Chương 25: Mộ Dung Hạc

Nhìn người trong lòng đang nằm ngủ nhưng vẫ còn mang chút run rẩy, Hạc Lăng Thiên có chút mềm lòng, có phải hôm nay hắn đã quá tan khốc không, tuy rằng từ mật thám ở hoàng cung Trì Ngụy nơi đó biết hai tên hoàng đế Trì Ngụy quốc cùng Lâm Nhi có mối quan hệ không bình thường, nhưng nghe nói bọn họ là hai tên đế vương máu lạnh lại là thực sủng ái cái tên bướng bỉnh này, chưa từng xúc phạm đến hắn.

Hạc Lăng Thiên nghĩ đến đây, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, cũng chính là bởi vì như vậy, Lâm Nhi mới dám đào tẩu, hắn không sợ các ngươi, hắn dám phản kháng các ngươi.

Mà ta, sẽ làm hắn ngoan ngoãn ngốc tại bên cạnh ta, trở thành một người ngoan ngoãn bên cạnh ta.

Lần nữa tỉnh dậy, tên kia lại đã biến mất.

Một bạch y nữ tử cúi ngừi hành lễ nói: “Bái kiến Phượng Lâm Quận Vương.”

Tôi nhìn nàng, nàng tiếp tục nói: “Nô tỳ là Hương Mính phụng chỉ của Hoàng Thượng tới hầu hạ quận vương.”

Hương Mính…… cái tên này rất quen,không phải là nữ tử từng hầu hạ tôi ở trong cung sao?

“Hoàng Thượng? Là tên hoàng thượng nào?” Tôi không biết hoàng thượng nào ngoại trừ hai tên huynh đệ kia, mà nàng ta cũng không có mặc y phục của Trì Ngụy quốc.

“Hồi quận vương, là Diệp Hộc quốc quân.” Hương Mính cung kính nói.

“Mộ Dung Hạc?” Tôi nhớ rõ Phượng Viện công chúa đã từng cùng nói rồi, phía tây, vua của Diệp Hộc quốc là Mộ Dung Hạc. Diệp Hộc hoàng đế Mộ Dung Hạc năm nay 26 tuổi, là người tuổi trẻ tài cao, tuy là hoàng đế nhưng lại có quan hệ nhiều với các nhân sĩ giang hồ, là một người có dã tâm rất lớn.

“Hồi bẩm Phượng Lâm Quận Vương, nô tỳ không dám nói thẳng danh hào của Thánh Thượng, đây là phạm đại húy!” Hương Mính trả lời.

Tôi nhìn Hương Mính từ trên xuống dưới, cũng tầm 13, 14 tuổi , mặt mày thanh thú nhã nhặn, nhưng là cảm thấy nàng thiếu một một chút linh động lúc còn làm cung nữ ở Trì Ngụy quốc, cảm giác Hương Mính lúc này có quá nhiều khuôn sáo, cẩn thận.

“Lâm Nhi đã tỉnh rồi sao.” Hạc Lăng Thiên đi đến.

“Hoàng Thượng vạn tuế” Hương Mính thỉnh an.

Hoàng Thượng? Tôi nhìn Hạc Lăng Thiên, trong bụng đầy nghi vấn. Hạc Lăng Thiên thấy bộ dáng khó hiểu của tôi, đuổi Hương Mính đi, ngồi vào bên cạnh nói: “Lâm Nhi có điều gì không hiểu sao?”

Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới hỏi: “Ân…… Ngươi cùng một cái tên Hạc Lăng Thiên là song bào thai sao?”

Hắn nhìn tôi cười, nói: “Trẫm họ Mộ Dung, tên có một chữ Hạc, tự là Lăng Thiên.

“Thì ra là thế!” Tôi gật gật đầu: “Không thành vấn đề!”

“Lâm Nhi không có vấn đề gì, nhưng trẫm lại có vấn đề muốn hỏi Lâm Nhi đó.” Mộ Dung Hạc vẻ mặt thân thiết nói.

Tôi nhìn hắn, không biết vì cái gì, rất là không thích hắn, cảm thấy hắn mang vẻ mặt thân thiết giả dối đến dọa người, cảm thấy chính mình bị hắn lừa gạt suốt ba tháng, bị người ta chơi đùa đến vui vẻ.

“Lâm Nhi đến từ nơi nào?” Mộ Dung Hạc hỏi.

“…… Trung Quốc……” Tôi nói thẳng, có nói thì hắn cũng chẳng biết đó là ở đâu.

“Xem ra tin đồn là sự thật.” Tôi vốn tưởng rằng Mộ Dung Hạc sẽ muốn hỏi chút “Trung Quốc là ở nơi nào” linh tinh vấn đề, nhưng là hắn lại không có.

“Tin đồn gì?” Tôi mới đến nửa năm, có thể nháo ra cái tai tiếng gì?

“Nghe nói ngươi đến từ tương lai, tên là Trung Quốc.” Hắn vừa nói ra, tôi liền giật mình, chuyện này chỉ có hai người biết một là Phượng Viện công chúa, một là Huyễn Hoa.

Hai người kia đều là không có khả năng nói cho tên này, như vậy hắn là từ nơi nào biết đến chuyện này? Hơn nữa càng kỳ quái chính là, Huyễn Âm cùng Huyễn Hoa nói với bên ngoài là hai người đó thương nghị nghĩ ra phương pháp ruộng bậc thang, nhưng khi lần đầu tiên gặp mặt, Mộ Dung Hạc liền nói quá hắn rất bội phục Phượng Lâm Quận Vương, bởi vì Phượng Lâm Quận Vương nghĩ ra ruộng bậc thang để trồng.

Chẳng lẽ hắn ta có nằm vùng.

Nhìn Mộ Dung Hạc đối với tôi cười đến là thân thiết, tôi lạnh hết cả người, tên này không phải xấu xa thâm trầm bình thường.

Chốc lát sau liền có người đưa cơm tiến vào, đồ ăn rất là phong phú. Nhìn đồ ăn cũng không có vấn đề gì, lại còn toàn là món tôi thích, liền cầm đũa lên ăn luôn, tôi hiện tại đang rất đói.

Trong khi ăn và cả khi ăn xong, tôi cũng chẳng nói thêm một lời nào với Hạc Lăng Thiên

Mộ Dung Hạc nhìn tôi, tôi có chút xấu hổ đứng dậy, từ trên kệ sách lấy xuống một quyển sách, là một quyển binh pháp.

Tôi ngồi ở một bên đọc sách, một chữ cũng không xen vào, cái tên kia cứ nhìn tôi chằm chằm, quá là xấu hổ. Cứ như thế giằng co ngồi ước chừng khoảng hai canh giờ, tôi rốt cuộc nhịn không được khép lại sách nói:

“Sao ngươi cứ nhìn ta vậy, không có việc gì để làm sao?”

“Bây giờ là buổi tối, Lâm Nhi muốn trẫm làm gì ở đây?” Mộ Dung Hạc mỉm cười trả lời nói.

“Vậy ngươi về đi ngủ đi!” Tôi mặc kệ hắn nói.

“Lâm Nhi nói sao!” Mộ Dung Hạc nói liền cởϊ áσ chạy lên trên giường của tôi nằm lên.

“Hạc đại ca, ngươi đây là muốn làm cái gì?” Tôi bực mình, sao hắn lại chui vào ổ của tôi ngủ.

Mộ Dung Hạc vẻ mặt vô tội nói: “Lâm Nhi không phải muốn trẫm đi ngủ đi sao?”

“Ta là muốn ngươi về phòng ngươi ngủ đi!” Tôi đem sách ném ở trên bàn, căm giận nói.

“Đây đúng là trẫm phòng a!” Mộ Dung Hạc cười đến chẳng biết xấu hổ.

“Ngươi!” Tôi giận mà chẳng cãi được câu gì!

“Tốt, vậy để ta đi! Thật xin lỗi ngươi, quấy rầy ngươi lâu như vậy, ảnh hưởng tới việc ngươi nghỉ ngơi!” Tôi nói xong liền đi luôn, lại bị Mộ Dung Hạc chặn ngang ôm lên.

“Lâm Nhi đang phát cáu với trẫm sao?” Mộ Dung Hạc đem tôi trực tiếp ném trên giường trên giường, sau đó cả người đè ép lên, vừa cắn lấy tai tôi, vừa phun khí nóng nói.