[Hu hu, thơm quá, đói quá đi mất. Phải nhịn, mình phải bày hết mấy đĩa gà rán này ra, không biết đàn em thích ăn cánh gà hay đùi gà nhỉ, nếu em ấy thích thì mình để dành cho em ấy, mình sẽ ăn khoai tây chiên, trước mặt em ấy mình không được tỏ vẻ tham ăn, lát nữa phải chú ý.]
Lâm Nhứ Nhứ kích động véo tay tôi đến mức hằn đỏ.
Cô ấy lắp bắp cả buổi mới nói được một câu.
"Mày.... Mày mày, Tống Tiểu Noãn, mày được lắm, tối nay phòng ngủ 302 sẽ mở cuộc hội thảo, tốt nhất là mày nên nghĩ xem sẽ giải thích như thế nào với tụi tao đi."
Nói rồi, cô ấy không chờ tôi đáp đã vừa khen tôi giỏi vừa đẩy tôi vào.
Giang Dư Châu nhìn thấy tôi.
Từ tai trở lên, gương mặt trắng trẻo của anh lập tức đỏ bừng.
[Đàn em.... Thật.... Đáng yêu.]
Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh thản nhiên, chỉ khẽ giơ tay lên.
"Bên này."
Sau khi ngồi xuống, hai chúng tôi nhìn nhau, bầu không khí ngượng ngùng.
Gì đây!
Sao tôi không nghe thấy gì vậy!
Bộ anh ấy không nghĩ gì hết sao!
Để phá vỡ bầu không khí bình yên trước cơn bão này, tôi uống một ngụm coca.
"Đàn anh Giang, anh đang nghĩ gì vậy?"
Ôi mẹ ơi tôi đang nói gì thế này.
Rõ ràng là anh giật mình trước câu hỏi của tôi, đôi mắt đẹp mở to.
[A a a a a, mình đang nghĩ cái gì, đúng rồi, mình có thể nói suy nghĩ của mình cho em ấy biết không! Đương nhiên là không được rồi! Nhưng ngoại trừ nghĩ về em ấy ra thì trong đầu mình không có gì hết, a a a a, đầu mình đau quá, não mình đâu rồi, bộ não IQ 150 của mình đâu rồi?]
Giang Dư Châu lấy găng tay dùng một lần đưa cho tôi.
Anh nhẹ nhàng mở găng tay ra, ung dung điềm tĩnh.
Nhưng trông anh vẫn luống cuống, vì anh đã đổ ớt bột vào bánh tart trứng.
Cầm khoai tây chiên nhúng vào coca.
Nhưng hình như anh vẫn chưa phát hiện ra. Anh nhìn tôi với vẻ đầy suy tư.
"Tôi đang nghĩ xem giới hạn của dãy lim[(x+2)ln(x+2)-2(x+)ln(x+1)+xlnx]x là bao nhiêu."
Tôi: ???
Giang Dư Châu, anh có muốn em đọc suy nghĩ của anh cho anh nghe không.
[Hừ, sợ chết khϊếp, phản ứng của mình quá đỉnh, nhìn đi, đó chính là ánh mắt tán thưởng, hê hê, quả nhiên hình tượng học bá vẫn còn dùng được với đàn em, không không không, mình cũng đâu phải đi theo hình tượng học bá đâu, mình là học bá thật mà!]
Tôi đẩy bánh tart trứng đang dính ở bột ớt ra trước mặt anh.