Chương 24: bị bắt

Nói tóm lại tà giáo chỉ là tay sai cho những người muốn thay đổi giang sơn. Nhưng tại sao Hạc Lăng Thiên lại nhận đươc bức thư này.

Tôi nghĩ là mình vẫn không nên dây vào vũng nước đυ.c này.

“Báo lại với chủ nhân ngươi rằng ta nhất định sẽ tới.” Hạc lăng Thiên nói.

Gã sai vặt nhận mệnh rồi đi ra ngoài.

Hạc Lăng Thiến sau đó cũng không nói với tôi thêm một chữ về vấn đề này, không biết chuyện này có ảnh hưởng tới Bắ Ly không? Có thể hay không ảnh hưởng đến Phượng Viện công chúa?

Buổi trưa ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa khách điếm , Hạc Lăng Thiên cùng tôi cáo biệt. Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi theo.

Nói không chừng chuyện này cùng triều đình Bắc Ly có quan hệ, nếu là thực sự có vấn đề gì, tôi cũng báo lại cho Phượng Viện công chúa để đề phòng.

Chúng tôi ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa rất lớn, Hạc Lăng Thiên ngồi sát bên tôi. Tôi lại dịch dịch người sang bên cạnh, hắn cũng không có ý định dính lại đây.

Một đường đi không nói gì.

Tôi đột nhiên nhận thức người trước mặt thật không giống Hạc Lăng Thiên mà tôi quen biết, hắn giống một người xa lạ. Tôi đột nhiên có tia sợ hãi, vì thế nói: “Hạc đại ca, ta đột nhiên không nghĩ muốn đi nữa, hiện tại ta muốn xuống xe.”

Hạc Lăng Thiên nhìn tôi, vẫn là một bộ ôn nhu cười nói: “Lâm Nhi như thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Lâm Nhi? Tôi cả kinh, xưng hô đó trừ bỏ Huyễn Hoa kêu tôi như vậy. Như thế nào đột nhiên lại thay đổi xưng hô.

“Tôi muốn đi tiểu.” tôi vội tìm cái biện pháp thông dụng nhất trên TV.

“Ha ha, Lâm Nhi a…… Ngươi thật sự rất đáng yêu đấy, ngươi có biết không? Xinh đẹp không tì vết, hồn nhiên giống như khối ngọc chưa mài dũa, làm người khác muốn hảo hảo chơi đùa.” Hạc Lăng Thiên nói ông bà gà vịt làm tôi có chút không hiểu được.

Chẳng lẽ…… Hắn muốn bắt cóc tôi, áp chế Phượng Viện công chúa?

Thấy tôi vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn, Hạc Lăng Thiên nói: “Xa phu dừng xe!”

Xe ngựa ngừng lại, Hạc Lăng Thiên chỉnh lại quần áo cho tôi, nói: “Lâm Nhi ngoan ngoãn chờ ta trở lại, tối gặp mặt.”

Tôi nhìn hắn một cái, cuống quít đi xuống xe ngựa, hướng khách điếm chạy đi.

Tôi muốn đi lấy tay nải, sau đó đi hoàng thành tìm Phượng Viện công chúa!

Mới ra khỏi thành, đang đi đi ở trên đường lớn, lại bị một đoàn người ngăn cản trước mặt.

“Phượng Lâm Quận Vương xin dừng bước!” một tên trong số đó nói.

“Các ngươi nhận sai người rồi! Tránh ra!” trang phục bọn hắn không giống người của Trì Ngụy quốc, vì cái gì sẽ biết tôi là Phượng Lâm Quận Vương?

“Phương công tử xin dừng bước!” người dẫn đầu lại nói.

Tôi giả vờ bình tĩnh nói: “Tại hạ họ Thư không phải họ Phương, các ngươi thật sự nhận sai người.”

“Như vậy, Thư công tử, chủ nhân của chúng tôi muốn mời ngài tới làm khách.” Người trước mặt làm một cái thế rồi cúi đầu, thủ hạ của hắn liền đến túm chặt lấy tôi rồi lôi đi.

“Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm cái gì?” Tôi sợ hãi, lần trước gặp phải cường đạo bị chúng giao nộp cho Huyễn Hoa.

Như vậy lần này là đi đâu? Bạc bọn chúng đều không cần, chẳng lẽ lại muốn mạng tôi?

Tôi bị đẩy vào trong một chiếc xe ngựa, cửa bị khóa lại. Bên trong tối đen như mực, cảm giác dị bịt mắt giống nhau, hoàn toàn không thấy gì. Lông tơ khắp người trở nên dựng đứng, trong lòng vô cùng bất an cùng sợ hãi.

Tôi đột nhiên nhớ tói Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm, bọn họ tuy rằng hơi đáng ghét, nhưng ít nhất sẽ không thật sự thương tổn tôi, nếu làm tổn thương tôi xong, sau nhất định sẽ xin lỗi tôi. Còn đối với đám người này tôi hoàn toàn không quen biết bọn họ, cũng không biết bọn họ sẽ mang mình tới đâu.

Nơi này cách âm cũng thật tốt, không nhìn thấy, cũng chẳng nghe thấy gì.

Tôi chợt nhớ tới một loại phương pháp tra tấn, đó là nhốt người vào căn phòng kín, một hai ba ngày đầu không sao, nhưng tới những ngày tiếp theo, tâm trí trở nên điên loạn, cái phương pháp này khiến một con ngừi bình thường trở nên điên dại.

Tôi cảm thấy rất sợ hãim tuy biết rằng ở cổ đại không có phương thức tra tấn cũng như trình độ để là ra loại tra tấn này.

Tôi bị lôi ra khỏi xe ngựa, nhốt ở trong một căn bếp……

Tay chân bị trói buộc, bên cạnh là tên đầu bếp tai to mặt lớn đang chặt từng nhát xương. Quay lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn tôi

Tôi nhìn đến sợ hãi. Bọn họ muốn làm gì vật? Định đem tôi làm thịt sao?

Đầu bếp băm băm miếng thịt, đột nhiên quay đầu lại đánh giá tôi nói: “Quả thật là mỹ thực!”

Tôi nơm nớp lo sợ hỏi hắn: “Các ngươi muốn làm gì ta? Ta cho các ngươi tiền, các ngươi thả ta đi!”

Đầu bếp nhìn tôi cười, lộ ra hai răng nanh đối với tên sai vặt bên cạnh nói: “Cho hắn uống canh!”

Gã sai vặt bừn bát nước đen sì đầy nùi thảo dược bứo tới chỗ tôi.

“Ngươi muốn tự mình uống hay để ta ép” gã đầu bếp đe dọa.

Đây là muốn gϊếŧ xong nấu sao. Tôi chưa kịp định thần lại thì hai tên đó đã đè tôi xuống, đổ bát nước đó xuống thẳng họng tôi

Tôi sẽ chết phải không.....

Trước mắt đồ vật càng ngày càng mơ hồ, buồn ngủ quá, tôi buồn ngủ quá…… Ý thức cũng dần dần rút ra…… Tôi mất đi ý thức.