Chương 25: gϊếŧ gà dọa khỉ

Tôi hơi mở mở mắt, xung quanh đều là một mảnh tăm tối, tuy là ý thức vô cùng thanh tỉnh nhưng cơ thể lạ rất vô lực. Cơ thể hình như đang nằm trên cái gì đó bị người khiêng đi.

Đột nhiên dừng lại, một thanh âm vang lên: “ Phí dưới là món chính, thỉnh minh chủ đại nhân thưởng thức”

“Đây là chuyện như thế nào?” Hắn phẫn nộ quát: “Đều chán sống không rồi phải không”

Người xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống đất. Người kia đem tôi ôm lên, dùng quần áo bao lấy tôi, sau đó ôm tôi lập tức rời đi tiệc rượu trong đại sảnh.

Tôi quay đầu nhìn lại nơi vừa rời khỏi, thì ra là tôi vừa bị trưng bày trên cái mâm phủ đầy hoa sen……Nơi này là phía bắc, lại còn là mùa đông, sao lại có hoa sen nhỉ?

Tôi bị đặt ở trên giường, thị lực cũng chậm rãi rõ ràng lên. Hạc Lăng Thiên ngồi ở bên cạnh tôi, một tay đỡ eo tôi, đem tôi ôm vào trong lòng ngực hắn, một tay cầm chén trà bón nước uống cho tôi.

Tôi khát đến lợi hại, một hơi đã hết chén nước. Nước chảy theo cằm lướt xuống cổ, đọng lại trên l*иg ngực, hắn giúp tôi xoa những giọt nước chảy ra nơi khóe miệng, ngón tay cũng theo giọt nước chảy xuống chậm rãi di chuyển đến l*иg ngực, ngừng ở trước ngực niết niết hai nụ hoa hồng.

Tôi không thoải mái muốn tránh né, muốn kéo quần áo kín lại, lại phát hiện ra bản thân chỉ mặc một chiếc áo mỏng đến trong suốt, thứ cần che cũng không che nổi, nhìn qua thật dâʍ ɖu͙©.

“Hạc đại ca…… Không cần như vậy……” Tôi thanh âm khàn khàn, tê dại nói.

Hạc Lăng Thiên ngừng tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào tôi, lửa nóng trên bàn tay ngừng ở trên da thịt, phảng phất như muốn thiêu hủy hết thảy.

“Ân….......a…” Tôi không thoải mái hừ một tiếng.

“Lâm Nhi, Lâm Nhi của ta, ngươi biết ta muốn làm cái gì sao?” Hạc Lăng Thiên cúi đầu nhìn tôi, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt tôi.

Trong lòng tôi minh bạch tất cả, tình hình như vậy, tôi đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì. Nhưng là tôi vẫn cứ làm bộ vô tội lắc lắc đầu nói: “Hạc đại ca, Phương Lâm hôm nay bị kẻ xấu bắt cóc, đa tạ đại ca cứu giúp.

“Lâm Nhi thật là thông minh.” Nghe xong lời tôi nói, Hạc Lăng Thiên cười, bất đồng với biểu cảm ôn hòa ngày thường, hôm nay tiếng cười của hắn mang theo sự phóng đãng, nói: “Kia Lâm Nhi tính toán như thế nào báo đáp Hạc đại ca đây?”

Trong lòng tôi thầm mắng hắn, hắn còn vẫn cười, nếu không phải ngươi ở đó, chỉ sợ cũng sẽ không có người sẽ đến bắt cóc ta đi! Nhân gia ta bị bắt cóc vừa vặn bị ngươi cứu, có chuyện nào vô lý vậy không? Nhưng tôi lại không biểu hiện ra chút nào, nói: “Kiếp sau nguyệnlàm trâu làm ngựa để báo đại ân này.”

“Lâm Nhi phải nói là kiếp này chứ, ta không chừo lâu như vậy được đâu, thâtk không công bằng.” Hạc Lăng Thiên cười nói.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt, mặc kệ hắn, giả bộ ngủ.

Hắn thấy tôi ngủ, cũng không có dây dưa nữa, dem tôi nằm ngay ngắn lên giường, hắn cũng cùng nằm xuống luôn, đem tôi ôm vào trong l*иg ngực, một chút một chút vuốt ve lưng của tôi, ôn nhu hôn khóe mắt tôi. Tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ dậy, dược hiệu đã qua, hắn cũng không còn ở bên cạnh, nhìn quần áo đã bị đổi, chắc là hắn đã thay cho tôi.

Tôi ngồi xuống chải tóc, một cái gã sai vặt đi đến nói: “Phương công tử, Hạc công tử cho mời.”

Ta đi theo hắn, chỉ thấy trên đình viện ngọc thạch có một thứ huyết nhục mơ hồ , một gã sai vặt dội xô nước từ trên xuống dưới, xối đi xuống, cái ngừi huyết nhục mơ hồ kia lập tức thét chói tai run rẩy lên.

Hạc lăng thiên ngồi ở trên ghế bành tại hành lang, trong tay cầm một cái roi da rất dài. Tôi đến gần nhìn thấy, là tên giáo chủ ngồi trên cái ghế ra lệnh cho người dâng tôi lên.

Hạc Lăng Thiên thấy tôi tới, vươn tay vẫy vẫy, tôi đi qua, hắn đối tôi nói: “Lâm Nhi, đó là bị người trói ngưi hôm đó, ta dem hắn tới cho ngươi hả giận.”

Tôi nhìn chiếc roi loang lổ vết máu, đột nhiên cảm thấy người trước mắt đã từng hòa ái dễ gần ra sao, giờ lại như tu la ở dưới địa ngục chui lên.

“Lâm Nhi muốn như thế nào xử lý hắn?” Hạc Lăng Thiên nhìn tôi mỉm cười nói.

“Không, ta không biết……” Tôi sợ hãi, hoang mang lo sợ.

Hạc Lăng Thiên nói: “Vậy cho thêm muối vào trong nước được không, roi cũng xát muối vào, tất nhiên là sẽ rất đau, Lâm Nhi có vừa lòng không?”

Ngữ khí mềm nhẹ, lại làm lòng tôi lạnh đi, hai chân run rẩy nhũn ra, nếu không phải hắn đỡ eo tôi, chỉ sợ thật tôi sẽ lập tức ngã xuống đất.

Hạc Lăng Thiên thấy tôi sợ tới mức cả người run rẩy, vươn tay ôm tôi vào lòng, đem tôi ấn lên đùi, đem tôi ấn vào trong lòng ngực hắn, làm đầu dựa vào trên vai hắn, lần này tôi không còn cả dũng khí để phản kháng hắn.

“Đem tên này cho chó ăn đi!” Hạc lăng thiên đem tôi ôm lên, xoay người hướng vào phía phòng, phất phất tay, ra lệnh nói.

Hạc Lăng Thiên thả tôi lên giường, đắp chăn cho tôi đàng hoàng, ôn nhu nói: “Ngươi nên ngủ thêm một lát, thứ ngày hoom qua ngươi uống phải là mê dược, tác dụng rất lâu.”

Tôi không dám phản kháng, chỉ nghĩ muốn hắn nhanh nhanh rời đi. Liền nhắm lại đôi mắt, không nhìn đến hắn. Hạc Lăng Thiên cúi người hôn lên môi tôi, một cổ mùi máu tươi phả ra, tôi run rẩy đôi môi nhưng lại không có dũng khí cự tuyệt hắn.

Hạc Lăng Thiên cười, Hắn biết, hắn đã có được kết quả mà mình mong muốn, đó chính là làm cho Phương Lâm sợ hắn, không dám cự tuyệt hắn, không dám phản kháng hắn, lại không thật sự thương tổn Phương Lâm của hắn.

Thương tổn Lâm, hắn không hạ thủ được, nhưng cũng không bỏ được.

Huấn luyện sủng vật là chỉ nên cầm roi dọa nạt thôi.