Chương 26: uy hϊếp cùng ôn nhu

“Lâm Nhi đang phát cáu với trẫm sao?” Mộ Dung Hạc đem tôi trực tiếp ném trên giường trải lên, rơi bối một trận đau, sau đó cả người đè ép đi lên, một bên cắn ta vành tai một bên a nhiệt khí nói.

“Buông tay!” Ta bực, liều mạng đẩy hắn.

Mộ Dung Hạc bắt lấy đôi tay tôi, nhìn tôi nói: “Như thế nào, không được sao, Trì Ngụy quốc minh đế, ám đế đều được chạm vào ngươi, trẫm tại sao lại không thể?” Tôi vừa nghe hắn nói liền nổi giận, giơ tay lên, một cái tát ném tới trên mặt hắn, hắn cũng không tránh đi, ăn một cái tát thẳng lên mặt, trên mặt lập tức nổi lên dấu vết năm ngón tay.

Mộ Dung Hạc sinh khí, ánh mắt lạnh nhạt, phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, vung tay phải muốn tát tôi, tôi sợ hãi, rụt dầu lại, nước mắt ở vành mắt đảo quanh, cả người run rẩy.

Nhưng cái tát này lại chậm chạp không có hạ xuống, Mộ Dung Hạc nhìn tôi chằm chằm. Vì thế tôi cũng nhìn lại hắn, hắn thở dài, ôn nhu hôn hôn lông mi, hôn lên giọt nước mắt sắp rơi của tôi: “Lâm Nhi, đừng như vậy được không, ta không muốn đánh ngươi đâu, ta thương ngươi mà.”

Phương Lâm vĩnh viễn cũng không ngờ được, Mộ Dung Hạc lúc nãy lại tỏa ra chút thương tâm, cái tên dã man này lại thương tâm sao?

“Nhưng là…… Nhưng là……” Tôi thật sự rất sợ hắn, tôi rất sợ hắn, một con người hai mặt, tôi sợ hắn vượt qua cả Huyễn Hoa.

Huyễn Hoa cưỡng bách tôi, sau đó lại hướng tôi xin lỗi, tuy hắn cũng rất dã man nhưng cũng có lúc đối xử với tôi rất ôn nhu. Nhưng Mộ Dung Hạc bất đồng, hắn mặt ngoài đối với thực ôn nhu, nhưng lại đối xử với người khác rất tàn nhẫn trước mặt tôi, như là muốn dọa tôi vậy, như là muốn nói nếu ngươi giám phản kháng thì kết cục sẽ như tên đó, kiểu đó làm tôi sợ hãi từ tận sâu trong tâm hồn.

Tôi rất muốn nói với hắn là tôi không thích đàn ông ôn nhu, tôi chỉ cần phụ nữ ôn nhu với tôi thôi.

Nhưng nhìn Mộ Dung Hạc chứa đầy du͙© vọиɠ nới đáy mắt, tôi lại vô cùng sợ cái tên này nên một cây cũng khôgn dám nói.

Nhìn tôi ngoan ngoãn nhắm lại mắt, Mộ Dung Hạc cũng thả lỏng đôi tay đang ghìm giữ tôi, hắn đưa tay lên khuôn mặt tôi, tinh tế vuốt ve, tôi cảm thấy bàn tay của hắn cong to hơn cả nửa khuôn mặt tôi.

Tôi nhắm chặt mắt bởi vì sợ hãi, ủy khuất nhẹ nhàng run rẩy, hắn duỗi ngón tay mơn trớn đuôi lông mày, khóe mắt, cánh mũi, cánh môi tôi, sau đó vói vào khoang miệng, đùa bỡn đầu lưỡi tôi.

Mặt hắn cách mặt tôi càng càng ngày càng gần, gần gũi tới mức tôi có thể cảm thấy từng hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt tôi, nó khiến tôi vô cùng bất an, đầu lưỡi hắn liếʍ lấp giọt lệ nơi khóe mắt tôi, sau đó ngón tay từ khoang miệng ra, chậm rãi lướt xuống cằm, cổ, vói vàovạt áo bên trong, đem tôi ấn ngã vào trên giường, cái hôn chứa đầy lửa nóng hạ xuống, buộc đầu lưỡi của tôi cùng cái lưỡi bá đạo của hắn múa may quay cuồng cùng nhau.

Cảm giác cơ thể càng ngày càng vô lực.

Tôi không có phản kháng, bởi vì tôi biết phản kháng cũng là phí công, bởi vì tên nay không thể nhìn vẻ ngoài ôn nhu của hắn mà lầm tưởng hắn se tốt với ngươi, tôi rất sợ hắn, sợ hắn đánh tôi, với một người không có tí võ công nào như tôi sao có thể là đối thủ của tên biếи ŧɦái này.

Hắn cởi bỏ quần áo tôi, cắn lên hai nụ hoa nổi lên, sau đó dừng miệng, nhìn kỹ vết sẹo hình dấu răng vẫn còn trên l*иg ngực bị hai tên Huyễn Hoa Huyễn Âm để lại lúc trước: “ sao lại có vết sẹo này, ta muốn cắn lại cho chúng rách ra, để lấp đi đánh dấu của bọn hắn!”

Nghe xong lời hắn nói, tôi sợ tới mức thân mình co rụt lại: “Không cần như vậy được không, Hạc đại ca, ta sẽ không phản kháng, không cần như vậy được không……” Tôi phải cố gắng tỏ ra đáng thương để hắn không nỡ, tôi thực sự không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó lại lần nữa.

Mộ Dung Hạc ngẩng đầu nhìn tôi như sắp khóc đến nơi, hôn lên môi tôi nói: “Vậy ngươi về sau nhất định phải ngoan, nếu là có lần nào không ngoan, ta nhất định sẽ làm ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, ai mới là chủ của ngươi”

Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, tùy ý để tên Mộ Dung Hạc đang không cam lòng ở cái vết thương kia hết dúc sức kéo lại sờ, tôi nhịn xuống được tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.

Trong lòng tôi đã bắt đầu tính toán xem có cách nào đạp một phát vào chim hắn!

Con mẹ ngươi, ngươi muốn bắt nạt ta mà dêc sao! Muốn đùa giỡn tôi như thế nào thì đùa giỡn, muốn thượng tôi như thế nào liền thượng sao! Nói giỡn! Ta đây chưa bao giừo cam chịu bị bắt nạt mà không đòi lại cả vốn lẫn lãi đâu.

Tôi cố gắng câm miệng lại, không phát ra chút âm thanh nào.

“Trẫm muốn nghe thanh âm của Lâm Nhi.” Mộ Dung Hạc thấy tôi sống chết ngậm miệng cắn chặt môi, không cho chính mình phát ra âm thanh. Liền ở trên môi tôi nhẹ nhàng hôn một chút, dùng đầu lưỡi tách hàm rằn tôi ra, vươn lưỡi vào chấm mυ"ŧ, ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ nhìn chăm chú vào tôi, thanh âm có chút nghẹn ngào nói.

“……” Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái, không nghĩ tới hắn sẽ làm ra được cái ánh mắt ủy khuất như bị bắt nạt này, tôi liền đem đầu quay sang bên khác, không thèm đối mắt với hắn, tên này làm như người bị hϊếp là hắn vậy.

“Lâm Nhi không nghe lời ta sao?” Mộ Dung Hạc nhéo cái cằm tôi, kéo đầu tôi chuyển đến đối mặt với hắn, có chút lạnh băng hỏi.

“Ta…… Ta…… Không có……” Nhớ tới hắn nói nếu tôi không ngoan, sẽ khiến cho tôi vĩnh viễn nhớ rõ cái gì mà...cái đó..... Tôi thực sự sợ hãi hắn sẽ hạ mồm cắn tôi, có chút sợ hãi.

“Trẫm muốn Lâm Nhi mang ánh mắt xinh mà nhìn trẫm, vẫn như trước kia Lâm nhìn trẫm vậy……” Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, thâm tình chân thành nói.

Tôi có chút mờ mịt, cảm thấy tên trước mắt này thật sự rất khó đối phó, chốc lát uy hϊếp, trong chốc lát lại làm mọi cách ôn nhu lấy lòng tôi.

“Làm Lâm Nhi nên dùng ánh mắt xinh đẹp mắt để vĩnh viễn nhớ rõ trẫm là như thế nào mà thao Lâm Nhi, vĩnh viễn nhớ rõ trẫm là làm như thế nào đem dấu vết người khác ở trên cơ thể Lâm Nhi xóa hết, hiểu chưa?” Ngữ khí vẫn cứ là vô hạn ôn nhu, nhưng là lời hắn nói lại làm tôi không khỏi lạnh cả sống lưng.

Thôi xong, cuộc đời tôi lại thêm một trang đen tối.............