ dược khi nào? Hơn nữa tôi cũng ăn a, nhưng không có vấn đề gì?

“Ha ha, không phải dược…… Tại hạ tuy rằng công lực mất hết…… Nhưng việc nhỏ này vẫn có thể làm được.” Hắn cười cười nói.

“Công lực?” thuật thôi miên sao?

Người kia nhìn tôi cười nhẹ, chậm rãi ngả về phía sau, ngã xuống huyền nhai.

“Không!” Tôi chạy như bay đến nhưng cũng đã chậm.

“Tuy rằng ngươi không phải Tuyết Nhi, nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui khi gặp ngươi!” tiếng nói vọng nhẹ lên từ huyền nhai.

Tôi nhìn đến ngây người, sợ ngây người, từ nơi cao như vậy nhảy xuống, khẳng định là tan xương nát thịt…

Vách núi rất cao, tôi nhìn không thấy phía dưới là cái gì. Hắn biến mất ở trước mắt tôi, biến mất ở trong vựa sâu không thấy đáy.

Tôi ở vách huyền nhai ngồi xổm thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, hắn là ai? Liệu có nên giúp hắn nhặt xác không, đằng nào hắn cũng giúp mình chạy thoát.

Nhưng đâu có đường nào để xuống đấy, tôi cũng không thể học hắn nhảy xuống được.

Ngồi một lúc, bụng tôi lại kêu, đành đứng dậy đi tìm thức ăn.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây, trên bầu trời có đàn chim bay qua.

Đàn chim bay quá!

Tôi cả kinh, có chút kinh hoàng thất thố.

Chắc là nhân mã của Mộ Dung Hạc chạy tới. Nếu theo đường lớn đi ra ngoài nó sẽ bị bắt được, nhưng cũng có thể bọ họ sez đi vào sâu trong rừng tìm kiếm.

Nhưng có khả năng cao bọn họ sẽ chậy nhanh qua rừng, tìm kiếm ở phía trước.

Tôi yên lặng đem con ngựa vào trong rừng sâu giấu đi, nói cho nó: “Yên lặng, ngoan nga! Ngàn vạn lần đừng lên tiếng, cũng ngàn vạn lần đừng nhúc nhích!”

Yên lặng phảng phất.......